Từ sau cái hôm ở bệnh viện trở về Thẩm Thiên Thành liền ngửi được mùi không đúng giữa Phó Dịch Bắc và Tần Nguyệt.

Hai người này rất là lạ được không?
Phó Dịch Bắc thì ngày càng dễ cáu hơn mọi khi đặc biệt là lúc chạm mặt Tần Nguyệt! Nhưng cái đáng nói là em gái nhỏ thế mà không giận ngược lại còn cười cười, cực kỳ dung túng cái tính xấu của tên kia.

Nhưng mấy lần anh tò mò hơi lộ liễu chút chút thì xuýt đã bị Phó Dịch Bắc đập cho một trận, nên Thẩm Thiên Thành chỉ đành thu lại cái tò mò của mình về.

Thấm thoắt đã hơn 10 ngày trôi qua Phó Dịch Bắc đều đặn sáng tối đưa đón Tần Nguyệt đi học, dĩ nhiên vẫn là đi ké xe Thẩm Thiên Thành.

Hôm nay Phó Dịch Bắc vẫn như không có việc gì bỏ các tiết tự học buổi tối ở trường, anh bước ra khỏi toà nhà khối 12 liền đi thẳng đến khối 11.

Anh tan học hơi trễ hơn lớp của Tần Nguyệt thường ngày anh đến liền thấy cô ôm ba lô đứng trước cửa lớp đợi, mà hôm nay vị trí kia lại không thấy bóng người cô đâu.

Phó Dịch Bắc nhíu mày nhịp chân tăng tốc, lúc đi đến cửa sau lớp 11a thì anh đã thấy được Tần Nguyệt chỉ là lúc này cô đang chăm chú vào bài vở ngổn ngang trên bàn.

Mà Trình Duệ phải sớm đã tan học kia lại đang cúi đầu ghé sát vào cô, theo góc độ của Phó Dịch Bắc nếu hiện tại Tần Nguyệt nghiêng đầu sang thì môi của Trình Duệ sẽ trực tiếp chạm vào má cô.

Đầu lưỡi Phó Dịch Bắc đảo quanh hàm một vòng, nhìn cái cảnh ngứa mắt này anh thật cảm thấy không thoải mái cho lắm, thế là anh không nghĩ ngợi liền gọi cô.

"Tần Nguyệt!"
Tần Nguyệt đang nghe Trình Duệ giảng lại bài thì ngạc nhiên xoay đầu ra hướng cửa nhìn.

"A! Tôi ra ngay đây!"
Cô chỉ lo nghe giảng mà nhất thời quên mất giờ về, Tần Nguyệt vội vàng nhét tập vở vào ba lô cảm kích nói với Trình Duệ bên cạnh.

"Ngại quá tớ quên mất thời gian, cảm ơn cậu nhiều nha lớp trưởng.

"

Trình Duệ ôn hòa mỉm cười còn giúp cô sắp xếp lại tập vở, anh nói:
"Không có gì, cậu từ từ thôi tập vở sắp rơi hết rồi kìa.

"
"Không sao.

"
Tần Nguyệt cong mắt cười cầm lấy cây nạng bên cạnh, lúc cô muốn ôm lấy ba lô thì Trình Duệ đã nhanh hơn cầm lên.

"Đi thôi, tớ cầm hộ cậu cho.

"
Phó Dịch Bắc liếc ngang liếc dọc nhìn hai người cười nói đi đến, anh đưa tay ra nhấc mắt lạnh lùng nhìn Trình Duệ.

"Đưa tôi!"
Trình Duệ cười cười cũng không để ý thái độ của Phó Dịch Bắc liền đưa ba lô của Tần Nguyệt qua cho anh.

Tần Nguyệt không phát hiện ra tâm tình của Phó Dịch Bắc, thấy anh cầm ba lô giúp mình cô cũng đã quen rồi liền vẩy tay chào Trình Duệ.

"Tạm biệt.

"
Phó Dịch Bắc liếc đủ rồi anh thấy Tần Nguyệt cũng nói tạm biệt thì tính xoay người rời đi, lại nghe Trình Duệ hỏi:
"Dù sao cũng cùng đường hay cho tớ đi nhờ xe của mọi người một hôm nhé?"
"Chuyện này! "
Tần Nguyệt ngập ngừng liếc nhìn qua Phó Dịch Bắc muốn hỏi ý anh, vì dù sao cô cũng là phận đi ké mà thôi.

Trình Duệ thấy cô nhìn Phó Dịch Bắc thì anh không cần đợi câu trả lời cũng biết mình không có cửa đi cùng rồi, quả nhiên chỉ nghe Phó Dịch Bắc lạnh nhạt nói:
"Muốn đi ké thì tìm Thẩm Thiên Thành, tôi không rảnh!"
Đùa hả? Anh còn phải mang cái của nợ Tần Nguyệt đi cắt chỉ vết thương đấy!
Tần Nguyệt thấy Phó Dịch Bắc không nể nang gì ai mà từ chối thẳng đuột như thế, cô tằng hắng một tiếng thò tay giật giật áo anh.

Nào biết tên này thế mà không chút khách khí phủi tay cô ra còn không vui quay sang hỏi cô.

"Đi được chưa? Trễ giờ hẹn rồi đấy!"
Trình Duệ nhìn động tác qua lại giữa hai người, anh cụp mắt vờ như không thấy cười cười nói:
"Ừm, vậy thôi tạm biệt hai người nhé.

"
"Tạm biệt cậu.

"
Tần Nguyệt cười gượng vẩy tay chào Trình Duệ, đến khi người đã đi xa mà thấy cô vẫn cứ vẩy tay Phó Dịch Bắc nhìn thấy cay mắt vô cùng, anh một tay vác ba lô của cô lên vai một tay kéo tay cô rời đi.

"Thích vẩy như thế, để tôi dẫn em ra đường lớn vẩy cho thoả thích nhé! Bảo đảm không ít tài xế taxi dừng lại mắng em khùng đâu!"
Tần Nguyệt lúc này mới ngợ ngợ nhận ra người này có gì đó không đúng lắm, cô nhỏ giọng hỏi:
"Anh lại cáu giận cái gì nữa thế?"
"Không có gì!"
"Oh! Vậy anh thả tay tôi ra được không, có chút đau.


"
Tần Nguyệt chớp chớp mắt nhìn cổ tay mình bị anh xiết chặt, Phó Dịch Bắc lúc này mới giật mình nới lỏng tay cúi đầu nhìn cổ tay cô.

Thấy mảng da thịt dần ửng đỏ lên anh nhíu mày xoa hai cái sau đó ghét bỏ thả ra.

"Mới bao lâu mà da em đã trắng lên thế à! Chạm nhẹ cũng đỏ.

"
Tần Nguyệt nhìn nhìn cổ tay mình sau đó lại sờ lên mặt mình, cô hỏi anh:
"Trắng sao ạ? Là Ân Vân cho tôi một tuýp kem, xem ra nó hiệu quả thật.

"
Dưới sự kiên trì của Nguyễn Ân Vân muốn lật đổ cái danh hiệu hoa khôi khối 11 của La Tuệ Lăng, cô nàng đã nửa dụ nửa ép đưa cho Tần Nguyệt một tuýp kem dưỡng da.

Giờ xem ra cô nàng sắp thành công rồi!
Phó Dịch Bắc hạ mắt nhìn Tần Nguyệt một chút, lúc này anh mới để ý kỹ thì ra cô đã trắng lên không ít.

Theo đó các ngũ quan trên gương mặt cô cũng dần hiện ra rõ nét, môi cô nhỏ nhỏ chúm chím có chút hồng phớt, đặc biệt là lông mi và mày rất đậm màu làm bật lên đôi mắt trong veo của cô.

Phó Dịch Bắc nuốt nước bọt khẽ ho khan một tiếng dời mắt đi nơi khác, bông đùa một câu:
"Ừ trắng lên không ít, giờ nhìn giống con trai sông rồi đấy.

"
Tần Nguyệt trừng mắt đánh anh một cái.

"Anh mới là trai sông!"
Phó Dịch Bắc xùy cười, anh đưa tay lên sờ mũi bâng quơ hỏi:
"Mà khi nảy em và Trình Duệ đang làm gì đấy?"
Tần Nguyệt nghe anh hỏi thì thật thà đáp:
"Tôi nhờ cậu ấy giảng lại một đề toán, sắp tới thi giữa kì 1 rồi nhưng môn toán của tôi khá yếu.

"
Phó Dịch Bắc ồ một tiếng, con ngươi anh đảo quanh một vòng thản nhiên nói:
"Dù sao tôi cũng không thích ở trường học tiết tự học, sau này sau giờ cơm tối em đem vở bài tập đến nhà tôi, tôi có thể bổ túc cho em miễn phí.


"
Tần Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh.

"Anh bổ túc cho tôi sao?"
Bị cô hỏi trông như có vẻ nghi ngờ thành tích của mình, Phó Dịch Bắc lập tức xụ mặt xuống.

"Sao, tưởng có mỗi Trình Duệ là học giỏi thôi hả? Có cần tôi lấy bài thi toán ra dán lên mặt em không?"
Tần Nguyệt chậc một tiếng.

"Tôi không có ý đó, tôi sợ anh lớp 12 bài học nặng liệu kèm thêm tôi có tiện hay không thôi?"
Có người dạy cô dĩ nhiên vui còn không kịp, hơn nữa cô cũng biết thành tích của Phó Dịch Bắc không tệ luôn nằm trong top 3 của khối.

Nhưng anh đã cuối cấp kèm thêm cô hình như có hơi chiếm thời gian học tập của anh rồi.

Phó Dịch Bắc nghe thế thì hài lòng nhướng mày, xem như cô còn biết lo trước lo sau cho anh.

"Tôi có tiện hay không thì tự tôi sắp xếp được, chứ em nghĩ tôi không suy nghĩ gì đã muốn bổ túc cho em à?"
Tần Nguyệt hé môi muốn nói gì đó thì đã bị anh giơ tay ngăn lại.

"Cứ quyết định thế đi, giờ đi giải quyết cái chân của em trước kìa!"
Tần Nguyệt bĩu môi cúi đầu nhìn cái chân của mình.

"Ò! "
Đã gần nửa tháng rồi cuối cùng cũng được đi cắt chỉ!
Tần Nguyệt vẫn cúi đầu bước đi nên cô không nhìn thấy nụ cười trên môi Phó Dịch Bắc ngày càng không khép lại được.

Bổ túc thôi mà, anh đây dư sức làm! Còn cần tới tên Trình Duệ kia chắc, hừ!