Du Lệ vạch sơ sơ hành trình, thấy giữa tháng chín ngoài đóng phim ra thì còn một tháng nữa là thời tiết đẹp, cũng đúng là ngày kết hôn của đại tiểu thư, nếu hai bên mà cùng chạy theo thì vốn không chạy kịp tới tham gia hôn lễ.

“Chị Du à, thời gian hôn lễ của đại tiểu thư có vẻ trùng hợp…” Trợ lý Trịnh do dự bảo,

Lúc ấy Giang đại tiểu thư vẫn chưa định ngày cưới, nên lúc đó cũng chưa cân nhắc tới.

Du Lệ không để ý gì bảo, “Hủy đi”

Trợ lý Trịnh rụt đầu lại, “Đây là dì An vất vả lắm mới giành được cho chị, nếu hủy thì không hay đâu” cô nàng cũng chẳng dám đối mặt với An Như, đó là mẹ rồng hung ác đó, An Như trừ ông chồng chuyên bệnh của mình ra thì chẳng ai trấn an được bà ấy.

Du Lệ đáp, ‘Không sao, chị sẽ nói với dì An”

Du Lệ gọi điện ngay cho An Như, báo tin này cho bà biết.

An Như quả nhiên tức giận, nhưng tức rồi vẫn thấy hôn lễ của Giang Úc Linh quan trọng hơn, do Du Lệ lấy chuyện Giang đại tiểu thư có thai ra nói vô cùng hợp lý, đối phương lại chỉ hy vọng cô đi làm phù dâu, nếu cô không đi Giang đại tiểu thư thất vọng lắm ý, sẽ ảnh hưởng tới đứa con trong bụng.

Trời đất bao la, phụ nữ có thai là to nhất.

Giải thích một hồi An Như cũng đành đồng ý.

Thực ra An Như cũng thương Giang Úc Linh lắm, trước mặt Giang đại tiểu thư, cái gì cũng đều gạt hết sang một bên, vì thế bà cũng không phải tức thực sự.

Không rõ An Như trao đổi với tổ làm phim thế nào, Du Lệ cũng không rõ chuyện này.

Tiếp đó Du Lệ gọi điện cho bạn thân, hỏi dò xem lúc đó cô cần gì, cô lần đầu tiên làm phù dâu cho người ta, thật chẳng có kinh nghiệm, cứ sợ mình làm không tốt.

Giang Úc Linh đáp dứt khoát, ‘Cậu chẳng cần làm gì đâu, cứ tới đây bồi cùng mình rồi mặc lễ phục và trang điểm là được”

Du Lệ vô cùng tin tưởng bạn thân, đáp đầy sảng khoái, “Vậy được nha, đến lúc đó mình sẽ đi thẳng đó”

“Được”

Cả hai cười đùa một lát, Du Lệ lại hỏi dò tình hình mang thai của cô nàng, xong mới gác điện thoại.

**

Chăm chỉ đóng phim thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Vì phải làm phù dâu cho bạn thân, Du Lệ xin đạo diễn Chung nghỉ hai ngày.

Nào ngờ lúc đạo diễn Chung biết rõ nguyên nhân, bình tĩnh bảo, “Không cần xin, đúng lúc tôi cũng nhận được thiệp mời, ngày đó để cô nghỉ thoải mái”

Du Lệ:????!!!!

Du Lệ hoàn toàn không ngờ được nhà họ Giang cũng phát thiệp cưới mời đạo diễn Chung.

Thoạt nhìn tâm tình đạo diễn Chung rất tốt, cười bảo, ‘Năm trước Úc linh đảm nhiệm vai nữ số 3 trong bộ “Cuồng hiệp”, kỹ thuật diễn của cô ấy không tồi, lại còn có người thương của cô ấy nữa…..” Đạo diễn Chung ngập ngừng nói tiếp, “Tôi cũng coi như có chút giao tình với người yêu Hề Từ của cô ấy, kiểu gì cũng phải tới tham gia hôn lễ của họ”

Du Lệ à một câu, tuy cảm thấy lời giải thích của đạo diễn Chung hơi mơ hồ, nhưng lại không nghĩ nhiều.

Năm trước lúc quay quảng cáo ở núi Hoa La, Úc Linh cũng dẫn Hề Từ tới chơi ở núi Hoa La, đoán chừng là biết lúc đó.

Trước hôn lễ một ngày, Du Lệ tới biệt thự nhà họ Giang.

Còn bạn trai Chử tiên sinh, cô ném ở nhà cùng với Đồ Nhĩ Tư, có tiểu Hắc Cầu làm bạn, ngày mai bảo anh qua tham gia hôn lễ là được.

Bạn thân sắp kết hôn, một đêm trước hôn lễ dĩ nhiên phải ở cùng với bạn thân rồi, tuy nói là đã đăng ký kết hôn từ lâu, giờ mới tổ chức hôn lễ, không tính là độc thân nữa, nhưng cũng cần phải có hình thức chứ.

Biệt thự nhà họ Giang, ngoài hai cha con Giang Úc Linh và Hề Từ ra thì không có ai khác.

Nghe bảo những người khác nhà họ Giang đều ở nhà cũ, chỗ này là chỗ ở riêng của tổng tài Giang thị, bình thường cũng không tới, mai Giang Úc Linh xuất giá nên ở chỗ này.

Ba ba Giang Úc Linh là người phụ trách Giang thị, tuổi hơn bốn mươi, nhưng do được chăm sóc cẩn thận nên nhìn không giống người trên bốn mươi tuổi, trên người có một mị lực nam tính thành thục, hơn nữa còn là người đàn ông độc thân nổi tiếng giàu có, không ít những danh gia vọng tộc muốn kết thông với ông, làm mẹ kế của Giang đại tiểu thư.

Tiếc là những người hiểu đều biết, đầu óc ba ba Giang có vấn đề, độc thân rất vui vẻ chẳng có ý tái hôn gì.

Lâu  không thấy ba ba Giang, Du Lệ phát hiện ba ba Giang có vẻ như trẻ hơn nhiều, tóc trên đầu đen bóng, cả người sáng rực sức xuân.

Du Lệ cất tiếng chào hỏi ba ba Giang, rồi chạy tới ôm bạn thân một cái, “Úc Linh, chúc mừng nha”

Khuôn mặt vốn lạnh của Giang Úc Linh hiếm khi lộ ra cười, “Sớm tới là được rồi, mai chỉ là hình thức thôi, chẳng có gì vui cả”

Hề Từ bưng một đĩa đựng trái cây ra, nghe thấy thế sắc mặt hơi vi diệu.

Du Lệ thoáng nhìn ra, lập tức nói rất chính nghĩa, ‘Nói cũng không phải là nói  thế, hôn lễ cả đời chỉ có một lần, vẫn quan trọng lắm, chẳng lẽ cậu không muốn sau này về già, có thể ngồi cùng bạn già chậm rãi nhấm nháp dư vị của nó à?”

Giang đại tiểu thư yên lặng nhìn cô, không nói, trong lòng thấy phiền muộn vô cùng, cô còn có ngày già đó nữa sao?

Du Lệ hơi khó hiểu, vẫn không hiểu nổi vì sao đại tiểu thư lại trầm mặc thế, Ba ba Giang lại nhiệt tình tiếp đón cô.

Hề Từ thả đĩa đựng hoa quả xuống, đi vào bếp làm bữa tối, tuy mai là hôn lễ chính, nhưng với nhà họ Giang mà nói, tối nay chẳng khác gì ngày thường cả.

Du Lệ đánh giá bạn thân mang thai, trên dưới ba tháng, bụng vẫn chưa hiện rõ lắm, mặc đồ rộng thùng thình ở nhà, vốn không nhìn ra dấu vết mang thai.

Lần đầu tiên Du Lệ tiếp xúc gần với thai phụ, vô cùng tò mò, cứ vây quanh cô nàng, hỏi dò xem cô nàng có cảm giác gì?

“Không cảm giác gì hết” Giang đại tiểu thư đáp cực thành thật, còn tự dưng sức lực biến thành lớn gì gì đó thì cũng không cần phải nói ra làm gì.

Du Lệ kinh sợ nhìn bụng cô, nói đầy kính nể, “Bạn dũng cảm thật, mình không cách nào tưởng nổi bộ dạng đứa con do chính mình sinh ra đâu”

Tuy Bà Cô lúc nào cũng lải nhải mãi chuyện Tiểu Bình Quả, Du Lệ chỉ đáp cho có lệ, vốn không nghĩ tới chuyện sinh con, đại khái là bởi Chử tiên sinh và cô chỉ mới dừng ở giai đoạn ngủ đắp chăn đơn thuần, cô cũng ngượng chủ động đè lên anh, chưa từng trải qua nên dĩ nhiên cũng thực sự không nghĩ tới.

Giang Úc Linh nói rất bình tĩnh, “Đợi lúc gặp được, bạn sẽ phát hiện ra thực ra cũng không là gì cả”

Con gái đều là thế, lúc chưa gặp nửa người kia, thì những chuyện đó chẳng cách nào tưởng tượng ra nổi. Nhưng lúc gặp được một người mà mình cam tâm tình nguyện chung sống cả đời ấy, cùng nhau trải qua mọi thứ, thì lại tự dưng trở thành thuận theo tự nhiên.

Du Lệ cũng không hiểu rõ mấy lời của cô nàng nói.

Giang Úc Linh cười cười bảo, “Đợi lúc bạn gặp được cái người mà bạn rất thích ấy, bạn sẽ biết thôi”

Nghe bạn thân nói thế, cô hơi chột dạ, nói chuyện bạn trai này, cô cũng chưa nói với bạn thân đâu. Tuy An Như biết, nhưng có thể là do bận quá, hơn nữa Giang đại tiểu thư đúng lúc mang thai, An Như không muốn cô nàng phiền lòng nên cũng không nói cho cô nàng biết.

Du Lệ nghĩ, đợi mai Chử Hiệt tới, muốn dẫn Chử Hiệt tới trước mặt đại tiểu thư, trịnh trọng giới thiệu bạn trai nhà mình cho cô nàng biết.

Phòng bếp nhanh chóng bay ra mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

Du Lệ hít sâu một hơi luồng thơm nức ấy, cảm thấy bất kể là Hề Từ hay Đồ Nhĩ Tư đều là những cao thủ có tay nghề nấu ăn giỏi, cô đơn giản chỉ là một kẻ biết rang cơm thôi, đành kính ngưỡng mà nhìn bọn họ.

Ăn cơm chiều xong, hai người bạn thân ngồi ở ban công tán chuyện, ba ba Giang và Hề Từ ân cần không làm phiền tới họ.

Hai người đã lâu không gặp nhau, tuy có liên lạc bằng điện thoại, nhưng nói chuyện điện thoại với tán gẫu cạnh nhau cảm giác khác hẳn.

Cứ như vậy, thấy có quá nhiều điều để nói, vốn nói không hết, cứ đông xả một câu, tây xả một câu, cái gì cũng xả ra tất.

“Aizz, vừa rồi thấy ba ba Giang, phát hiện ra ba ba gần đây có vẻ trẻ lại không ít nhỉ, nếp nhăn khóe mắt cũng không thấy đâu, có phải dùng loại dưỡng da trợ giúp gì không thế?” Du Lệ vừa ăn trái cây vị ngon, vừa tò mò hỏi, bảo bạn thân giới thiệu cho loại mỹ phẩm dưỡng gia tốt.

Sắc mặt Giang Úc Linh hơi kỳ lạ, không kìm được liếc nhìn về phòng ba ba cô, giờ đánh giá ba ba cô hẳn là đang lôi kéo bà mẹ quỷ của cô nói tới lịch trình chua xót của con gái với bà, cũng tiện khóc lóc một trận rồi.

Ba ba cô bên ngoài là một tổng tài bá đạo, mà ngầm bên trong lại là một bao thích khóc, dù là bạn thân cũng chẳng dám nói ra nha.

“Gần đây tâm tình ông ấy không tồi, ăn ngon, ngủ ngon, làm việc khỏe ra và nghỉ ngơi đủ, nên nếp nhăn ít đi thôi” Giang Úc Linh cười đáp.

Cũng không phải thế sao, trong nhà có thêm một con quỷ quản ông ấy, không cho ông ấy say rượu cả đêm, dù là một ông bác trung niên sa sút cũng sẽ biến thành một soái ca trung niên đầy soái khí và trầm ổn thôi.

Du Lệ cười phá lên, “Cậu phải lấy chồng rồi, ông ấy không đau lòng và vui sướng quá hả?”

Phải thế không? Ba Ba Giang là một phụ nữ chính tông, cảm thấy nam nhân khắp thiên hạ chẳng ai xứng với con gái rượu của ông, nếu không phải Giang Úc Linh tiền trảm hậu tấu (làm trước bẩm sau), rồi tự mình trộm đi đăng ký, đoán chừng hiện giờ còn vất vả chán.

Đương nhiên, Giang Úc Linh gấu vậy cũng là do ba ba Giang dạy mà ra, nghe bảo lúc ba ba Giang còn trẻ cũng gấu tới mức vậy.

“Ông ấy có đau lòng cũng hết cách thôi, số đã định rồi” Giang Úc Linh nói bình tĩnh.

Vì Giang Úc Linh là thai phụ, hai người cũng ngồi nói không lâu lắm, hơn nữa mai là hôn lễ, muốn dậy sớm thì phải đi ngủ sớm.

Du Lệ chào chúc ngủ ngon với ba ba Giang, Hề Từ, rồi vào phòng khách đã chuẩn bị sẵn cho cô đi ngủ.

Hề Từ cẩn thận đỡ đại tiểu thư về phòng.

Lúc Giang Úc Linh lên lầu, đỡ lấy lan can cầu thang, bất cẩn một cái, lan can bị cô bẻ gẫy một góc.

Ba ba Giang nhìn thấy khóe mắt co rút lại.

Mãi cho đến khi con gái và con rể biến mất trên lầu, ba ba Giang mới lo lắng sốt ruột nói, ‘Úc Linh cứ thế này mãi tới bao giờ đây? Cảm thấy nguy hiểm lắm? Chẳng may nó bất cẩn đụng phải tường đổ, tường đó đổ sụp lên người nó thì phải làm sao đây?”

Trong bất chợt, não ba ba Giang mở rộng ra, nghĩ tới rất nhiều tình huống nguy hiểm xảy ra, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Dưới ánh đèn tối tăm, một nửa bóng trong suốt bay tới.

Quỷ Hồn thò tay vỗ vỗ lên vai ông, nói giọng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, (Đừng lo, còn có Hề Từ nữa)

Nói tới con rể, sắc mặt ba ba Giang không ổn, nghĩ đến hôn lễ ngày mai, vẫn thấy khó khăn, nói thầm, “Trước giờ anh cũng không ngờ được mình sẽ có một con rể yêu! Nếu được chọn, anh sẽ không gả con gái rượu cho một con yêu đâu”

Càng nói càng đấm ngực dậm chân, nếu không phải lúc trước ông không chăm sóc tốt cho con gái rượu, để Gấu Con kích động tóm lấy đàn ông kết hôn cũng sẽ không để con yêu này nhập sâu vào đây.

Con yêu đó rõ ràng là lừa kết hôn mà!

Quỷ Hồn Úc Mẫn Mẫn nhìn ông muốn dùng lời để nhắc nhở nhưng thấy không rời chú ý của ông được đành bảo, (Đúng rồi, đứa bé vừa rồi….)

“Em nói Du Lệ hả, con bé ấy sao thế?”

Ba ba Giang thuận miệng hỏi.

(Trên người nó có hơi thở hơi kỳ lạ) Úc Mẫn Mẫn nhìn phòng khách dành cho Du Lệ, trên mặt lộ ra tia suy nghĩ sâu xa.

Ba ba Giang không muốn nghĩ nhiều, nói luôn, “Con bé sao thế? Chẳng lẽ nó lại giống hai người, là người của gia tộc lánh đời nào đó?” Nói tới đây thần sắc ba ba Giang hơi uể oải.

Trước giờ ông không ngờ được lai lịch của vợ mình lại lớn như thế, nếu không phải vậy, năm đó cũng không bị ép ly hôn, lãng phí quá nhiều năm như thế.

Úc Mẫn Mẫn nghe vậy hơi sửng sốt, buồn cười bảo (Đương nhiên không phải rồi, con bé trông xinh đẹp thế, nếu không phải biết rõ con bé là con người, thì tưởng rằng con bé là yêu mới đúng…)

Lúc yêu tiến hóa thành người, đều có dáng vẻ trời ưu ái bên ngoài, vô cùng mị hoặc xinh đẹp.

Đương nhiên đó là lúc yêu phóng thích yêu lực, có nhiều yêu thu yêu lực lại, lúc biến thành con người chỉ đẹp hơn con người chút ít, rất ít khi có vẻ xinh đẹp thuần túy kiểu Du Lệ thế này.

Ba ba Giang hơi ngây ra, nói ấp úng, “Mẫn Mẫn, con nhóc đó anh biết từ lúc hơn mười tuổi, lúc trước Úc Linh còn dặn anh chiếu cố một chút, không để cho quy tắc tiềm ẩn trong giới giải trí hủy hoại nó, con bé ấy thực sự là con người, ngoài xinh đẹp ra thì không có gì đặc biệt cả”

Tuy Du Lệ quả thật rất xinh đẹp, nhưng trong lòng cũng có loại cố chấp chỉ thuộc về ba ba Giang, trong mắt ông con gái rượu của ông mới là người xinh đẹp nhất.

(Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi)

Tuy Úc Mẫn Mẫn nói thế, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ rất mạnh.

Là đời sau của tộc thông linh, tuy thiên phú của bà kém con gái, có thể biến thành quỷ thế này, linh hồn đã bị chia năm xẻ bảy hết, thậm chí một phần hồn đã đi thẳng một chuyến tới mộ Tu La rồi, mãi đến gần đây mới khôi phục lại ý thức, bà cảm thấy mạnh hơn con gái không ít.

Rõ ràng lúc trước thấy hơi thở trên người Du Lệ cũng không có kỳ lạ tới vậy.

**

Trong phòng Hề Từ đang cùng thảo luận với Giang Úc Linh về Du Lệ.

Sau khi mang thai, Giang Úc Linh cũng cảm thấy thân thể không thay đổi gì, sức biến thành lớn không nói, chỉ là khẩn trương hơn với những người chung quanh, cô cũng đi theo họ, nghỉ ngơi đúng hạn, không làm ít chuyện khiến ai cũng lo lắng.

Hề Từ lấy quần áo đã chuẩn bị tốt cho ngày mai ra, vừa nói với cô, “Nghe bảo gần đây tiểu thư Du đóng phim của đạo diễn Chung”

“Đúng vậy, là một bộ phim đô thị hiện đại” Giang Úc Linh đáp, tự dưng nghĩ tới mệnh cách quỷ dị của đạo diễn Chung, đột nhiên nhìn anh, “Chắc không có chuyện gì chứ?”

“Không có đâu, đạo diễn Chung chắc chắn đã mời thiên sư tới trấn giữ rồi, huống chi hiện giờ tiểu thư Du không phải khá tốt đó à?”

Hề Từ ngoài thì an ủi, lòng lại thầm nghĩ, hơn nửa năm không gặp, trên người tiểu thư Du dường như đã xảy ra thay đổi nào đó rồi, cũng không rõ đã tiếp xúc với đồ vật kỳ lạ nào, hay mệnh cách của cô ấy xảy ra thay đổi, đến anh cũng không nhìn ra nguyên nhân gì.

Giang Úc Linh thở phào, “Vậy là tốt rồi”

Giang Úc Linh nghĩ đến đạo diễn Chung tuy là một người xúi quẩy, nhưng phải dạng cô ấy cũng tương tự có cái xui đi theo, đoán chừng gặp phải sự cố hiệu suất cũng không cao lắm.

Hề Từ thấy cô có vẻ nhẹ nhàng, khó mà nói ra khiến cô thêm lo, nghĩ tới hôn lễ ngày mai nên lặng yên quát sát xem sao.