Người bình thường, chỉ cần không biết chuyện, chắc sẽ vì những lời này mà xem Glenn như rắn rết, cảm thấy hắn thật sự thâm hiểm ác độc. Cho nên Glenn đứng ngoài cửa phòng, nghe thấy những lời Hàn Thiên Ý nói, trong lòng hoảng loạn vô cùng, một cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có xuất hiện, đồng thời sinh ra sự căm phẫn thù ghét.
Hắn muốn xông thẳng vào phòng, hung hăng kéo cô ra khỏi đó. Hắn lo sợ nếu cô còn nghe thêm gì nữa, sẽ bắt đầu cảm thấy bị thuyết phục mà đối nghịch với hắn.
Nghĩ đến cảnh Hạ Y một bộ lạnh nhạt sợ hãi, đụng hắn như đụng ma, tránh hắn như tránh tà, tim hắn tự nhiên muốn nhảy khỏi lồng ngực, đau đớn đến khó thở.
Ánh mắt Glenn lóe lên sát khí, hai tay hắn nắm thành quyền, gân xanh hung bạo nổi lên. Cuối cùng không nhịn được đẩy mạnh cửa ra. Tiếng động lớn làm hai con người trong phòng đều cùng lúc hướng về phía cửa.
Hàn Thiên Ý cảm thấy sống lưng lạnh toát, đang thao thao bất tuyệt cũng phải khựng lại.
Hạ Y có chút ngạc nhiên mở to mắt. Glenn vì sao lại theo được đến đây rồi?
"Glenn... Anh... Anh vì sao lại ở đây...?"
Người mở miệng đầu tiên là Hàn Thiên Ý. Cô ta bây giờ không có gì ngoài nỗi kinh sợ, cả người run rẩy, hết nhìn Glenn lại vặn vẹo quay sang Hạ Y, nhưng nhận được cái nhún vai bất đắc dĩ thành thật của cô, ý muốn nói "Ta đây không biết gì về việc này nha".
"Ha? Cô có ý định dụ dỗ người của ta, ta vì sao không thể ở đây?"
Glenn lạnh lẽo nhìn Hàn Thiên Ý, nói rồi tiến lại gắt gao cầm tay Hạ Y kéo cô lên. Nhưng bị Hạ Y nhanh nhẹn rút tay lại, để lại một khoảng trống rỗng.
Đáy lòng Glenn lộp bộp một tiếng.
Phải rồi... Hắn xấu xa như vậy, cô hẳn cũng là bị thuyết phục đi...
Thế là hắn từ từ buông thõng tay, rũ rũ mặt, ánh mắt nhuốm một tầng sương mù.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không để cô làm theo ý mình, sẽ dùng mọi thủ đoạn dày vò ép buộc cô ở lại bên hắn. Nhưng là bây giờ, làm sao hắn có thể ra tay đây?
Không chỉ người khác, chính hắn cũng nhận ra, mình thay đổi rồi.
Vì một người con gái mà thay đổi.
Nhưng cũng vì thế, nỗi đau hắn phải hứng chịu trong tim lúc này vô cùng lớn, như bị một con dao cùn gắng sức đâm vào, từ từ rỉ máu.
Đang như rơi xuống hồ băng sâu, đột nhiên lại cảm nhận, có một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay hắn, mang lại cảm giác ấm áp quen thuộc, kéo hắn ngâm vào nước ấm.
Glenn kinh ngạc ngước lên, thấy Hạ Y ánh mắt tràn đầy ý cười giống như trấn an hắn, rồi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay lạnh lẽo kia, sau đó, lưu luyến buông ra, quay sang Hàn Thiên Ý.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn Hàn Thiên Ý cười lạnh, giống như đang trào phúng cô ta.
"Alice tiểu thư, thứ cho thần mạo phạm."
Hàn Thiên Ý không hiểu ý tứ của Hạ Y, nhưng cô ta chưa kịp lên tiếng, từng câu từng chữ sắc bén cứ liên tục dồn dập kéo đến, như muốn chèn ép cô ta: "Thần không hiểu vì sao người có thể tai không nghe mắt không thấy mà nói rằng Glenn hãm hại người vô tội!"
"Tiểu thư nói mình hiểu điện hạ, nhưng tiểu thư một chút cũng không biết gì cả! Tiểu thư chẳng qua chỉ trông mặt ngoài mà đánh giá, chỉ vì điện hạ hành xử quá kích mà nghĩ rằng mình hiểu được tính cách của điện hạ là thủ đoạn ác độc sao? Cứ tự cho mình là đúng, vậy thì thực xin lỗi, hành động đó của tiểu thư như thế là ấu trĩ!"
Glenn thật sự chưa từng hãm hại những ai không liên can gì đến cuộc đời hắn, ít nhất là cho đến bây giờ, những hoàng tử kia, hắn ngoài khiến họ không làm gì được mình thì vẫn để họ sống sờ sờ ra đó, danh tiếng mặc dù bị tổn hại, nhưng cũng không đến mức khiến họ thân bại danh liệt.
Hàn Thiên Ý chẳng một lần chịu tìm hiểu hay nghe ngóng về quá khứ của Glenn, một chút cũng chưa từng. Chỉ biết hắn đột nhiên hành xử kì lạ với cô ta, chiếm hữu cô ta thái quá làm cô ta sinh ra sợ hãi mà bỏ chạy. Như thế nào gọi là hiểu rõ?
Cô ta chẳng qua chỉ biết đến mặt ngoài của Glenn, chỉ biết đến tính cách vặn vẹo mà hắn thể hiện trước mặt cô ta. Còn sâu trong tâm hồn của hắn, cô ta căn bản mù mịt.