Editor: Nhan
Beta: Panpanni01
Dung mạo của hắn tựa như món quà của trời cao, mỗi ngũ quan đều tinh xảo xinh đẹp.
Hàng mi dài đen nhánh, đôi mắt cong cong, lông mi dày lại dài, rủ xuống như chiếc quạt nhỏ.
Mũi cao thẳng, khóe môi tự nhiên cong nhẹ, dưới ánh trăng chiếu xuống như toát lên một tầng ánh sáng, mờ ảo lại mê người.
Rất muốn cắn một cái! !
Khúc Yên vỗ mặt mình "ba" một cái.
Ai, nghĩ gì thế!
Đó cũng không phải là đùi gà!
Âm thanh vỗ mặt trong đêm tối cực kì rõ ràng, nhưng người cảnh giác như Mục Hàn lại hoàn toàn không tỉnh lại.
Khúc Yên không khỏi hoài nghi nhíu nhíu mày.
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng đến gần hắn, lúc này mới thấy rõ trên mặt hắn đỏ ửng khác thường.
"Mục Hàn?" Cô thử gọi hắn.
"Ưm! ! " Hắn mơ hồ đáp lại, chậm rãi mở to mắt.
Đôi mắt đen như hắc thạch, có mấy phần mê ly.
Thường ngày lạnh lùng sắc bén đều biến mất, lúc này mới có sự yếu ớt mờ mịt mà thiếu niên mười sáu tuổi nên có.
"Mẫu hậu! ! " Hắn nói mớ, không tỉnh táo lắm, bắt được tay Khúc Yên, cầm thật chặt, "Mẫu hậu đừng đi! ! Xin người, đừng tự vẫn! ! "
Tâm Khúc Yên mềm nhũn, nói khẽ: "Đừng sợ, ta ở đây cùng con.
"
Căn cứ theo những gì cô biết, ngày Yến quốc bị diệt, mẹ hắn bị quân địch phá thành xông vào cung bắt giữ, lăng nhục tại chỗ, cuối cùng treo cổ tự vẫn trong cung điện.
Năm đó hắn mới 13 tuổi, lúc mạo hiểm chạy tới thì thi thể mẫu thân đã lạnh.
Hắn không rơi nửa giọt nước mắt, quỳ gối trước thi thể mẫu thân, nặng nề mà dập đầu ba cái, nói: "Mẫu hậu, hoàng nhi nhất định sẽ vì ngài báo thù, giết hết cẩu tặc Bắc triều!"
! !
"Mẫu hậu! ! " Mục Hàn không ngừng hô hai chữ này giống mê muội.
Khúc Yên đưa tay sờ lên trán hắn, không nóng.
Cô đoán đây là tâm ma của hắn.
"Không sao, đều đã qua.
" Cô cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể khẽ run của hắn, "Con nhất định sẽ phục quốc thành công, tin tưởng ta.
"
Cô ôm hắn, tay vòng ra đằng sau, vỗ nhẹ lưng hắn.
Hắn dần dần an ổn, nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi.
Khúc Yên chuẩn bị buông tay, ai ngờ hắn đột nhiên giữ chặt lại, cô lảo đảo một cái, nửa người trên ngã về phía trước, hoàn toàn dính vào lồng ng.ực hắn.
"Mục Hàn?" Mặt Khúc Yên có chút đỏ.
Sát quá.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hình như hắn có phản ứng?
"Mục Hàn, ngươi mau buông ta ra.
" Cô hơi cắn môi, có chút tức giận.
Người này sẽ không phải lại mượn cơ hội ăn đậu hũ của cô a?
Trong tư liệu không phải nói sau khi hắn đi theo Tam công chúa, có chứng ghét nữ tử sao?
"Ừm! ! " Mục Hàn chỉ phát ra đơn âm không có ý nghĩa.
Trên thực tế, bây giờ hắn đang bị giam trong ác mộng.
Hình ảnh từ ngày diệt quốc thê thảm thoáng một cái đã qua, đột nhiên đã biến thành xứ sở sương mù trắng xóa.
Nơi đó rất an toàn, làm êm ái lòng người, bốn phía tản ra hương hoa nhàn nhạt.
Loại hương thơm kia dần dần khiến máu hắn dâng trào.
"Mục Hàn, huynh mà không buông tay, ta liền điểm huyệt đạo của huynh!" Khúc Yên uy hiếp nói.
Cô bỗng nhiên nhíu mày.
A?
Hình như cô ngửi thấy hương hoa hồng trên người mình.
Đan che đậy hương khí hết tác dụng sao?
"Mục Hàn, miệng vết thương trên người huynh có phải lại nứt ra, chảy máu hay không?" Khúc Yên bị hắn ôm rất chặt, không có cách nào xem xét vết thương trên người hắn.
Đoán không sai, chạy cả ngày đến hơn nửa đêm, vết thương không nứt ra mới là lạ.
Mùi máu tanh kết hợp hương hoa hồng của cô mới có thể có hiệu quả như xuân dược.
"Ai nha! ! " Khúc Yên thình lình bị hắn đẩy ra một chút, ngã nhào trên đất, lập tức hắn liền áp tới đè trên người cô.
Toàn thân hắn nóng bừng, chậm rãi mở mắt đỏ rực ra.
Rất rõ ràng, đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
"Mục Hàn, huynh bình tĩnh một chút!" Khúc Yên đưa tay chống đỡ trên hắn ngực, "Tuy võ công ta tốt, nhưng ta không biết khai thông chân khí, không biết làm thế nào giúp huynh hồi phục.
Huynh cố gắng dựa vào ý chí của mình, bằng không chờ huynh tỉnh táo lại! ! "
Sẽ hận chính hắn đến chết a?
Hắn rất ghét đụng vào nữ nhân.
Khúc Yên nhất thời cũng không dám điểm huyệt loạn, vạn nhất làm không cẩn thận khiến khí huyết dâng trào đảo ngược, trực tiếp tàn phế thì làm sao bây giờ.
"Trong lòng huynh có phải đè nén quá nhiều thứ hay không?" Cô thử hướng dẫn từng bước, "Huynh nói cho ta nghe? Nói ra sẽ tốt hơn.
"
Hai chân Mục Hàn đè lên cô, dán chặt lấy thân thể mềm mại của cô, khí huyết cuồn cuộn.
Ngắn ngủi này mười sáu năm này quả thật hắn đã trải qua quá mức kiềm chế.
Thân là con trai hoàng hậu, hắn vừa ra đời liền được lập làm thái tử, nhưng mà còn có 7 huynh đệ khác nhìn chằm chằm, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ tới việc kéo hắn xuống.
Mẫu hậu vì đề phòng hắn chết trong thủ đoạn âm độc, tìm Nam Cương kỳ sư, để hắn lấy thân trị độc.
Độc dược vừa khổ vừa đau, ngày ngày giày vò, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả bách độc bất xâm.
Ngày thường hắn sinh hoạt không phải chăm chỉ đọc sách thì chính là khắc khổ luyện võ, tuổi lớn hơn một chút liền theo quân đội ăn gió nằm sương, hành quân đánh trận.
Dù là lúc trước hay sau diệt quốc, hắn đều chưa từng trải qua khoảng thời gian nào an nhàn thoải mái.
.