Ninh Hiên bưng bát lên đưa vào miệng, hương vị quả nhiên so với cháo ngon hơn rất nhiều.

Xem ra nhà bà ngoại Bạch Trạch Nhiễm trước kia cũng là người có tài sản, bằng không như thế nào còn có thể đi thành Y chơi, còn bỏ tiền học nghề của người khác, phải biết rằng học nghề này so với trực tiếp mua canh còn đắt hơn nhiều.

Bất quá nàng làm sao lưu lạc đến tình cảnh như vậy.

Cô cũng không thể nghĩ ra.

Ninh Hiên uống vài ngụm, liền buông bát xuống. Ăn chân gà trong bát. Mùi vị tươi ngon kia đã ngấm vào trong th.ịt, khiến người ta hận không thể nuốt cả xương.

"Thật ngon! Nó còn ngon hơn đầu bếp chỗ cháu làm. "Ninh Hiên không hề ngại ngùng khen ngợi.

"Phải không?" Lão thái thái cười đến mức mắt đều híp lại thành một khe hở, đó chính là đánh giá rất cao nàng.

Một buổi chiều trôi qua, lão thái thái cũng luyến tiếc không muốn để Ninh Hiên đi.

"Thiếu gia, có thời gian cùng Tiểu Nhiễm cùng nhau chơi a, nếu ngài thích uống canh, nói trước một tiếng, lần sau bà sẽ nấu cho thiếu gia một món ăn ngon khác."

"Không thành vấn đề!" Ninh Hiên một mực đáp ứng.

[Ding, giá trị hạnh phúc +10 giá trị hạnh phúc hiện tại là 35. ]

Ha ha, cứ tiếp tục như vậy cô cảm thấy không mất nhiều thời gian cô liền có thể đi. Nhiệm vụ như vậy cư nhiên vẫn là cấp S, cũng chính là bắt đầu nhìn dọa người một chút, nhưng giá trị hạnh tăng lên cũng quá dễ dàng đi.

Ninh Hiên ở trong lòng cười trộm.

Cơm mà lão thái thái nấu rất ngon, so với đầu bếp nấu nhiều hơn vài phần hương vị nhân gian. Hương vị cũng rất tốt, hương vị này tốt đến nỗi khiến Ninh Hiên quên mất hiện tại thân thể của cô có bệnh dạ dày, không cẩn thận ăn nhiều một chút, tối hôm đó bụng bắt đầu, sau đó bắt đầu ph.át sốt.

Bạch Trạch Nhiễm lập tức gọi bác sĩ gia đình, tiêm cho Ninh Hiên một mũi.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, xem như không có nguy hiểm gì, chỉ chờ Ninh Hiên giảm sốt. Bạch Trạch Nhiễm liền gọi bác sĩ đi, tự mình ở bên giường chăm sóc.

Hung hăng trừng mắt nhìn người mặt đỏ bừng trên giường, Bạch Trạch Nhiễm nhận mệnh lấy khăn mặt trên đầu cô xuống, dùng nước lạnh làm ướt đặt lên đầu cô, để cô thoải mái hơn một chút.

Hắn lúc ấy nói cái gì, ăn ít một chút ăn ít một chút, nhưng người nào đó chính là không nghe. Bụng đều tròn trịa, còn cứng nhắc ăn vào, còn dám nói, muốn đem dạ dày trở nên to một chút, về sau có thể ăn nhiều đồ.

Ha.

Ninh Hiên chột dạ cười cười, bởi vì nguyên nhân bệnh tim bẩm sinh mà môi của cô vốn đã trắng, hơn nữa bây giờ còn lên cơn sốt, thân thể thiếu nước, miệng đều nổi lên một tầng da.

Nụ cười này của cô quả thực là thảm không đành lòng nhìn.

"Thật xấu xí." Bạch Trạch Nhiễm đem khăn mặt ướt trực tiếp ném lên mặt Ninh Hiên.

Ninh Hiên; Yo, nô lệ nhỏ là ngược lại càng ngày càng lớn mật.