"Những người này có bị mù không? Chân thô như vậy vẫn còn gọi là em gái chuột đồng! Ta thật sự cảm thấy rất thương ngươi." Lục Thần quay đầu nhìn Ninh Hiên vẻ mặt không gợn sóng.

"Ngươi cũng không tức?"

Lục Thần đã coi Ninh Hiên và là vợ của anh trai hắn, hơn nữa Ninh Hiên là một phú bà giàu có, gậy chọc mèo khẳng định không thể thiếu. Lục Diễn tìm người khác nhất định không có tiền bằng Ninh Hiên, cũng không biết biết đùa giỡn mèo như Ninh Hiên!

Lục Thần càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức giận.

Đột nhiên trợn mắt ngửa ra sau, trở về hình dạng mèo.

Ninh Hiên nhìn con mèo nhỏ ngất xỉu bên chân mình, khuôn mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Làm chị dâu không thể thấy ch.ết không cứu.

Không còn cách nào khác, Ninh Hiên bế Lục Thần đến bệnh viện thú cưng.

Bác sĩ thú cưng kiểm tra Lục Thần một lần, nhìn Ninh Hiên mấy lần bộ dáng không còn gì để nói, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng, "Làm sao cô làm sao đem mèo nhà mình nổi giận thành như vậy?"

Muốn nói cô gái này ngược đãi mèo, thì con mèo này lớn lên béo tròn lông mượt mà, nhìn không giống như ngược đãi cho lắm.

Ninh Hiên:?

Một con chuột như cô còn có thể chọc giận một con mèo?

"Có thể là tranh sủng đi." Không có biện pháp, cũng không thể nói nàng bị cắm sừng, cho nên con miêu bị tức thành như vậy.

Gặp bác sĩ xong, Ninh Hiên mua cho Lục Thần một đống gậy chọc mèo, ôm Lục Thần về nhà.

Thật vất vả mới đợi được Lục Thần tỉnh, ai ngờ con mèo kia vừa tỉnh liền th.ở hổn hển.

"Meo meo meo, meo meo."

Ninh Hiên chỉ có thể giơ tay lên xuôi lông, tức giận xong không được lại choáng váng nha.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn theo lưng mèo nhỏ mà v.uốt ve, Lục Thần thoải mái híp mắt lại.

Tức giận tiêu tan, b.iến trở lại hình người.

Lục Thần ngồi ôm chân trên mặt đất, một sợi tóc nỉ buông xuống khóe mắt. Tay Ninh Hiên còn đặt trên đầu Lục Thần, Lục Thần nhăn mũi lỗ tai mèo "ặc" thu hồi lại.

"Đi, chị dâu." Lục Thần đứng dậy nắm lấy tay Ninh Hiên, "Chúng ta đi xem thử."

Đi tới cửa Lục Thần chợt buông tay ra, không được không thể đi như vậy. Ngay cả thực lực của địch nhân cũng không có thăm dò rõ ràng, không thể tùy tiện xuất kíc.h.

"Chị dâu nếu không ngươi b.iến thành chuột đi." Lục Thần nghĩ ra biện pháp.

Ninh Hiên:?

"Tôi đưa chị đến đoàn làm phim đi, chị liền ở trong hộp nhìn, chúng ta biết địch biết ta nghiên cứu ra đối sách."

Ninh Hiên quyết định cùng Lục Thần đi một chuyến, không sợ trộm cắp chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.

Một giờ sau Lục Thần mang theo một cái hộp chuột đồng, chuột đồng nhỏ mặc xiêm y chuột Mickey, vừa ra khỏi cửa liền chui vào trong lớp bông thật dày.

Lồng sắt theo Lục Thần đi bộ run rẩy, thật buồn ngủ~

Trong giấc ngủ chỉ cảm thấy có người đang kéo bông của cô, mmp.

Chuột đồng nhắm mắt lại chui ra khỏi bông, ngửi trái ngửi phải.

"Dụ.c vọng chiế.m hữu của tiểu chuột còn rất mạnh." Là thanh âm của Lục Diễn, tựa như còn hàm chứa ý cười.

Ninh Hiên chỉ cảm thấy toàn bộ con chuột bị người móc ra, một bàn tay s.ờ từ đầu đến đuôi từ đầu đến đuôi, khiến người ta nổi da gà.

Chuột nhỏ mở mắt, vẻ mặt giấu bảo bối đem đuôi ngồi dưới mông, đuôi chuột có thể tùy tiện s.ờ sao?!