Trời mưa rất to. Đây là lần đầu tiên Du Lệ phát hiện Ma Cảnh cũng có trận mưa lớn như thế, bất kể là ở Egani hay A trát Bỉ Đặc, chưa từng mưa lớn đến vậy, hoặc là nói hai Ma Cảnh đó vốn chưa bao giờ mưa.

May họ tìm được cái hang khá rộng mới tránh được cơn mưa này.

Do trời mưa, không khí ướt lạnh, may trên người mặc quần áo dày, cũng không lo bị lạnh.

Lúc Vân Thố làm sạch con mồi đem nướng, Du Lệ cũng mở ba lô lấy đồ bên trong ra. Ba lô này là do Trác Già chuẩn bị cho họ, bên trong có thịt khô, bánh nướng và rượu sữa ngựa cùng nhiều thứ linh tinh khác.

Rượu sữa ngựa thì chỉ còn một túi, thịt khô và bánh nướng thì còn một ít.

Du Lệ móc chúng ra, nghĩ tới chuyện ở trong núi lúc trước, cô và Tuyết Lang đều uống qua rượu sữa ngựa, nên túi cuối cùng đưa cho Vân Thố.

Vân Thố im lặng nhìn cô một lúc lâu, một con người bề ngoài rắn rỏi, che giấu nỗi kích động đầy hâm mộ trong lòng lại, không biến anh ta thành băng thì cũng là con người rắn rỏi thân thiết.

Anh ta thẳng thừng cự tuyệt, “Tiểu thư Du cứ giữ lại đi, tôi không cần” Tiếp đó dùng ánh mắt hình viên đạn lườm thằng em một cái, cản được cái con Tuyết Lang đang chuẩn bị rục rịch ngo ngoe dậy kia, “Thương Mộc Quyết cũng không cần!”

Tuyết Lang ngao một cái, ngoan ngoãn ngồi bò đằng sau Du Lệ, để cô có chỗ dựa lưng.

Một con Tuyết Lang lớn như thế, dựa vào đám lông trắng của nó thoái mải lắm.

Du Lệ thấy hai anh em ân cần để lại rượu sữa ngựa cho mình, không kìm được nhếch môi cười, đưa thịt khô và bánh nướng cho hai anh em, vừa trả lời họ.

Lúc này Vân Thố cũng không cự tuyệt nữa.

Du Lệ đưa Tuyết Lang một miếng thịt, nói tình hình lúc trước với anh em Vân Thố, “….Dưới khe hẹp này hẳn là thông đạo đi Ma Cảnh. Còn Ma Cảnh này là chỗ nào thì tôi cũng không biết, các anh yên tâm đi, thông đạo thông nhau, cứ cách một thời gian ngắn sẽ xuất hiện, lúc đó là có thể trở về”

Vân Thố rất bình tĩnh cũng không thấy lo lắng.

Thấy Du Lệ nhìn qua, Vân Thố nói ngay, “Lúc tháng năm, tôi và lão đại đã từng tiến vào mộ cương thi, may đi qua vùng An Hồn Hương của một bộ tộc thông linh, ở đó cũng là một khung cảnh khác lạ dị thường với hiện thực”

Ma giới có Ma Cảnh, Hoa quốc họ cũng có An Hồn Hương, đều là những dị cảnh khác hẳn hiện thực, không sao hết.

Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra, thì ra đã có kinh nghiệm rồi.

Một lát sau trong không khí cũng bay tới mùi thịt nướng, bên ngoài trời mưa to là tấm chắn tốt nhất, ngăn cách mùi thơm bay ra ngoài với những kẻ săn mồi.

Hai mắt Du Lệ và Tuyết Lang sáng quắc nhìn Vân Thố lấy các gia vị từ bên hông ra, vô cùng thành thạo quay nướng ma thú trên lửa, hẳn là anh ta đã làm quen chuyện này rồi.

Nướng cho tới khi chín rồi, Vân Thố dùng dao nhỏ sắc bén cắt một miếng thịt nướng, để lên một chiếc lá to sạch, rắc thêm gia vị lên trên đưa cho Du Lệ.

Du Lệ cảm ơn một câu, ăn miếng trước tiên, rồi nhanh chóng bị mùi vị thịt nướng thơm ngon chinh phục, khen thật lòng, “Ăn ngon lắm, Vân Thố tiên sinh, anh lợi hại quá!”

Sống lưng Vân Thố hơi thẳng lên, cố sức dùng một giọng vô cùng bình thản đáp, ‘Tôi và Thương Mộc Quyết là người canh núi, thỉnh thoảng có lúc dưới trang trại chưa kịp mang cơm cho chúng tôi, bản thân cũng chỉ đành tự mình ra tay thôi” Anh ta nhìn thoáng qua đệ đệ với ánh mắt trông mong thèm thuồng, nói tiếp, “Thương Mộc Quyết vẫn chưa tới lúc hóa hình, lại ham chơi, không thích ăn thịt sống, tôi đành phải ra tay làm chút thức ăn cho nó”

Tuy trông bộ dạng Vân Thố có vẻ đáng ghét, nhưng vẫn vì em mình mà luyện cho tay nghề nướng thịt đến mức này thì chắc chắn là người rất yêu quý em. Du Lệ cười tủm tỉm, bề ngoài Vân Thố là bộ dạng hán tử thô cứng, thật ra lại là một con yêu rất biết chăm sóc và yêu quý em mình.

“Vân Thố tiên sinh quả thật là một người anh rất tốt” Du Lệ khen một câu, rồi lại lấy một miếng thịt cho Tuyết Lang.

Tuyết Lang há mồm ăn sạch thịt nướng, ăn mà vẫn thòm thèm.

Mặt Vân Thố sầm xuống, dạy dỗ em trai, “Đây là cho tiểu thư Du, tiểu thư Du đừng có chiều nó quá!”

Du Lệ cười cười, “Thương Mộc Quyết đáng yêu lắm, hơn nữa nhiều quá tôi ăn không hết”

Vân Thố nhìn em trai, em trai vừa ngốc vừa ham chơi như thế đáng yêu chỗ nào chứ? Bản thể của anh ta còn đáng yêu gấp trăm lần Thương Mộc Quyết kìa. Có cần anh ta biến thành Tuyết Lang cho nữ thần xem không nhỉ?

Tuyết Lang nghe thấy Du Lệ khen nó, vô cùng cao hứng kêu ngao một câu, quyết định từ hôm nay trở đi, nó cũng muốn giống như các anh của nó, biến thành fan hâm mộ của Du Lệ, sau này phải đi cùng các anh đi truy những bộ phim Du Lệ đóng, rồi gọi điện điên cuồng cho cô.

Du Lệ không biết là vào lúc này lại vô tình thu được một con yêu fan hâm mộ.

“Khi nào thì Thương Mộc Quyết mới biến thành hình người được vậy?” Du Lệ hỏi.

“Chắc là phải mấy năm hoặc mười mấy năm nữa đi á” Vân Thố lạnh nhạt nói, “Thương Mộc Quyết rất ham chơi, chẳng chịu tu luyện bao giờ, muốn hóa hình người thì không biết tới lúc nào”

Du Lệ quay đầu nhìn Tuyết Lang, xoa xoa đầu nó, cười bảo, ‘Vậy Thương Mộc Quyết mày phải cố gắng lên nhá, hy vọng sau này có thể nhìn thấy mày hóa thành hình người, nhất định sẽ là một đứa bé trai rất xinh đẹp đó”

Tuyết Lang đang vùi đầu ăn thịt nướng ngẩng lên nhìn cô, hai mắt sáng rực, thò đầu tới gần cô cọ cọ, kêu ngao ô ngao ô liên tục, cọ đến mức Du Lệ không kìm được lại ôm lấy đầu nó xoa một trận.

Người khác thường hay xoa đầu chó hoặc mèo, còn cô lại xoa đầu sói hoặc ma thú, quả thật nhìn ngược không chịu nổi.

Du Lệ cảm thấy bản thân mình rất ngốc.

Mặt Vân Thố lạnh tanh nhìn nữ thần đang yêu chiều em trai, thấy nó nên bị xối cho một thùng bão mới được.

Chỉ trong một tối không rõ là ăn tối hay ăn thịt nướng khuya mà khiến quan hệ giữa Du Lệ và hai anh em Tuyết Lang gần gũi hơn, đồng thời cũng biết được không ít chuyện về hai anh em Vân Thố.

Nghe nói họ là yêu canh giữ ngọn núi này, bọn họ tổng cộng có năm anh em, Vân Thố là đại ca, Thương Mộc Quyết là em út, vì họ là một ổ năm con Tuyết Lang cùng một mẹ sinh ra, lúc sinh, bọn họ được Nhạc Chính Tước đặt tên cho, nhất là em út được Nhạc Chính Tước đặt cho tên là Thương Mộc Quyết, cùng chung ý chí, nghe nói là mẹ Vân Thố bọn họ Vrất vừa lòng, có năm con cũng đủ rồi, không muốn sinh thêm nữa.

Trừ Thương Mộc Quyết ra, những anh em khác của Vân Thố cũng đã hóa hình người, lần bắt giữ quỷ hút máu này, có bọn họ trợ giúp mới để Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt nhanh chóng bắt được quỷ hút máu trốn vào núi kia.

Vì thực lực Vân Thố không tồi, nên Nhạc Chính Tước mới để anh ta về đón Du Lệ cùng Thương Mộc Quyết, bảo vệ chậm rãi đi theo tới.

Ai ngờ Thương Mộc Quyết bị trượt chân, rơi vào khe hẹp với Du Lệ, ngã thẳng vào Ma Cảnh.

“Chắc lão đại họ chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng ta mất tích, sẽ tới tìm, đừng có lo” Vân Thố an ủi Du Lệ, “Chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cô”

Du Lệ cười đáp, ‘Cảm ơn, lần này làm phiền hai người rồi”

Vân Thố vâng một câu, rất có khí khái nam tử hán ngồi ở đầu gió, ngăn gió cho họ.

Bên ngoài gió tuyết đan xen, màn mưa này trong bất chợt chắc chưa ngừng lại được, Vân Thố bảo Du Lệ nghỉ một lát, đợi mưa tạnh họ sẽ rời đi.

Bận bịu lâu như thế, Du Lệ cũng mệt quá mức, không cự tuyệt lời đề nghị của anh ta nữa.

Trên mặt đất rải cỏ khô mềm, Du Lệ nằm lên đó, cởi áo lông vũ ra đắp lên người, vừa có lửa sưởi ấm, vừa có Tuyết Lang ấm áp ở bên, quá thoải mái nên ngủ rất nhanh.

Thấy cô ngủ rồi, Tuyết Lang cũng ghé đầu lên hai móng, dựa vào gần Du Lệ ngủ.

Vẻ mặt Vân Thố thâm trầm nhìn chằm chằm một người và tuyết lang ngủ cạnh nhau, chỉ muốn quẳng đệ đệ ra ngoài, để anh ta biến thành Tuyết Lang được ngủ dựa gần nữ thần….

Cứ tưởng tượng như thế thôi, khuôn mặt suýt nữa bốc nóng, cuối cùng cũng chẳng có gan làm vậy.

**

Ngủ một giấc này cũng không rõ bao lâu, lúc Du Lệ tỉnh lại vẫn nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài.

Cô mở to mắt, thấy mình đang dựa vào Tuyết Lang ngủ, thảo nào chẳng thấy lạnh chút nào.

Vân Thố vẫn duy trì thư thế ngủ như cũ, nghe thấy động tĩnh, trợn mắt nhìn lại, thấy nữ thần tỉnh rồi, còn đệ đệ ngốc vẫn còn ngủ ngáy, quả thật là sỉ nhục của loài yêu, nếu không có Du Lệ thì anh ta đã thò chân đá cho nó một cái rồi.

Du Lệ ôm lấy áo lông vũ ngồi dậy, trấn định nhìn Vân Thố cười cười, hỏi nhỏ, ‘Hết mưa rồi à?”

Vân Thố vâng một câu, “Vừa mới ngừng không lâu, tôi có ra ngoài nhìn lúc trước, giờ hẳn là nhanh hừng đông rồi”

Du Lệ lập tức hiểu rõ ý hừng đông của anh ta là gì, ý hẳn là trời sắp sáng ở Ma Cảnh rồi.

Tiếp đó Du Lệ cũng không ngủ nướng nữa, bò dậy từ trên mặt đất, nhìn ra ngoài hang, thấy ở cửa hang có một cục đá lõm xuống, ở đó có chút nước đọng lại, liền lấy nước ở đó rửa mặt.

Anh em nhà Vân Thố cũng rất biết điều để dành cho cô không gian tự quyết định việc giải quyết nhu cầu sinh lý, điều này khiến Du Lệ thấy hơi ngượng, cố sức mà lạnh tanh, nữ thần làm bằng sắt không thể không lạnh được!

Họ ăn đơn giản những đồ ăn còn thừa lại tối qua, rồi rời khỏi hang.

Bên ngoài bầu trời vẫn một màu đỏ sậm, không khí lại tươi mát hơn, ẩm ướt hơn, đâu đâu cũng có vũng nước, chỉ bất cẩn một cái là dẫm vào nước ngay.

Thấy Du Lệ người thường yếu ớt, Vân Thố lại bảo Tuyết Lang chở cô, Du Lệ không cự tuyệt.

Tiếp đó một người hai yêu nhanh chóng đi qua núi rừng.

Sau nửa giờ cuối cùng họ cũng dừng lại ở bờ cát, ngơ ngác nhìn đại dương mêng mông kia.

Tuyết Lang kêu ngao ổ một cái, hỏi anh nó (Đại ca, đây là biển hay hồ vậy?)

Vân Thố quan sát một lúc, rồi đưa ra kết luận “Chắc là biển rồi, hiện giờ chúng ta đang ở một nơi tạm bợ còn được gọi là hải đảo”

Du Lệ kinh ngạc nhìn anh ta.

Tuyết Lang thì vô cùng cao hứng, thì ra đây là biển nha, nó lớn thế này mà chưa từng gặp biển đó, tuy cũng từng đi hồ chơi rồi, ở đó cũng chẳng lớn đến thế, chỉ là một hồ nước ở đất liền thôi, chưa phải là đại dương thực sự.

Tuyết Lang cao hứng chạy tung tăng trên bờ, để lại rất nhiều dấu chân, nhìn con cua bò ngang bên bờ cát, còn tò mò lại gần, bị một con cua có cái càng to như chậu rửa mặt kẹp vào mũi.

Tuyết Lang ngồi xổm ở đó, trên mũi treo một con cua, cứ ngơ ngác kêu ngao ô ngao ô, sau đó lắc lắc mặt, chẳng ném dứt ra được, cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân mình đang gặp thứ gì, kêu lên thảm thiết, té ngã lộn nhào trước mặt anh em, mồm cứ kêu ngao ô ngao ô liên tục.

Vân Thố mặt nổi đầy gân xanh, cuối cùng vẫn thò tay giúp đứa em túm lấy con cua treo ở mũi nó đi.

Du Lệ quan tâm nhìn nhìn, thấy con cua chưa kẹp mũi nó bị thương, mới thở phào, xem ra thể chất yêu không tồi, bị một con cua lớn kẹp vào mũi như thế, chỉ thấy hơi hồng chút thôi, da cũng chưa rách.

Vân Thố mắng một câu em ngốc, bảo nó đừng chạy loạn, rồi quan sát hoàn cảnh chung quanh, muốn nắm rõ tình hình Ma Cảnh này.

Nhưng chưa đợi họ biết rõ mọi chuyện, Vân Thố đã cảm giác được vùng đất dị thường.

“Thương Mộc Quyết!” Vân Thố kêu lên.

Tuyết Lang dùng đuôi cuốn Du Lệ lên lưng, chở cô đuổi kịp anh mình, chỉ vài cái đã biến mất trong rừng.

Sau khi họ biến mất không lâu, một đám Ma Binh mặc áo giáp xuất hiện ở bờ cát.