Một tiếng xét gió vút qua bên tai, Du Lệ theo bản năng tránh đi.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, đều là những con quỷ hút máu ở bên ngoài đó cứ như đang bị thứ gì tập kích vậy.

Du Lệ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra không rõ từ bao giờ chung quanh lập lòe đốm sáng dày đặc, tất cả đều là từng đốm đỏ tươi, trông cực kỳ nguy hiểm. Trong lòng Du Lệ sầm xuống, cứ tưởng lại bị ma vật tập kích, nào ngờ đợi lúc những đốm sáng đỏ đó tới gần, lại tự dưng phát hiện ra tập kích lần này là Ma tộc.

Trong lòng hơi kinh cô liền rút cây ma kiếm mà Uy Sắt vừa ném cho cô xong ra.

Thân vương Guzman vốn đang trao đổi tin tức với Lai Nhân Tư cũng bị đám vây quanh giật mình kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được là họ đang trong tình thế bất giác vị vây quanh, tuy lực lượng ở đây cũng có tác dụng áp chế bọn họ, nhưng với tính cảnh giác của họ không đến mức mà đối phương đến trước mặt mà không phát hiện ra.

Họ chưa kịp phản ứng thì những Ma tộc vây quanh đó đã nhào tới họ.

Ma tộc vây quanh thật sự quá nhiều, mọi người không rảnh bỏ qua, chỉ đành lấy hết bản lĩnh của mình ra ứng phó.

Trừ điều này ra, bọn họ còn phát hiện ra thực lực Ma tộc này vô cùng mạnh, thậm chí có thể nói là hung hãn, dũng mãnh không sợ chết, có rất nhiều quỷ hút máu bị bọn chúng công kích làm bị thương.

Du Lệ vung kiếm chém đứt một cái tay của một Ma tộc chộp tới, phát hiện ra Ma tộc đó cứ như không có cảm giác đau là gì, nhếch miệng gào rống về phía cô, lộ ra một đám răng sắc nhọn như cá mập, trong mắt không che giấu tia máu tham lam ngập mắt.

Du Lệ lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn lại cũng phát hiện ra đám Ma tộc khác vây chung quanh cũng có mắt tương tự vậy, nhìn một đám răng sắc nhọn trông cực ghê người.

Nhìn chằm chằm vào đám răng sắc nhọn của Ma tộc đó, tự dưng cô hoảng hốt nghĩ đến gì đó, bọn chúng vốn không phải là Ma tộc mà là…

“Trời đất, đây là gì thế?” Mễ Thiên Sư không kìm được bật kêu lên, cảm thấy diện mạo đám Ma tộc này thật quá khiếp người.

Tô Loan đi theo cạnh anh ta, vung dải lụa đỏ lên, đánh bay đám Ma tộc đang nhào tới.

Alger thì vừa đánh đã biết ngay đó là thứ gì, kinh ngạc bảo, “Là yểm ma!”

“Yểm ma ư?” Thân vương Guzzman lắp bắp kinh hãi, trong nháy mắt nghĩ đến ngay bức họa yểm ma ở tầng 4 lâu đài Muffies.

Oscar thì như sắp hỏng mất, “Yểm ma là cái quỷ gì thế?”  Những vật này rõ ràng là có hơi thở của Ma tộc mà, nhưng lại hung ác hơn cả Ma tộc, gã không cản lại được nha!

Đối với yểm ma, chỉ có những người hiểu về nó trên lầu 4 của Lâu đài Muffies mới biết rõ là gì. Những yểm ma này thật sự là do A Khắc Phất Lạc Tư và Ma tộc chế tạo ra, là một loại ác linh (linh hồn ác độc, nguy hiểm hơn rất nhiều do với chính Ma tộc.

NHưng họ không ngờ được là yểm ma lại xuất hiện ở đây, số lượng yểm ma ở đây lớn đến mức khiến ai cũng thấy kinh hãi rùng mình.

Nghĩ rất nhanh, thân vương Guzman liền hiểu ra ngay, những thứ này đều là dự mưu của A Khắc Phất Lạc Tư, lúc trước trên lầu 4 lâu đài Muffies chỉ là một thí nghiệm chế tạo yểm ma mà thôi, hơn nữa số lượng không ít.

Chẳng lẽ là….

Hai mắt Uy Sắt híp lại, “Thú vị lắm”

Nói xong chẳn chút do dự rút trường đao của mình ra, chém thẳng về phía những yểm ma đang vây quanh tới.

Trên người Ma tộc bị trường đao chém trúng xuất hiện vết thương màu đen, bốc ra một làn khói, tiêu tán trong màn sương đen.

Du Lệ cũng vung kiếm lên chém, yểm ma bị đứt cánh tay rơi xuống hóa thành một luồng khói đen biến mất nhanh chóng, mà yểm ma bị mất đi một cánh tay sức chiến đấu cũng giảm, dễ dàng bị tiêu diệt.

Mễ Thiên Sư lấy một đám lá bùa vàng ra, bùa vàng hóa thành trận phù, bao phủ mấy yểm ma, nổ vang ầm ầm, yểm ma trong trận hóa thành làn khói tan trong sương đen. Yểm ma vốn chính là một loại ác linh hóa thành, thuộc một loại tà ám, bất kể là kiếm ma hay bùa chú trừ tà, đều có tổn thương cực lớn với chúng.

Sau khi phát hiện ra điểm này, Mễ Thiên Sư lại rất thành t hạo đều dùng cả bùa và kiếm cùng lúc.

So với thiên sư thì rất nhẹ nhàng còn những người khác thì lại không lạc quan như thế.

Thân vương Guzman bất chất không khí không thích hợp giữa quỷ hút máu và Ma tộc, hiện giờ chỉ đành lựa chọn hợp tác với nhóm Lai Nhân Tư, cùng tập hợp với nhau đánh chết những yểm ma hung tàn này.

Có thể tới được chỗ này chắc chắn phải có thực lực, ngoài quỷ hút máu tập kích bất ngờ ra thì chỉ còn lại đám quỷ hút máu và Ma tộc có động tĩnh, cùng lúc lấy bản lĩnh của mình ra cũng có thể ứng phó được.

Chỉ là số lượng yểm ma quá nhiều, giết hết con này đến con khác vẫn chưa thấy hết.

Kiếm ma trong tay Du Lệ tựa như một cây kiếm chuyên giết chóc, dễ dàng đánh hết những yểm ma đó đang nhào tới, tất cả yểm ma dưới nhát kiếm của cô đều không đánh lại nổi một kích.

Thân vương Guzman thoáng nhìn cảnh này, trong mắt lóe sáng, “Đây là cây kiếm Mặc Tác Tạp đi?”

Lai Nhân Tư lạnh nhạt đáp, “Thân vương có con mắt rất tinh đời”

“Trước đây đã từng nghe qua từ chỗ Tắc Long” Thân vương Guzman giải thích, rất hứng thú bảo, “TRăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên kiếm ma rất lợi hại”

Lợi hại hay không cũng phải phải để cho đám quỷ hút máu các người dùng!

Lai Nhân Tư cũng không thèm để ý tới ông ta, hiện giờ nguy cơ trước mặt, đã lường trước được nhưng quỷ hút máu này không dám làm gì nên cũng không thấy lo lắm.

“Ngao…”

Oscar chỉ vô ý một cái đã bị móng vuốt yểm ma tóm được, cánh tay bị túm chặt. Yểm ma dính máu gã càng hưng phấn, mắt thấy sẽ nhào tới nuốt sống gã, một thanh kiếm đen chém xuống, đầu yểm ma bị chặt bay lên cao, máu đen phun bắn ra sương đen, lên mặt khiến gã thấy mơ hồ.

“Trốn sang một bên đi!” Du Lệ quát.

Oscar lúng túng trốn sang một bên, quyết định vẫn để nữ vương này đến bảo vệ kẻ yếu ớt như gã này đi.

Du Lệ không thèm để ý đến quỷ hút máu yếu ớt, mà cùng Mễ Thiên Sư, Tô Loan, Alger không ngừng chém giết yểm ma đó.

Nhưng người khác thì không nhìn thấy tình hình trong bóng tối, cũng không rõ ở gần đó có bao nhiêu yểm ma nữa, chỉ mình cô thì rõ, trong bóng tối xuất hiện từng chấm đỏ rực dày đặc nói rõ số lượng yểm ma ở đây rất nhiều, vốn giết không hết được.

Cứ như vậy thì bọn họ dù không bị yểm ma xé xác cũng chết vì mệt mất.

Quả nhiên cứ chiến đấu không ngừng, liên tục khiến ai nấy đều mệt mỏi không chịu nổi, tinh thần bị tra tấn liên tục, đã có người chịu không nổi nữa.

“Mấy thứ này rốt cuộc là còn bao nhiêu nữa chứ?”

“NHững này cũng nhiều quá đi, chắc không phải nó chết đi sống lại đó chứ?”

“A Khắc Phất lạc tư rốt cuộc chế tạo bao nhiêu yểm ma vậy?”

Thân vương Guzman lớn tiếng bảo, “Mioj người kiên trì một lúc nữa đi”

“Thân vương, không kiên trì nổi nữa rồi, với thể lực của chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì thêm nửa tiếng nữa thôi, cần uống máu tươi ăn mới được”

Nghe thấy lời này, quỷ hút máu đang trong chiến đấu không kìm được cùng đưa mắt nhìn lên hai con người ở đây.

Con người thuần túy – Mễ Thiên Sư không chịu nổi run lên.

So với Du Lệ – vị này là người thủ hộ Ma Môn đang thức tỉnh, có dòng máu thơm ngon thuần khiết hơn con người Mễ Thiên Sư, vô cùng hấp dẫn quỷ hút máu. Ngày thường thì thôi đi, những hiện giờ lại là thời kỳ vô cùng đặc biệt, đang lúc quỷ hút máu chiến đấu lâm vào đói khát, mất đi lý trý, đâu còn tâm trí mà để ý đến những thiên sư đó có phải là dễ chọc vào không nữa chứ?

Mễ Thiên Sư cũng biết lúc quỷ hút máu đói có đức hạnh gì, cảnh giác nhìn họ.

Tô Loan thì lạnh nhạt liếc nhìn đám quỷ hút một cái, tuy mặt lạnh tanh, nhưng quỷ khí trên người thì bùng lên rất mạnh, nếu có con quỷ hút máu nào xông tới, cô đây sẽ có tư thế xé xác đối phương ngay.

Lai Nhân Tư khẽ nhíu mày, ông ta cũng biết rõ nếu cứ tiếp tục vậy thì không ổn, nên nói ngay, “Đại nhân Uy Sắt, tiên sinh Guzman, chúng ta cùng giết mở đường máu rời đi nơi này trước”

Guzman nói thẳng, “Được”

Uy Sắt thì cảm thấy chém yểm ma thế này cũng rất mệt, những yểm Ma này đó không có ý thức, cũng không biết sợ hãi, có giét cũng chẳng có tác dụng làm kinh sợ, cũng không muốn tốn thời gian mãi ở chỗ này, nên đồng ý với đề nghị của Lai Nhân tư ngay.

“Đi bên này” Du Lệ nói, bên này đốm lửa đỏ cũng ít hơn. Uy SẮt và Lai Nhân Tư thì vô cùng tin tưởng cô, chẳng nói câu nào, hai Cổ Ma phóng thẳng về phía cô vừa chỉ.

Thân vương Guzman sửng sốt, lập tức cũng mặt dày dẫn đám quỷ hút máu khác vừa giết vừa di chuyển về phía bên này.

Tiếp đó, lấy Uy Sắt Du Lệ đi đầu, thân vương Guzman phối hợp hai bên với đám người Mễ Thiên Sư mở một đường máu.

Lúc trước khi  giết chết một yểm ma cuối cùng, đám yểm ma chung quanh không còn nữa, Du Lệ lập tức nói, “Đi”

Một đám người bắt đầu chạy trốn, yểm ma đuổi theo sau họ không rời.

Vừa trốn không lâu, Du Lệ phát hiện ra phía trước xuất hiện mười mấy chấm sáng trắng, đợi đến lúc tới gần, thì phát hiện ra mười mấy chấm sáng trắng đó lại là đám Mễ lão thái gia.

Nhóm người Mễ lão thái gia cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, trên mặt lộ ra tia ngạc nhiên.

“Lão thái gia, là ác linh, chạy mau đi!” Mễ Thiên Sư kêu lên.

Mễ lão thái gia nheo hai mắt, chẳng nói câu nào, ném ra một đám bùa, sau đó dẫn nhóm thiên sư gia nhập đám chạy trốn.

Đám trận bùa ở phía sau nhóm người phát nổ ầm ầm, nhóm yểm ma đi đầu đuổi theo phía sau họ đã bị nổ thành khói đen, kéo giãn khoảng cách giữa yểm ma đang truy đuổi ra một đoạn, ít nhiều cũng để nhóm bọn họ có khoảng không gian dễ thở hơn chút.

“Chắt con à, chuyện gì vậy?” Mễ lão thái gia hỏi, ‘Sao ở đâu ra lắm ác linh thế?”

Trong mắt thiên sư, đám yểm ma đó chính là loại ác linh.

“Cháu nghe bảo đám đó là do tên A Khắc Phất Lạc Tư chế tạo ra ạ”

Đang nói, Du Lệ lại phát hiện ra phía trước xuất hiện mấy chục chấm sáng trắng, thì biết ngay là lại gặp được nhóm người khác nhanh thôi. Lúc hoạn nạn cũng phại chịu theo nguyên tắc, nên không chút do dự mà chạy thẳng đến những chấm sáng trắng đó.

Dù sao thì số lượng yểm ma ở đây cũng nhiều không kể xiết, sớm muộn gì cũng phải bị tiêu diệt, chẳng bằng tập hợp lực lượng lớn cùng nhau tiêu diệt thì hiệu suất cũng cao hơn.

Đợi lúc họ chạy tới, phát hiện ra trong đám người đó có người  giáo đình, cũng có cả những người khác nữa, đều là những người vừa mới ở tầng thứ hai cùng đến.

Sau đó nhóm người này cũng gia nhập vào, bắt đầu cùng nhau vừa đánh vừa trốn.

Giáo Hoàng dùng súng thánh bắn chết một yểm ma, mặt giận tím lại, “Ma quỷ tà ác này từ đâu ra vậy?”

“À, là do A Khắc Phất Lạc Tư chế tạo ra đó, mục đích là để tiêu diệt Giáo Đình”

Thân vương Guzman bình tĩnh đáp.

Giáo Hoàng càng tức giận, nổi giận bảo, “Cái đám quỷ hút máu các ngươi này quả nhiên là một đám sinh vật hắc ám tà ác”

Thân vương Guzman không thèm tức giận vì bị ông ta mắng, dù sao thì trong mắt Giáo Hoàng, bọn họ trước giờ chẳng có gì tốt cả, bị ông ta mắng vài câu thì đã sao.

Có giáo đình và những người khác gia nhập, mọi chiêu thức đều tung ra hết, nên cũng không xuất hiện tình trạng thương vong gì, mọi người đều thoát khỏi cảnh chật vật không giống trước nữa.

NHưng yểm ma thật quá nhiều, vẫn phải tiếp tục chạy trốn.

Cũng không rõ có phải là do yểm ma quá mạnh hay không mà trên đường đi bọn họ lại gặp được những người khác, cứ vậy mà một mạch đi thẳng, Du Lệ phát hiện ra gần như là toàn bộ đám người và phi nhân loại ở tầng lầu 2 đều tập trung lại đây cả.

Quả nhiên yểm ma là đại sát khí, khiến một đám người và phi nhân loại có tâm tư đủ thứ đều phải cùng tập trung với nhau chạy trốn.

Nếu không phải chạy như chó chết, Du Lệ thậm chí còn thấy buồn cười nữa.

Đang nghĩ ngợi lung tun, đột nhiên Du Lệ ngẩng đầu nhìn về phía hắc ám đằng trước, sắc mặt cứng đờ lại.

Đám chấm đỏ dày đặc đó là gì thế? Không phải như cô đang nghĩ đó chứ?

Trong lòng Du Lệ thấy kinh khủng, nói dồn dập, “Đằng trước cũng có, tốt nhất là quay đầu lại”

Người khác theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhưng không thấy gì cả, đang định hỏi cái gì thì thấy Lai Nhân Tư và Uy Sắt thế mà chẳng chút do dự nghe theo lời cô nói, quay ngoặt đầu chạy thẳng phía bên kia.

Cả đám đông, “…”

Giáo Hoàng tìm tòi nghiên cứu nhìn Du Lệ hỏi, “Cô gái nhỏ này là ai thế? Sao các ngươi lại nghe lời cô ấy nói thế?”

Trong lòng Giáo Hoàng  nghi ngờ càng lớn, quay đầu hỏi thân vương Guzman, “Cô ấy là ai thế?”

Thân vương Guzman cười phá ra, “Tôi cũng không rõ” Trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên người Thủ hộ Ma Môn không thể khinh thường được, rõ ràng vẫn chưa thức tỉnh mà cũng có thể có được lực lượng bia ma rồi, chẳng trách mà hai tân Ma tộc kia đều nghe lời cô ta nói.

Chạy một mạch trên đường, thân vương Guzman đã phát hiện ra trạng thái Du lệ còn nhẹ nhàng hơn bọn họ nhiều, thì hiểu rõ nguyên nhân bên trong ngay.

Ở đây nguy hiểm rất lớn, tiếp theo không rõ thế nào nữa, bọn họ còn cần Du Lệ dẫn đường thoát khỏi chỗ này, thân vương Guzman dĩ nhiên sẽ không để lộ ra thân phận của Du Lệ, đỡ cho đám người Giáo Hoàng bảo thủ kia nổ súng về phía cô.

Không có đáp án, Giáo Hoàng vô cùng mất hứng, dọc đường đi ánh mắt cứ nhìn về Du Lệ nhiều lần.

Ngay lúc Du Lệ nhắc mọi người quay đầu lần nữa, sắc mặt Giáo Hoàng cuối cùng cũng thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm Du Lệ với ánh mắt thâm trầm, ngay lúc mọi người đang quay đầu chuyển hướng tránh yểm ma giáp ba mặt đánh, Giáo Hoàng đột nhiên hướng nòng súng về phía trước nổ.

Tiếng “Ping” vang lên, Du Lệ bị ngã thẳng về phía trước.

Lai Nhân Tư trơ mắt nhìn Du Lệ ngã vào trong bóng tối, đồng tử hơi co lại, chân tay lạnh băng.

“Ông làm gì thế?” Mễ Thiên Sư tức giận rống lên, hai mắt đỏ sậm như máu, “Tôi giết ông!”

Trong nháy mắt, lấy Giáo Hoàng làm trung tâm, mọi công kích đều rớt xuống người ông ta, người Giáo Đình muốn ngăn lại cũng không kịp.

Cả người Giáo Hoàng toàn máu, nhưng trên mặt ông ta lộ ra nụ cười tươi rói, vừa học máu vừa đáp, “Ta, làm Giáo Hoàng….. Tuyệt đối không, cho phép các ngươi…. sinh vật hắc ám….. phục sinh…” Sau đó ông ta cười một tiếng ngã thẳng xuống đất.

**

Một luồng sức mạnh to lớn đánh thẳng vào lưng, Du Lệ ngã nhào vào trong bóng tối, còn chưa kịp cảm giác cơn đau đớn thì đã được một đôi tay ôm lấy.

Hơi thở quen thuộc khiến cô theo bản năng ôm chặt lấy đối phương.

“Chử Hiệt…”

Cô giống như đứa trẻ bị bắt nạt ấm ức vậy, chôn sâu mặt vào ngực anh, bôi hết nước mắt cùng sự mệt mỏi lên quần áo anh.

“Tiểu Lệ Chi, không sao rồi” Chử Hiệt cúi đầu hôn lên môi và cái trán mướt mồ hôi của cô, dịu dàng trấn an.

Du Lệ không nói câu nào, chạy trốn thời gian dài khiến cô thấy vô cùng mệt mỏi, mềm mại dựa vào lòng anh.

Chử Hiệt hôn cô một lúc, rồi bế cô lên, đi xuyên bóng đêm tới.

Du Lệ dựa vào anh, đầu thả lỏng một lúc, mới phát hiện ra chung quanh vô cùng yên tĩnh, không có tý thanh âm nào, cứ như vừa rồi bọn họ bị một đám yểm ma đuổi giết chỉ là ảo giác thôi vậy.

Cô nghĩ ngợi một lát, phát hiện ra bản thân bị một luồng lực cực mạnh đẩy ra chiến trường, mọi thanh âm chung quanh cũng bay xa, sau đó thì Chử Hiệt xuất hiện.

Quả nhiên Chử Hiệt có thể khống chế được phiến không gian này.

Cô định nói gì đó nhưng do quá mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện nữa.

Chử Hiệt ôm cô, đi thẳng một mạch về trước, cho đến khi một luồng sáng xuất hiện đằng trước, luồng sáng đó rất lớn, Du Lệ theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Đợi lúc cô mở mắt ra thì lại thấy xuất hiện một cảnh mặt trời mọc trên mặt biển bao la hùng vĩ vô cùng đẹp.

Du Lệ ngơ ngác nhìn mặt trời mọc trên biển.

Mãi cho đến khi vầng mặt trời đỏ từ biển dâng lên cao, sóng nước trên mặt biển lóng lánh, xa xa là tiếng chim hải âu kêu, làn gió mát từ biển thổi tới dễ chịu, như xua tan cái nóng bức của thân thể, Du Lệ mới chớp chớp mắt.

Cô nhìn thoáng qua chung quanh, thấy họ giờ đang ở trên boong một con thuyền.

Thì ra trời đã sáng rồi.

Du Lệ nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn đang ôm chặt lấy cô ngồi trên boong tàu ngắm mặt trời mọc, hỏi, “Anh có bị thương không?”

Chử Hiệt cúi đầu nhìn cô, gỡ mái tóc giả trên đầu cô xuống, lau hết đám ngụy trang trên mặt cô đi, vỗ về mái tóc rối của cô, đáp, “Không”

“Vậy A Khắc Phất lạc Tư đâu rồi?”

“Chạy thoát rồi”

“Gì cơ? Lại chạy thoát rồi á?” Du Lệ chấn động.

Chử Hiệt, “Ừ, bỏ chạy đến Ma giới rồi, anh tiện tay nhốt gã ở đó luôn”

Du Lệ, “…. Khá tốt”

NHư vậy thì thế giới con người cũng an toàn rồi.

Du lệ ngẫm nghĩ, lại dựa vào lòng anh bảo, “Người ở tầng thứ hai bao lâu thì có thể thả ra anh?”

“Đã thả ra rồi”

Du Lệ ồ một câu, rồi nhanh chóng nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới, thì hiểu ngay những người đó hẳn là đã từ thế giới hắc ám đi ra.

Trong lòng du Lệ có quá nhiều điều muốn nói với anh, nhưng không hiểu sao cô lại hỏi không nổi.

Hai người dựa vào nhau, ngồi trên boonng tàu ngắm cảnh, ngắm vầng mặt trời mọc đang dần lên cao, mới trở về du thuyền hoạt động, toàn bộ thế giới trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Lúc này cô nghe được tiếng Chử Hiệt bảo, “Tiểu Lệ Chi, anh phải đi rồi”

Du Lệ chớp chớp mắt rũ xuống, chậm rãi chui ra từ ngực anh, xoay người nhìn thẳng vào anh hỏi, “Vừa rồi anh nói gì thế, em nghe không rõ”

Hai mắt Chử Hiệt nhìn cô chằm chằm, nói tiếp, “Anh phải đi rồi”

“Đi rồi ư? Là ý gì vậy?”

“Anh….”

Một tiếng âm thanh nổ vang, nước biển tung mạnh bắn vào trong tai, dưới bầu trời đầy nước tung bay, Du Lệ nhìn thây đôi môi anh cứ lúc mở lúc đóng, nhưng cô không hiểu ngôn ngữ của môi, cũng không nghe được anh nói gì cả.

Nước biển nổ mạnh, bắn cao lên hẳn gần ngàn mét sóng, nước biển quay cuồng, du thuyền cũng quay cuồng theo mãi.

Trên thuyền lại vang lên những tiếng thét chói tai lần nữa.

“Mau xem, đó là gì thế?” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, người trên boong tàu theo bản năng chạy lên boong nhìn về phía mặt biển.

Chỉ thấy trên mặt biển không rõ từ bao giờ xuất hiện một cơn lốc xoáy nước, lốc xoáy đó càng ngày càng lớn càng ngày càng mạnh, giống như một cái động đen, hoặc giống như một cánh cổng, nó khuấy đảo nước chung quanh như đang cắn nuốt cái gì đó vậy.

Du thuyền ở gần cơn lốc xoáy nhất, cứ lay động mãi không ngừng, không được bao lâu chỉ sợ cơn lốc xoáy đó sẽ nuốt du thuyền vào luôn.

ột luồng lực mạnh mẽ tuôn trào từ sâu trong lốc xoáy, cuồng phong nổi lên, sóng biển ngập trời, du thuyền nghiêng ngả càng mạnh hơn, các đồ vật trên boong đều bị lực hút của lốc xoáy kia hút vào.

Mọi người thét lên chói tai trốn vào du thuyền, sợ bị cơn cuồng phong đó cuốn rớt xuống biển.

Chử Hiệt nhìn Du Lệ bình tĩnh bảo, “Tiểu Lệ Chi, anh phải đi rồi”

Du Lệ không nói gì, cứ túm chặt lấy tay anh, các khớp xương trắng bệch.

Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, cười một cái, bảo, “Tiểu Lệ Chi, em sẽ nhớ đến anh chứ?”

“…”

“Anh hiểu rồi” Anh đứng dậy, đứng ở đó lại nhìn cô cười một cái nói, “Tiểu Lệ Chi, anh đợi em ở La Tắc A Tư”

Tiếp đó anh mở hai tay ra, thả lỏng cả người, thu hết tất cả lực lượng, để mặc lốc xoáy xuất hiện ở đó dùng lực hút nâng anh lên.

Đám người Lai Nhân Tư và Uy Sắt từ khoang thuyền chạy ra, thấy cảnh đó trợn trừng mắt lên.

“Đó là…. thông đạo La Tắc A Tư!” Uy Sắt giật mình nói.

Lai Nhân Tư thất thanh kêu lên, “Sao lại thế?” Đột nhiên ông ta như phát hiện ra chuyện gì đáng sợ, “La Tắc A Tư đang cắn nuốt ngài ấy! Sao lại như thế….”

Áo Phỉ Nick không phải là chủ nhân La Tắc A Tư sao? Vì sao La Tắc A tư lại cắn nuốt ngài ấy chứ?

Uy Sắt không nói gì, cứ nhìn chằm chằm Chử Hiệt đang lơ lửng giữa không trung, thần sắc bất định.

Người khác nghe thấy động tĩnh đều chạy tới, lúc đầu bị cơn cuồng phong táp mặt, đợi mãi cho đến khi ổn định cả người thì thấy cảnh đó đồng loạt trợn trừng mắt nhìn.

Du Lệ hồi phục tinh thần,  bổ nhào vào trước lan can, hét lớn, “Chử Hiệt, anh trở lại cho em!”

Nhưng Chử Hiệt chỉ nhìn cô cười cười, cũng không rõ anh nói gì, anh nâng tay lên, điểm về phía cô, chung quanh rõ ràng có cuồng phong thét gào, sóng mãi ầm vang mãi, nhưng Du Lệ không bị ảnh hưởng chút nào, đồng thời cũng ngăn cô lại ở đó.

Trên mặt Du Lệ lộ ra tia hoảng loạn, trong lòng có dự cảm không lành vang lên ngập đầu cô, cô cứ tưởng dự cảm không ổn này là bởi vì A Khắc Phất Lạc Tư là một con quỷ hút máu đáng sợ chứ.

Cho đến tận bây giờ, cô đột nhiên hiểu ra lo lắng trước đây, cũng hiểu ra lúc trước Chử Hiệt đã giấu cô chuyện gì.

Tên này là một tên lừa đảo lớn!

“Chử Hiệt, anh mau quay lại, nếu anh dám đi, cả đời em sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Cô gào rống lên.

Thần sắc Chử Hiệt cứng đờ, định nói gì đó nhưng  thông đạo phía trước đã mở hết ra, hút anh vào trong.

Du Lệ trơ mắt nhìn anh bị lốc xoáy hút vào, sau đó anh ở giữa cơn lốc xoáy cả người hóa thành từng mảnh nhỏ biến mất bên trong.

“Chử Hiệt………..!”