CHƯƠNG 37: THIẾU CHỦ ĐẾN RỒI
Edit: Lan Anh
Yến Cửu Triêu có phủ đệ của riêng mình ở Kinh thành, sau khi vào kinh chỗ nào hắn cũng không đi, chỉ tập trung làm ổ trong phủ, thẳng đến sáng nay mới bị Vạn thúc ‘vớt’ từ trong chăn ra.
Yến Cửu Triêu bực bội viết hết lên trên mặt.
Vạn thúc tận tình khuyên bảo nói: “Theo như ý nguyện của Vương phi là, các ngươi đi được thì tốt, nếu thiếu chủ không muốn đi, vậy ngài ấy đi là được, dù sao vẫn chưa thành thân, nhưng cũng coi như là cho Nhan phủ mặt mũi, nhưng bỗng nhiên bên kia Vương phi có việc gấp...”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sẽ không lâu đâu, thiếu chủ chỉ cần lộ mặt, sau đó chúng ta liền quay về.”
“Ngủ cũng không được nữa, đi nhìn một chút xem thế nào?”
“Ân.”
Cũng không biết chuyện gì làm xúc động Yến Cửu Triêu, vậy mà hắn lại tốt tính đáp ứng.
Tiết kiệm được một số lượng lớn nước miếng, Vạn thúc sợ vị tổ tông này đổi ý, như sấm sét chạy ra ngoài, kêu người chuẩn bị xe ngựa.
Để nghênh đón Yến thiếu chủ, Nhan phủ cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
“Nghe nói khẩu vị của Yến thiếu chủ rất kén chọn, Ngọc nhi đặc biệt mời một vị đầu bếp từ Lư thành tới, là một nữ đầu bếp giỏi, nàng ấy làm đồ ăn, không có người nào không khen.” Nhan phu nhân nói với các vị phu nhân và thiên kim ngồi trong noãn các.
“Lư thành? Là Đỗ nương tử?” Một vị phu nhân từng đi qua Lư thành hỏi.

Nhan phu nhân mặt mày hớn hở, “Vương phu nhân đã nghe qua Đỗ nương tử?”
“Đâu chỉ nghe qua, vì muốn nếm thử đồ ăn của nàng ấy, ta còn đặc biệt đi qua, đáng tiếc, một ngày nàng ấy chỉ tiếp ba vị khách, còn không đồng ý đặt trước, nàng ấy nói người đến ăn là tùy duyên, ta lại không có phúc khí ấy.” Vương phu nhân của nhà Công bộ thị lang thở dài nói.
Nếu bàn về thân phận, Công bộ thị lang chính là quan tứ phẩm, Nhan Tùng Minh chỉ là hàng ngũ phẩm, đúng ra Vương phu nhân không cần nịnh nọt Nhan phu nhân như thế, nhưng ai bảo nhà bà ta lại có một Thiếu chủ phu nhân đã xác định như ván đóng thuyền?
Công bộ thị lang có muốn xách giày cho Yến thiếu chủ cũng không được.
“Nhan tiểu thư thật sự mời được nàng ấy sao? Cái này rất khó biết được, năm đó đến Vương gia cũng cho người tới mời, nhưng Đỗ nương tử cũng không đồng ý.” Nếu nói vừa rồi là nịnh nọt, đây chính là nói thật tâm.
Vị Đỗ nương tử ở Lư thành kia, xác thực là người tâm cao khí ngạo, ngay cả làm nữ đầu bếp cho Vương phủ cũng không đồng ý, không biết Nhan tiểu thư dùng cách nào để mời nàng ấy rời Lư thành.
Nhan phu nhân không muốn nói đến đề tài này nữa, xảo diệu mà dời chuyện Đỗ nương tử qua chuyện khác: “Mọi người nếm thử măng mùa đông được ngâm chua này đi, xem mùi vị như thế nào?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đều cầm đũa lên, nếm thử một chút măng mùa đông trong đĩa, ai cũng sợ ngây người.
Chua cay ngon miệng, thanh đạm không khiến người khác chán ghét, lúc nãy mới ăn một chút điểm tâm, bây giờ nếm qua măng chua, cảm giác dễ chịu đến tận xương cốt.
“Trù nghệ của Đỗ nương tử, thật sự là danh bất hư truyền a!” Vương phu nhân cảm khái.
Nhan phu nhân lôi kéo tay của nữ nhi, mặt đầy ý cười nói: “Đây không phải là trù nghệ của Đỗ nương tử, mà là của Ngọc nhi.”
“Cái gì? Của lệnh thiên kim?”
Mấy vị phu nhân không hẹn nhau mà thốt ra tiếng kinh hãi.

Nhan Như Ngọc rụt rè cười một tiếng.
Nhan phu nhân cười nói: “Trên đường đến Kinh thành, Ngọc nhi học được mấy món ăn từ Đỗ nương tử, hôm nay bêu xấu, để cho các vị phu nhân và tiểu thư chê cười.”
Đám người liền ngạc nhiên, cái này mà là bêu xấu? Vậy đầu bếp nhà bọn họ đi thắt cổ hết là vừa.
Huống hồ nàng mới học được mấy ngày, đã có tay nghề xuất thần nhập hóa như vậy, dù lúc trước trong lòng mọi người đều xem thường Nhan Như Ngọc đã thất thân trước hôn nhân, lúc này cùng không nhịn được mà muốn khen nàng một câu.
Nhan phu nhân đắc ý cười, nữ nhi của bà từ nhỏ đã thông minh hơn các ca ca, đọc sách tốt hơn ca ca không nói, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cưỡi ngựa bắn tên cũng có thể làm được, một môn trù nghệ thì có tính là cái gì?! Nếu không phải nàng một thân nữ nhi, còn có thể làm đến vương hầu tướng lĩnh.
Một nha hoàn bước chân vội vã chạy đến, lớn tiếng bẩm báo nói: “Phu nhân, xe ngựa của Yến thiếu chủ tới.”
Nhan phu nhân ánh mắt sáng lên: “Nhanh đi thông báo cho Đỗ nương tử!”
...
Xe ngựa Yến Cửu Triêu thực sự đến, nhưng chưa đi vào Nhan phủ, xe ngựa đi được một nửa hắn chợt nghe tiếng nhai bẹp bẹp, cổ quái vén rèm lên nhìn, thì mùi thơm của hành với thịt dê hung hăng bay vào xe ngựa.
Ánh mắt hắn dừng lại.
“Dừng xe.”
Xe ngựa dừng lại.
Trong xe người hầu tuấn mỹ có nhãn lực mà nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Yến Cửu Triêu giẫm lên lưng hắn bước xuống, đứng giữa tòa phủ đệ ở trong ngõ nhỏ, mặt hắn hướng về chỗ có mùi thơm bên kia bức tường, yên lặng nhìn bức tường cao hơn hai mét, mở miệng nói: “Cái thang.”
Hộ vệ tùy thân biến mất.
Hộ vệ tùy thân xuất hiện.
Trong tay nhiều hơn hai cái thang, một cái gác bên ngoài tường, một cái gác ở phía bên kia tường.
Cái thang được để với góc nghiêng vô cùng tốt, không cần tay vịn cũng có thể đi được như trên đất bằng.
Yến Cửu Triêu thần sắc ung dung đi tới.
Gió lạnh thổi bay ống tay áo của hắn, bước từng bước một, thần sắc lạnh lùng.
Rõ ràng là trèo tường nhà người ta, vậy mà lại nghiêm trang như đang chuẩn bị lên ngôi.
Tiểu Thiết Đản lấy một củ hành trong phòng bếp, một tay khác cầm bánh hành mà a tỷ làm, ăn vô cùng tập trung, bỗng nhiên không biết ở đâu xuất hiện một cái thang sau lưng, trên thang lại có một nam nhân đang đi xuống, hắn đứng sau lưng Tiểu Thiết Đản.
Yến Cửu Triêu từ trên cao nhìn xuống Tiểu Thiết Đản, lại giở thói xấu dùng mũi chân cao quý đá đá cho hắn té xuống đất.
Tiểu Thiết Đản mở to mắt quay đầu.
Yến Cửu Triêu hung thần ác sát nhìn hắn.
Tiểu Thiết Đản há to miệng nhỏ.
Tại sao lại có một ca ca xinh đẹp như vậy a....
So với nương và a tỷ còn dễ nhìn hơn...
“Muốn ăn sao?”Tiểu Thiết Đản sững sờ đưa tới nửa cái bánh hành.

Yến thiếu chủ đang suy nghĩ 100 cách đoạt bánh: “....”
...
Từ lúc khai tiệc đến giờ, tất cả mọi người đều bận rộn luôn tay luôn chân, ngay cả Du Tùng lấy danh nghĩa tới chơi cũng loay hoay tới nỗi chân không chạm đất, không có ai rảnh mà đi đến chỗ hẻo lánh ở hậu viện này.
“Tốt rồi, đã nóng, ca ca ăn đi.”
Tiểu Thiết Đản không chỉ nhiệt tình nhiệt tâm mời vị ca ca tuấn mỹ này ăn bánh mà a tỷ làm, còn sốt sắng nhóm lửa, đem hai cái bánh trong nồi đồng chưa ăn tới lật tới lật lui làm nóng lại lần nữa.
Yến thiếu chủ dùng đầu đũa, nhã nhặn mà kẹp lên một cái bánh hành.
“Phải ăn với củ hành mới ngon.”
“Bản thiếu chủ không ăn loại đồ vật này.”
Một khắc đồng hồ sau, Vạn thúc kéo theo ba xe hạ lễ, cuối cùng cũng đuổi kịp thiếu chủ nhà mình, nhưng trong xe ngựa lại không có người.
Ông vội vàng leo lên chiếc thang chống bên tường.
Nhìn ra xa.
Chỉ thấy vị thiếu chủ tôn quý không dính lấy khói lửa trần gian, lúc này lại giống như một lão nông dân nghèo khổ, cùng với một hài tử quê mùa không biết ở đâu chui ra đang ngồi xổm với nhau, một lớn một nhỏ ngồi song song trước một cái bếp lò, tay phải cầm một cái bánh hành còn lớn hơn cái mặt, tay trái cầm một củ hành to hơn đầu ngón tay.
“Ăn nữa không?” Tiểu Thiết Đản nói.
“Làm đi.” Yến thiếu chủ nói.
Thành công đem tỷ phu bắt về nhà. ^o^