Lúc đầu phim “Gió vùng quê” được quay ở trong trường quay, đại đa số đều là nội cảnh. Hôm nay quay một cảnh nữ chính được nam thứ trợ giúp tham gia một vũ hội do nhóm thượng lưu tổ chức, đạo diễn Chung cố gắng đạt được kết quả thật nhất, nên có thuê riêng một căn biệt thự để tới quay chụp.

Chử Hiệt thong thả ra khỏi trường quay, rời khỏi đại sảnh rực rỡ của căn biệt thự.

Trước biệt thự là hành lang có một vườn hoa nhỏ.

Hầu hết các nhân viên công tác đều ở hết chỗ trường quay, bên ngoài không có ai, Chử Hiệt đi vào vườn hoa nhỏ, xuyên qua đám cây cỏ xanh tốt, đi thẳng tới ngọn núi giả cách đó không xa.

Có một người ngồi sau ngọn núi giả, nhìn bóng dáng phụ nữ gầy yếu, cô ta ngồi ở đó lẩm bẩm gì đó vậy.

Trong tay người phụ nữ đó cầm một con búp bê bằng vải làm thủ công, trên người con búp bê mặc bộ quần áo cũ nát, hai bên má đỏ ửng, khắp trên người cắm đầy kim châm.

“Búp bê thế thân à, tao cầu xin mày, làm theo yêu cầu của tao, nguyền rủa người phụ nữ kia…”

Cái miệng của búp bê ngoác tới tận mang tai, khiến hai gò má đỏ rực lên trông cực kỳ cổ quái.

Người phụ nữ lẩm bẩm tự nói một lát, đột nhiên giọng chợt vống cao lên, trở nên oán hận, “Cô ta cũng dám quyến rũ Tu công tử, Tu công tử là của ta, rõ ràng là chồng của ta, cô ta thì là gì chứ…. Ta nguyền rủa cô ta, nguyền rủa cô ta ngã từ trên cao xuống, làm nát bộ mặt xinh đẹp của cô ta, để cô ta có muốn phẫu thuật sửa mặt cũng không được nữa….”

Lúc người phụ nữ kia đang bóp một cây kim châm định đâm xuống trên người con búp bê, có một bàn tay đã cầm lấy con búp bê kia lên.

Người phụ nữ gầy kinh ngạc, ngay sau đó thì giận dữ, ngẩng đầu lên nhìn, lúc thấy rõ cái kẻ cướp mất con búp bên kia của cô ta thì bất giác ngây người.

Đó là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đường nét khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xanh băng, khuôn mặt cực đẹp, có một vẻ xinh đẹp của con lai, tuyệt đối là một người chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì không thể nào quên nổi.

Người phụ nữ đó biết anh, anh chính là gã vệ sỹ cạnh Du Lệ.

Cô ả đã từng nghe rất nhiều người nói thầm qua, bảo diện mạo như thế sao không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc, làm vệ sỹ thì quả là phí phạm của trời, cũng không rõ Du Lệ tìm đâu được một vệ sỹ đẹp trai đến vậy, chẳng lẽ không lo lắng tới sự tồn tại của đối phương quá mạnh mà cướp mất ánh hào quang nữ thần chỉ thuộc về cô ta sao?

Có phí phạm của giời không thì cô ả không rõ, nhưng cô ả biết, người đàn ông này là người bên cạnh Du Lệ, còn tự dưng anh ta xuất hiện tại chỗ này…

Nghĩ đến gì đó, sắc mặt người phụ nữ trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Lúc này, Chử Hiệt đã rút kim châm trên người con búp bê ra, miệng con búp bên ngoác ra, cười quỷ dị nhìn anh, tuy đang là ban ngày ban mặt nhưng cảnh ấy vẫn thấy quá kinh dị.

Song Chử Hiệt cũng không thèm để ý đến nó, tay không bẻ gẫy nó luôn.

Rốt cuộc người phụ nữ cũng có phản ứng, hét lên một tiếng, “Búp bê của tôi!” Cô ả trợn mắt lườm Chử Hiệt một cái, phẫn nộ nói, “Anh trả con búp bê lại cho tôi!”

Chử Hiệt lạnh lùng nhìn cô ả, tiện tay ném con búp bê bị bẻ gẫy đôi tới, nói, “Tôi không giết cô, nhưng cô cũng không thể ở chỗ này được nữa, nếu không tôi sẽ giao cô cho cảnh sát”

Người phụ nữ này hẳn là diễn viên trong đoàn, mấy ngày nay đóng phim trong biệt thự, cũng mời khá nhiều diễn viên quần chúng tới.

Người phụ nữ phẫn nộ tới cực điểm, lại hơi chột dạ, ngoài mạnh trong yếu mắng, “Anh có ý gì thế? Tôi chỉ chơi búp bê thôi mà, chẳng lẽ còn sợ anh sao?”

Thấy cô ả còn giảo biện, Chử Hiệt rút di động ra, tiếng người phụ nữ phát ra từ trong điện thoại vang lên: (Búp bê thế thân, tao cầu xin mày, đáp ứng yêu cầu của tao, nguyền rủa nữ nhân kia…)

Sắc mặt người phụ nữ lập tức tái nhợt trong nháy mắt, hoảng sợ nhìn anh, lại nghe thấy anh nói, “Hành vi của cô đã cấu thành tội phạm, tôi quyết định vẫn đem giao cô cho nhân viên liên quan xử lý là tốt nhất”

Nghe thấy thế, rốt cuộc người phụ nữ cũng hoảng loạn hẳn lên, “Không phải anh bảo là sẽ không báo cho cảnh sát đó sao?”

“Ồ, tôi sẽ không giao cô cho cảnh sát đâu” Chử Hiệt lạnh nhạt đáp.

Người phụ nữ thấy anh nói thế hơi ngơ ngác, nhưng trực giác thấy ở đây không an toàn, định trốn, Chử Hiệt vặt một cục đá ở núi giả ra, búng mạnh về phía chân cô ả, người phụ nữ chạy trốn tự dưng thấy chân đau, cả người ngã bụp trên mặt đất.

Cô ả chật vật quỳ rạp trên mặt đất, quay đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa, vừa kinh vừa sợ, thấy anh lúc này chẳng khác nào ma quỷ, bất giác hét lên, “Cứu mạng với, giết….”

“Aiz, ở chỗ này xảy ra chuyện gì thế?”

Một tiếng cười giòn tan vang lên, người phụ nữ theo bản năng nhìn lại thì thấy có một nam nhân mặc áo dài đi ra từ sau núi giả, dung mạo người đó cũng không xuất sắc lắm, khí chất thì khiến người ta liếc mắt một cái cũng khó quên. Nhưng tất cả những điều này còn không lạ bằng bộ trang phục kỳ lạ khoác trên người anh ta, không hiểu còn tưởng là đạo sỹ từ thời nào đi ra vậy nữa.

“Mễ Thiên Sư, người này giao cho anh” Chử Hiệt chỉ vào con búp bê rơi trên đất nói, “Đó là búp bê thế thân”

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư nghiêm lại, nhíu mày, khom người nhặt con búp bê bị gãy làm đôi dưới đất lên, thấy nó như bị người ta mạnh tay bẻ gãy vậy, bất giác mặt hơi đen xì hỏi, “Đây là…”

“Tôi làm đấy”

Mễ Thiên Sư, “…. Chẳng lẽ anh không sợ buổi tối nó tới tìm anh à?”

Búp bê thế thân này đã hấp thu oán lực của người cầu nguyện, đã được giao cho năng lực đặc biệt, thành một loại quỷ quái rồi, vào đêm sẽ xuất hiện, đòi mạng người thay thế, hoàn thành sứ mệnh của nó, đối phương có tìm cách thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh thế thân.

Mà lúc nó đã thành quỷ quái rồi, thế mà tự dưng lại bị người ta bẻ gẫy đôi người, oán khí nháy mắt tăng gấp bội, chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào tìm kiếm cái kẻ đã bẻ gẫy nó ra làm đôi để báo thù.

Vẻ mặt Chử Hiệt lãnh đạm, cũng không nói gì, cứ như chẳng thèm coi nó ra gì vậy.

Quỷ quái mà dám tới, cũng xem chúng có bản lĩnh kia không mới được.

Mễ Thiên Sư nghĩ tới bản lĩnh của vị bắt quỷ này, vì thế cũng không nóng sốt nữa, hỏi dò xem có chuyện gì xảy ra.

Lúc trước anh ta nhận được điện thoại của Chử Hiệt, đuổi về hướng này, không ngờ thế mà lại có đoàn làm phim quay ở đây, báo ra tên Chử Hiệt mới được vào. Lúc đi tới nơi, tự dưng thấy cảnh này, nếu đơn giản chỉ là tình hình hiện trường, rõ ràng tựa như người nam nhân có ý xấu bắt nạt cô gái yếu ớt vậy, khiến cô gái yếu ớt ấy sợ tới mức liền kêu cứu mạng luôn.

May mà chỗ này cách chỗ đang quay phim ở biệt thự khá xa, mới không kinh động tới nhân viên đoàn phim.

Song thiên sư lại cũng không nhìn điều này, mà ngược lại lại để ý tới con búp bê  thế thân ở trên mặt đất, trên người phụ nữ kia và búp bê thế thân như có một sợi liên hệ mờ ảo. Rõ ràng quan hệ giữa con búp bê thế thân này và người phụ nữ kia rất mạnh, búp bê thế thân hẳn là do cô ta tạo ra, đã hấp thu oán lực trên người cô ta.

Chử Hiệt chỉ vào người phụ nữ kia, “Cô ta giao cho tổ Dị văn các anh đó”

Cái loại liên quan tới chuyện quỷ quái thế này, so với việc giao cho cảnh sát thì chẳng bằng giao cho thiên sư tổ dị văn càng thích hợp hơn.

Mễ Thiên Sư không cự tuyệt, đi tới nhanh nhẹn trói người phụ nữ kia lại, vừa trói vừa  hỏi, “Tiểu thư, cô sao cứ nghĩ lung tung luẩn quẩn trong lòng thế, lại định dùng búp bê thế thân giết người, cô định giết ai vậy hả?”

Người phụ nữ kia cứ giãy giụa mãi, biết lúc này mình phủ nhận là tốt nhất, “Tôi không có, các anh nói bậy!’

“Có nói bậy không, không phải do chúng tôi quyết định, mà do chính cô và con búp bê thế thân kia quyết định kìa”

Mễ Thiên Sư rút tờ giấy dính máu đen trên người con búp bê thế thân ra, lúc nhìn thấy cái tên trên tờ giấy nhuộm máu đen đó, thần sắc trở nên nghiêm túc, bộ dạng trông cực kỳ chính nghĩa, “Vị tiểu thư này, cô vẫn nên đi cùng chúng tôi tới tổ dị văn một chuyến đi! Hành vi của cô đã cấu thành tội giết người chưa thành, ảnh hưởng nghiêm trọng sự yên ổn của xã hội, cần được cải tạo ở tổ Dị Văn”

Trong lòng thầm rít lên: Dám nguyền rủa nữ thần của ta, lại làm ra con búp bê thế thân này để lấy mạng người, thật đáng giận quá!

Người phụ nữ định biện giải, Mễ Thiên Sư đã lấy một lá bùa ra dán lên mặt cô ả, người phụ nữ hoảng sợ phát hiện thấy mình chẳng thể nói chuyện nổi. Bất giác vừa kinh hoàng vừa tức giận, thần sắc nhìn về phía Mễ Thiên Sư đầy sợ hãi.

Cô ta có thể làm ra đồ vật búp bê thế thân thế này, chắc chắn đã từng nghe thấy cái thế giới thần quái kia, còn người đàn ông dán bùa lên mặt cô ả, rõ ràng là người trong Huyền Môn.

Mễ Thiên Sư tính toán định áp giải người phụ nữ này tới tổ Dị Văn để thẩm vấn cho rõ mọi chuyện, nhưng lại lo lắng cho Chử Hiệt ở đây, hỏi, “Tối nay sẽ có chuyện, có cần tôi ở đây canh chừng không?”

“Không cần” Chử Hiệt không để ý đáp, chỉ là một con búp bê thế thân thôi mà.

Mễ Thiên Sư cũng nói dứt khoát, “Vậy được, có việc gì thì gọi điện cho tôi, chúng ta là bạn bè, nên giúp đỡ nhau mới đúng”

Chử Hiệt, “….”

Mãi cho tới khi Mễ Thiên Sư xách người phụ nữ bị bịt miệng kia rời đi, vẻ mặt Chử tiên sinh mới nghiêm túc nghĩ, họ thành bạn bè của nhau từ bao giờ nhỉ? Sao tự dưng anh lại không biết thế hả?

Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên thấy Mễ Thiên Sư đi rồi lại quay lại, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh. Chử Hiệt nhìn anh ta nghi hoặc.

Mễ Thiên Sư chà tay, nói đầy nghiêm túc, “Chử tiên sinh à, vừa rồi tôi có nghĩ, thấy đêm nay tôi vẫn nên ở lại canh thì hơn, tránh con búp bê thế thân kia làm hại tới tính mạng người thường”

Chử Hiệt thấy sao cũng được ừm một câu.

Trong lòng Mễ Thiên Sư như nở hoa, vừa rồi anh ta chỉ nghe được hai fan trên diễn đàn bảo rằng nữ thần của anh ta đang đóng phim ở đây! Có cơ hội tốt như  thế, sao nỡ nào bỏ qua chứ?

Chắc chắn phải tích cực lên, đả đảo búp bê thế thân! Bảo vệ nữ thần của anh ta!

Mễ Thiên Sư vui vẻ rời đi, quyết định buổi tối tới đây ngồi canh.

Chử Hiệt cũng trở lại trường quay.

Đúng lúc Du Lệ được nghỉ, bảo trợ lý Phùng đi lấy bình nước ấm uống, thấy anh về hỏi, “Đi đâu thế?”

“Xử lý chút chuyện” Chử Hiệt liếc mắt nhìn trợ lý Trịnh một cái, không muốn nói nhiều.

Du Lệ cũng không hỏi thêm, ngược lại cùng nói chuyện tiệm bánh mì với anh, cười bảo, “Mặt tiền cửa hàng đã trang trí xong, có thể khai trương bất kỳ lúc nào, anh quyết định xem lúc nào thì khai trương”

Chử Hiệt ngẫm nghĩ, đáp, “Mấy ngày nữa đi”

“Vì sao?”

“Đợi Đồ Nhĩ Tư đến”

Tuy Chử tiên sinh chuẩn bị mở cửa hàng, cũng không tự mình đi đảm đương cửa hàng trưởng, mà chuẩn bị tinh thần làm ông chủ, giao cửa tiệm cho cậu em.

“Hả?” Du Lệ kinh ngạc nhìn lại anh, “Đồ Nhĩ Tư có thể tới Hoa Quốc rồi à?” Chẳng phải là nói Ma tộc không thể nào dễ đặt chân lên địa giới Đông phương đó sao? Sẽ bị đuổi đi à?

”Yêu cầu anh ta lấy một chứng minh” Chử Hiệt nói, “Vì thế cần mất mấy ngày nữa thôi”

Du Lệ không rõ anh định làm gì, nhưng chung quanh có nhiều người nhìn, có hỏi cũng không ổn vì vậy Du Lệ đành kiềm chế lại. Còn trợ lý Trịnh thì thấy đầu óc mờ mịt, Đồ Nhĩ Tư muốn tới Hoa Quốc thì rất đơn giản mà, vì sao còn cần kiếm một cái chứng minh làm gì chứ? Hơn nữa là chứng minh gì nhỉ?