Editor: Nhan
“Dung Trì, anh Dạ Đình!” Cô cất giọng hô về phía trong phòng ngủ, “Hai người không dừng tay, em liền đi trước.

Hẹn gặp lại!”
Cô nói liền quay người muốn đi.
Quả nhiên hai nam nhân đang đánh nhau trong phòng lập tức thu tay lại.
“Yên Yên, anh mang em đi!” Dạ Đình nhanh chân đi ra.
Áo sơmi hắn lộn xộn, cà vạt đã sớm không biết ở nơi nào, khóe miệng có vệt máu ứ đọng.
Khúc Yên quay đầu nhìn Dạ Đình một chút, lại nhìn Dung Trì phía sau một chút.
Quần áo Dung Trì cũng rối loạn, trên mặt vẫn còn tốt, không bị thương, mu bàn tay cũng dính máu.
Hai người này thực sự là......
Cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Anh, em không đi theo anh đâu.”
Dạ Đình phút chốc híp mắt, tàn khốc nói: “Em còn muốn cùng nam sinh không đứng đắn này quấn quýt lấy nhau? Em có biết hắn lớn lên trong hoàn cảnh gì hay không?”

Khúc Yên nghe vậy, nghiêm mặt nói: “Anh, lời này của anh em không thích nghe.

Mặc kệ hắn lớn trong hoàn cảnh gì cũng không thể hiện hắn sẽ học cái xấu.”
Ánh mắt Dạ Đình đảo qua váy ngủ cô, trong đầu hiện lên cảnh hai người ở trên giường lúc đầu, đáy lòng đau xót tức giận nói: “Yên Yên, em bây giờ muốn cùng anh đối nghịch sao? Em muốn bỏ nhà ra đi, cùng nam sinh ở chung? Em để cho anh phải giao phó như thế nào với cha mẹ em?”
Tiếng nói Khúc Yên chậm xuống, mềm giọng: “Anh, em vốn là không muốn yêu đương.

Em không lừa anh.

Nhưng mà hôm nay......!Phát sinh quá nhiều chuyện, em không thể trốn nữa.”
Cô không thể lại làm như chưa từng nghe anh Dạ Đình thổ lộ.
Cũng không thể lại làm bộ mình xem nhẹ cảm giác đối với Dung Trì.
Dạng tác phong đà điểu này không phải tính cách Khúc Yên cô.
“Yên Yên, em đừng nói!” Ánh mắt Dạ Đình chấn động, đã đoán được cô muốn nói gì, tiến lên nắm chặt cổ tay cô, “Em cùng anh trở về, có lời gì chúng ta trở về sẽ chậm rãi nói.”
Khúc Yên không giãy dụa, chỉ ngửa mặt nhìn hắn, nói khẽ: “Anh, em căn bản có thể làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, chúng ta còn ở chung giống như trước, em vẫn như cũ hưởng thụ sự bảo vệ cùng cưng chiều.

Thế nhưng đối với anh như vậy không công bằng.”
“Anh không quan tâm.” Dạ Đình ngắt lời cô, “Anh đã nói em còn nhỏ, cảm giác rung động nhất thời cũng không có nghĩa là thích.

Em cho mình một chút thời gian, để bản thân càng thành thục hơn rồi hẵng quyết định.”
Cũng cho hắn một chút thời gian.
Có lẽ cô sẽ phát hiện so với hắn, Dung Trì tốt hơn, Dung Trì thích hợp hơn.
“Thật xin lỗi, anh trai.” Khúc Yên hít sâu một hơi, chuyển mắt nhìn về phía Dung Trì trầm mặc, “Em không muốn đối với anh không công bằng, cũng không muốn đối với Dung Trì không công bằng.

Hôm nay em phải nói cho rõ ràng.”
Dung Trì nhìn cô, không mở miệng.

Trong mắt của hắn chỉ có tình cảm thâm trầm đối với cô, dù cho cô sắp nói cái gì.
Coi như cô nói cô muốn từ bỏ, hắn cũng sẽ không thay đổi sự kiên trì của hắn.
“Em không trốn tránh.” Khúc Yên rút cổ tay mình lại, chậm rãi đi về phía Dung Trì, “Dung Trì, em muốn thẳng thắn nói cho anh.

Em thích anh.”
Cô đứng vững trước mặt hắn, bốn chữ cuối cùng, trịch địa hữu thanh*.
*Trịch địa hữu thanh: Nói có khí phách, mạnh mẽ
Ánh mắt Dung Trì khẽ động, cuống họng không hiểu sao có chút khô, thật thấp mà nói: “Anh yêu em.”
Không chỉ là thích.
Mà là yêu.
Có lẽ bắt đầu từ lúc cô cùng hắn đua xe trải qua một đêm sinh tử, lại có lẽ là một ngày kia cô xông tới thay hắn nhận tội, lại có thể căn bản không có nguyên nhân......
Tình không biết từ lúc nào âm thầm nảy mầm, càng ngày càng sâu đậm.
Hắn chỉ biết cô gái hắn nhận định chỉ có một.
“Dung Trì......” Tâm Khúc Yên nhạy bén có chút run rẩy, không biết vì sao có chút bủn rủn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Chiều Hư
2.

Sâu Lười
3.

Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4.

Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
=====================================
“Ừm, anh đây.” Hắn bất động thanh sắc dắt tay cô, đem cô bảo hộ sau lưng, tiếp đó ngước mắt nhìn Dạ Đình đứng không xa xa, trầm giọng nói, “Dạ tiên sinh phải không? Tôi biết anh lo lắng cho Yên Yên, nhưng mà xin anh yên tâm, tôi sẽ bảo hộ cô ấy chu toàn, tôi có thể cho cô ấy hết thảy.”.