Editor: Nhan
Nàng chỉ về phía bảng danh sách thành tích, nói tiếp, “Các cậu đều biết tôi và Khúc Sương Sương có một giao ước a? Tôi và chị ấy đánh cược thứ tự khảo thí lần này.”
“Mày một đứa cặn bã làm sao có thể vượt qua Sương Sương!” Có người khinh miệt kêu gào.
Mọi người chung quanh cũng đều biểu thị không tin.
Làm gì có người có thể từ thứ tự đứng đầu từ dưới lên lập tức bay vọt lên phía trước vài tên.
Cũng không phải thiên tài.
“A? Có phải tôi hoa mắt hay không?!” Có một bạn học đầu tiên thấy được xếp hạng, “Khúc Yên thi đứng thứ ba lớp 12 (1)!”
“Oa, thật sự à! Thứ nhất là Lục Cảnh Diệu, thứ hai Dung Trì, thứ ba Khúc Yên!”
“Má ơi, cậu dám tin sao? Ba cái tên này thế mà xếp hạng cùng một chỗ!”
“Quá kì diệu!”
“Mẹ nó, tôi lại tin tưởng kỳ tích!”
Khúc Yên nhếch nhếch môi, đầu ngón tay nhắm ngay Khúc Sương Sương đang đi tới: “Chị gái tốt của em, chị thua a.”
Khúc Sương Sương thi không kém, xếp ở hạng sáu, xem như duy trì thành tích lúc trước.
Nhưng mà, khoảng cách với Khúc Yên, còn cách hai vị trí.

Khúc Sương Sương trừng to mắt, khó có thể tin: “Không có khả năng, em chắc chắn ăn gian!”
Khúc Yên nhướng mày liếc cô ta: “Chị đây là muốn ăn vạ? Lão sư trường học chúng ta có bao nhiêu nghiêm ngặt, mọi người ai mà không biết.

Em làm sao có thể gian lận?”
Đám người không khỏi gật đầu.
Điểm này, bọn hắn thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Muốn gian lận, quá khó khăn!
Có thời gian đề phòng lão sư còn không bằng che che miệng hỏi mấy câu trắc nghiệm.
“Chị, có chơi có chịu, trước mặt nhiều người như vậy, chị cũng không thể đổi ý a?” Khúc Yên chậm rãi nói, “Chị đã hứa hẹn sau khi thua, liền ở trước mặt mọi người, đứng ra thừa nhận chị mạo danh thay thế em, nói láo mình ở cứu được anh trai sau trận động đất.”
“Em nói bậy! Chị nói như vậy lúc nào?” Khúc Sương Sương thề thốt phủ nhận, triệt để không nhận, “Chị chỉ là vì khích lệ em học tập, đáp ứng em, nếu như kiểm tra thắng chị liền mua cho em một chiếc vòng tay.”
“A......!Chị thật vô lại?” Khúc Yên nhẹ giọng cười lên, không gấp gáp, chậm rì rì nói, “Em đã sớm nghi ngờ loại người như chị thì sẽ không tuân thủ ước định gì.

Không sao, em cũng vì chị chuẩn bị một đoạn video.”
Nàng từ trong túi lấy ra điện thoại di động, ấn mở album ảnh.

Đây là một đoạn video được ghi âm trước đó.
Trong tấm hình, là Dạ Đình.
Hắn âu phục phẳng phiu, anh tuấn tự phụ, ngồi ở trước bàn làm việc, tiếng nhàn nhạt, nói: “Mọi người khỏe, tôi là hài tử Khúc gia đã từng thu nuôi, là anh trai Khúc Sương Sương và Khúc Yên.

Nếu như mọi người nhìn thấy đoạn này video, đã nói lên việc Sương Sương không chịu dũng cảm đối mặt sự thật, không chịu nhận sai.”
Khúc Sương Sương sắc mặt đột biến.
Anh Dạ Đình......
Hắn vậy mà đối xử với cô ta như vậy!
Vì Khúc Yên, hắn sẽ không quan tâm cô ta sống chết ra sao!
“Bên trong trận động đất trước kia, người mạo hiểm cứu ra tôi, là em gái Yên Yên.” Dạ Đình nói rất thẳng thắn, trực tiếp đưa ra chân tướng.
Tiếp đó, ngữ khí của hắn hơi chậm xuống, khuyên nhủ, “Sương Sương, làm chuyện sai không đáng sợ, nhưng tuyệt đối không nên mắc thêm lỗi lầm nữa.

Em cần chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm, hướng Yên Yên xin lỗi, hối cải để làm người mới.”
Video đến đây, Khúc Yên cất điện thoại di động, liếc nhìn Khúc Sương Sương: “Chị, thế này có đủ hay không? Còn cần em lấy ra càng nhiều chứng cứ hơn sao?”
Khúc Sương Sương sắc mặt trắng bệch, run cắn bờ môi, ép buộc chính mình xin lỗi: “Thật xin lỗi......!em gái, chị khi đó chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến.

Anh Dạ Đình cũng đã nói, người cũng sẽ có lúc sai, chị biết sai rồi, em có thể tha thứ cho chị không?”.