Edit: Ly


Cố Miên nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy cả cơ thể mình rất nặng, đầu cũng ẩn ẩn đau. Cố Miên cố giãy dụa mở mắt ra, rồi lập tức sửng sốt với hoàn cảnh trước mắt.


Ánh sáng yếu ớt, đập vào mí mắt là trần nhà ẩm thấp loang lổ, một cái bóng đèn treo trên trần nhà đã phủ đầy tro bụi, tản ra ánh sáng màu vàng mông lung không rõ.


Trong không khí có hương vị lạnh lẽo ẩm ướt.


Tràng cảnh vừa xa lạ lại quen thuộc làm Cố Miên hoảng hốt, cô đang nằm trong căn nhà đã thuê mười mấy năm.


Mình đang mơ sao?


Cố Miên lại lâm vào mê mang.


Chờ cô tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là cảnh tượng này.


Cố Miên nằm trên giường, phát ngốc mấy phút đồng hồ, trong đầu từ từ hiện lên những gương mặt và kí ức cũ, phảng phất Cố Thiếu Đường vẫn thì thầm nói nhỏ bên tai cô.


Phải chăng cô đã trở về thế giới của mình?


Cô ngơ ngác đến khi một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt: "Sao con cứ trợn tròn mắt mà không chịu dậy thế?" Sau đó, bàn tay hơi lạnh đặt lên trán cô, sờ soạng chốc lát. Chủ nhân bàn tay thở phài nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi đó Miên Miên, con còn không thoải mái chỗ nào không?"


Cố Miên không đáp lời, cô nâng tay lên nhìn, đồng tử chợt co rút lại.


Đây là bàn tay của một đứa trẻ tầm 10 tuổi.


"Miên Miên, sao vậy?" Cố Vân Kiều phát hiện ra Cố Miên hơi kì lạ, bà sợ hãi hỏi: "Không phải sốt đêna hồ đồ luôn rồi chứ, Miên Miên?"


Tầm mắt Cố Miên nhẹ nhàng chuyển qua khuôn mắt lo lắng của người phụ nữ trước mắt.


Cố Vân Kiều 28 tuổi, tuy đã trải qua cuộc sống giày xéo nhưng vẫn không tổn hao gì đến khuôn mặt xinh đẹp của bà, dù chỉ tuỳ tiện buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo T-shirt vàng nhạt đã giặt đến bạc màu vẫn toát ra khí chất thoải mái thoát tục.


Ấn tượng cuối cùng của Cố Miên về bà là khi Cố Vân Kiều đang nằm trên giường bệnh, thân thể gầy như que củi đã không ra hình người làm người ta cơ hồ quên mất dáng vẻ lúc trẻ của bà.


Thế mà cô thật sự trở về rồi.


Hệ thống không lừa cô.


Cô trọng sinh...


Nhìn Cố Miên nằm trên giường kinh ngạc rơi lệ, Cố Vân Kiều gấp đến mức nước mắt sắp chảy ra, bà thấy áy náy, đau lòng lại tự trách: "Miên Miên đừng doạ mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Mẹ biết con ở trường học bị người ta bắt nạt, nhưng chúng ta có biện pháp nào đây? Đều trách mẹ vô dụng mới để con chịu uỷ khuất..."


Là giọng điệu Cố Miên quen thuộc, trước kia nó sẽ làm cô đau lòng, buộc cô thoái nhượng, nhưng sau đó cô đã chết lặng.


Bởi vì cô biết, một lần thoái nhượng sẽ lại có lần tiếp theo.


Nhưng lúc này thấy người đã mất lại xuất hiện trước mặt mình, nghĩ tới trước lúc lâm chung bà ấy bắt lấy tay cô, nhét tất cả tiền tiết kiệm vào tay cô, bảo cô trốn đi thật, sống thật tốt.


Cô vẫn không tránh khỏi trong lòng chua xót.


"Ngoan, đừng khóc." Cố Miên chống thân mình ngồi dậy, thuận tay lau nước mắt trên khóe mắt.


Cố Vân Kiều sửng sốt, trong ánh mắt đong đầy nước mắt lại không dám rơi xuống nhìn Cố Miên.


"Mấy giờ rồi ạ?" Cố Miên hỏi.


Cố Vân Kiều lại sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Tầm hơn 7 giờ sáng."


Cố Miên rời giường, đeo dép lê vào WC, cầm cái gương tròn nhỏ phản chiếu ra khuôn mặt mình.


Trong gương là một khuôn mặt nhỏ vừa xa lạ lại quen thuộc, da Cố Vân Kiều trời sinh đã trắng, cũng di truyền cho Cố Miên, có phơi nắng cũng không đen. Người ta đều nói một trắng che ba xấu, huống chi Cố Miên không xấu tẹo nào, không những không xấu, còn rất xinh đẹp, trời sinh mỹ nhân, trên mặt trái xoan là một đôi mắt phượng, con ngươi đen nhánh được nước mắt rửa qua mang cảm giác nghiêm nghị thanh lãnh. Cái mũi cô cũng rất đẹp, tuổi còn nhỏ đã có mũi dọc dừa, đôi môi căng mọng mượt mà, nhưng vì đang bị bệnh nên sắc môi có chút trắng bệch.


Cố Miên sờ sờ mặt, đột nhiên hỏi: "Năm nay con bao lớn rồi ạ?"


Cố Vân Kiều đứng ở cửa WC bị Cố Miên dọa sợ rồi: "Miên Miên, con sốt đến mơ hồ rồi hả? Đến mình bao nhiêu tuổi cũng không nhớ sao?"


Cố Miên nghiêng đầu nhìn bà.


Cố Vân Kiều yếu đuối, không chỉ ở bên ngoài, ở nhà bà cũng vậy, Cố Miên trưởng thành sớm, trời sinh đã quyết đoán nên từ khi Cố Miên hơi hiểu chuyện một chút, Cố Vân Kiều cơ bản đều nghe lời Cố Miên.


Không biết vì sao, nhìn Cố Miên của lúc này, bà lại cảm thấy cô càng thành thục so với trước kia, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng bà không khỏi có chút hốt hoảng.


"Qua hai tháng nữa là con mười hai tuổi......"


Cố Miên nghĩ tới.


Khi cô mười một tuổi đã bị ốm một lần.


Ở trường học, cô đang quét dọn ngoài phòng học thì có người từ lầu hai đổ xuống một xô nước, xối thẳng xuống đầu cô, cả người cô bị dòng nước đập ngã xuống đất, ướt đẫm, cô nhìn lên trên thì chỉ thấy một cái thùng màu đỏ và rất nhiều tiếng cười vang vui sướng khi người gặp họa.


Tháng tư, thời tiết vừa chuyển ấm, từ trường học về đến nhà phải đi hơn mười phút, cô cả người ướt đẫm, tâm tình xưa nay chưa từng uể oải đến vậy. Đi khoảng nửa giờ mới về đến nhà, vào nhà lại bắt đầu phát sốt, cả ngày không đứng dậy khỏi giường được.


Loại chuyện thế này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, lần đầu tiên phát sinh chuyện này là vào lớp 3, Cố Vân Kiều còn mang cô đi tìm hiệu trưởng, nhưng vẫn không giải quyết được gì.


Sau đó, Cố Vân Kiều cũng chỉ biết khóc lóc nói mình vô dụng, để cô nhẫn nhịn cho qua.


Lại sau đó, Cố Miên đã không nói cho Cố Vân Kiều nữa.


Vốn dĩ cô cho rằng nhẫn nhịn qua tiểu học thì tốt rồi, ai biết tới sơ trung, lời đồn vẫn lan ra, lại tới cao trung cũng như vậy, không có bao nhiêu thay đổi.


Cố Vân Kiều thật cẩn thận nói: "Miên Miên, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi đi, mẹ gọi điện thoại cho thầy con giúp con xin nghỉ rồi."


"Không cần đâu ạ." Cố Miên khom lưng cầm lấy chậu nhựa trên mặt đất đi lấy nước rửa mặt: "Con muốn đi học."


Cô nhớ rõ.


Cô ở nhà nằm hai ngày, khi trở lại trường học tình huống cũng không chuyển biến tốt đẹp.


Lần này cô sẽ không nhẫn nhịn nữa, cũng sẽ không lui bước.


Cố Miên đổi quần áo, tóc tùy tiện buộc thành đuôi ngựa, uống một chén cháo, một cái trứng gà, đeo cặp sách rồi đi học.


Tới phụ cận trường học, người dần dần nhiều lên, nhưng dù là học sinh của trường hay là gia trưởng đều thỉnh thoảng ghé mắt nhìn cô.


Cố Miên đeo cặp sách, mặt vô biểu tình đi về phía trước.


Cô khi còn nhỏ cô thường hay nghĩ, nếu cô lớn lên bình thường một ít, có phải sẽ không bị người ta chú ý như vậy, cũng sẽ không có nhiều người biết tới cô, không phải đi đến đâu cũng có người sẽ nhìn cô khe khẽ nói nhỏ, nói mẹ cô là kỹ nữ.


Tất cả mọi người đều biết cô.


Bởi cô là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong trường học.


Lời đồn cũng vì thế truyền đi rất dễ dàng.


"Nghe nói mẹ Cố Miên là làm cái kia đấy."


"Ai cơ?"


"Lớp 6 ban 2 Cố Miên."


"Không quen mà."


"Chính là cô bé xinh đẹp nhất trường chúng ta đó."


"À, là cô ấy á."


.......


Cố Miên tới lớp, trong lớp các bạn học ồn ào nhốn nháo đều yên tĩnh một lúc, tất cả đều nhìn cô, Cố Miên không coi ai ra gì tìm chỗ của mình ngồi xuống, treo cặp sách lên, sau đó ngẩng đầu, nhìn qua từng người một.


Cô có một đôi mắt phượng, bên trong hiện lên chút lãnh quang.


Không ngoài ý muốn, nhóm học sinh bị tầm mắt Cố Miên đảo qua tất cả đều hoảng loạn tránh đi tầm mắt cô.


Trong lòng chúng đều thấy rất kì quái.


Sao chúng cảm thấy hôm nay Cố Miên không giống mọi ngày.


Dù sao cũng chỉ là học sinh tiểu học, yên tĩnh một lát lại hi hi ha ha ồn ào lên.


Cố Miên nhìn thầy giáo đang giảng bài trên bảng đen, trong đầu suy nghĩ lại là phải làm sao thay đổi vận mệnh của mình.


Đường phải đi từng bước một, bây giờ quan trọng nhất là thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.


Cái cô thiếu nhất chính là tiền.


Rất nhiều tiền.


Đột nhiên, ngực truyền đến một trận đau đớn bén nhọn.


Cố Miên quay đầu.


Thằng bé mập mạp ngồi bàn sau đang cầm một chiếc bút bi tàn nhẫn chọc cô đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nó khiêu khích hướng ngẩng đầu vênh mặt với cô, thách thức cô không dám nói cho thầy biết.


"Thưa thầy." Cố Miên bỗng nhiên giơ tay lên.


Tiểu mập mạp tức khắc hoảng sợ.


Thầy dạy toán đang viết bài trên bảng đen quay đầu nhìn, thấy là học sinh ưu tú của lớp Cố Miên, ánh mắt sắc bén nhu hòa lại: "Sao vậy?"


Cố Miên buông tay, nói: "Bạn học bàn sau cứ dùng bút bi chọc lưng em. Không để em tập trung tinh thần nghe giảng bài."


Tất cả bạn nhỏ trong phòng học đều kinh ngạc nhìn Cố Miên.


Tiểu mập mạp cũng trợn tròn đôi mắt không dám tin.


Thầy dạy toán có tiếng nghiêm khắc, ông tức khắc trừng mắt nhìn tiểu mập mạp phía sau Cố Miên: "Tưởng Đồng Đồng! Cầm sách ra cuối lớp đứng."


Tưởng Đồng Đồng hung tợn nhìn chằm chằm cái ót Cố Miên, trước ánh mắt của các bạn học cầm sách chậm rì rì đi tới cuối lớp.


Chờ cậu tìm chỗ đứng xong, tầm mắt lập tức thu trở về, nhìn thẳng Cố Miên.


Cố Miên vẫn như vậy, ngồi thẳng tắp, mặt vô biểu tình nhìn bảng đen.


Cố Miên.... Hình như thật sự thay đổi rồi.


Vậy mà cô dám trêu trọc Tưởng Đồng Đồng.


Cậu ta chính là bá vương trường tiểu học đấy! (Em sợ quá cơ)


Vừa tan học, Tưởng Đồng Đồng đã từ cuối lớp vọt tới trước mặt Cố Miên, không nói hai lời trực tiếp đoạt sách trên bàn Cố Miên vứt trên mặt đất, còn dẫm hai cái.


Cố Miên bình tĩnh nhìn, chờ cậu dẫm xong, ngẩng dầu hung tợn trừng mắt với cô, cô mới nâng mắt nhìn cậu: "Nhặt lên."


Cái gì? Đùa à?


Tưởng Đồng Đồng mở to hai mắt nhìn!


Cố Miên ngồi yên như cũ, bình tĩnh nhìn cậu: "Không nghe thấy sao? Tôi bảo cậu nhặt lên."


Lớp học ồn ào náo nhiệt nháy mắt an tĩnh lại.


Từng đôi mắt khẩn trương lại hưng phấn hóng hớt nhìn chằm chằm bên này.


Hai tay nhỏ múp míp của Tưởng Đồng Đồng nắm chặt, mặt cũng đỏ lên, phảng phất cậu đã chịu vũ nhục rất lớn, cậu động động khóe miệng nói: "Được thôi! Tôi giúp cậu nhặt!" Cậu ta khom lưng nhặt sách lên, sau đó hung hăng nện lên người Cố Miên, đắc ý cười: "Đó! Tôi nhặt lên cho cậu rồi! Mau cảm tạ tôi..."


Lời nói còn chưa nói xong, sách đã đập trở về! Ở ngay giữa mặt cậu nhóc! Góc sách nện lên cái mũi cậu, tức khắc làm cậu đau đến nước mắt chảy ra tới! Nhưng cậu còn chưa phản ứng lại đã bay lên ——


Một chân dùng sức đá vào cái bụng nhỏ tròn tròn của cậu, trực tiếp đá bay cậu ra, ngã ở lối đi nhỏ giữa các bàn.


Tiếng bàn ghế va chạm và tiếng kinh hô trong phòng học nối tiếp nhau mà tới!


Tưởng Đồng Đồng quả thực không dám tin những chuyện đã xảy ra! Thế mà cậu lại bị một nữ sinh đạp! Còn làm trò trước bạn học cả lớp! Lưng đập vào chiếc ghế phía sau, đau bụng, lưng đau, mông cũng đau, trước nay cậu nhóc chưa từng chịu qua nửa lời quát mắng! Cậu nổi giận đùng đùng, không lựa lời mắng: "Mẹ cậu là kỹ nữ! Lớn lên cậu cũng ——"


"Bang!" Một tiếng giòn vang!


Một bàn tay hung hăng mà đạp lên mặt cậu!


Phòng học lần thứ hai an tĩnh.


Tất cả mọi người sợ ngây người.


Tưởng Đồng Đồng cũng an tĩnh, trợn tròn đôi mắt, bụm mặt, không dám tin trừng mắt nhìn Cố Miên đăng nắm cổ áo mình, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.


Ba mẹ nhóc cũng chưa cho hắn ăn bàn tay bao giờ đâu!


Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Miên vô cùng lạnh lẽo, một đôi mắt phượng hàm chứa ngọn lửa, cô nắm cổ áo Tưởng Đồng Đồng túm nhóc lại đây, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhóc, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Cậu mắng thêm một câu, tôi sẽ đánh nát miệng cậu."


Tưởng Đồng Đồng lần đầu tiên cách con gái gần đến như vậy, bị đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, khí thế cũng bay mất, càng không dám đánh trả.


Cố Miên lại không buông tha cho nhóc như vậy: "Xin lỗi."


Mặt Tưởng Đồng Đồng đỏ lên!


Nhóc chính là bá vương ở tiểu học Thanh Viên!


Bị đánh có thể!


Còn xin lỗi......


Đối diện với đôi mắt kia của Cố Miên, nhóc sợ tới co rúm lại, buột miệng thốt ra: "Xin, xin lỗi."


! Sao nhóc có thể nói như thế chứ!


Cổ áo được buông lỏng.


Cố Miên buông cổ áo cậu ra, khom lưng nhặt sách trên mặt đất, nhìn nhóc một cái, lại vươn tay về phía cậu.


Tưởng Đồng Đồng lại đỏ mặt.


Cố Miên chau mày, cô thầy không kiên nhẫn rồi đấy.


Tưởng Đồng Đồng vội vàng duỗi tay bắt lấy tay cô, cả mặt đỏ bừng được Cố Miên kéo lên từ mặt đất.


Bị kéo dậy rồi cậu mới phát hiện, bạn học toàn khối đều đã vây quanh bên này, dùng vẻ mặt xem quái vật nhìn cậu nhóc và Cố Miên.


Mặt nhóc tức khắc càng đỏ, hung tợn nói: "Nhìn cái gì! Không cho xem!"


Học sinh tiểu học hóng hớt ngoài cửa đều từng nhóm từng nhóm tản ra, nhưng đôi mắt còn trộm nhìn hướng bên này.


Cố Miên ngồi về vị trí của mình, phủi phủi tro bụi trên sách, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.


Tưởng Đồng Đồng trở lại vị trí của mình, ảo não ghé vào trên bàn. NHỤC muốn chết.


Một cái tát kia của Cố Miên đánh rất nặng, mặt Tưởng Đồng Đồng đã sưng vù lên. Cả ngày hôm nay, trừ đi WC ra, nhóc đều không rời khỏi chỗ ngồi. Trong giờ học nhóc đều gục đầu trên bàn, giống như cà tím gặp sương, héo hoàn toàn, cũng không dám túm tóc Cố Miên hay dùng bút chọc chọc phía sau lưng cô nữa.


"Nếu không chúng ta đi báo cáo với thầy đi!" Người bạn thân nhất của nhóc là Tạ Lâm kiến nghị.


Tưởng Đồng Đồng hung ác trừng cậu: "Nếu cậu dám báo với thầy, tôi với cậu tuyệt giao!"


"Thế làm sao bây giờ? Cứ để như vậy á?"


Nhưng vào lúc này, Cố Miên vừa đi WC trở lại phòng học, tầm mắt cô đảo qua bên này.


Tạ Lâm lập tức rụt đầu vào mai rùa.


Tưởng Đồng Đồng chôn mặt trong cánh tay phì phì, rầu rĩ nói: "Hảo nam không cùng nữ đấu!"


Cố Miên bị coi thành quái vật vây xem một ngày.


Tan học, cô liền thu thập cặp sách về nhà.