"Ta là cấp trên của Hoàng Nhã Lị." Chu Tử Minh thần sắc như thường nói.
Giản Nặc tỏ vẻ hiểu biết, cũng không hỏi gì.

Cô thế nào cũng không nghĩ Hoàng Nhã Lị sẽ loại người tốt bụng mà đi giúp người khác.
"Xuy xuy, nhìn không ra ngươi thế nhưng là một ông chủ a." Lý Hiểu Đông mặt đầy vẻ không thể tin được, giống như việc Chu Tử Minh làm ông chủ với hắn mà nói rất giật mình.
Giản Nặc vừa định nói chớ khinh thiếu niên trẻ.

Liền nghe thấy Chu Tử Minh nói: "Ta vừa rồi còn chưa có nói xong, ta là con của cấp trên cô ta."
Giản Nặc "......"
Lý Hiểu Đông "......"
Hoàng Hiểu Lệ "......"
Nói cho đủ câu sẽ chết hay sao, sẽ sao? Sẽ sao? Thật là thập phần không thể nói lý!
Bởi vì bọn họ lựa chọn con đường nhỏ nên tương đối xa, bởi vậy trên đường cũng không gặp nhiều tang thi, tuy rằng ngẫu nhiên có về con đui mù muốn phóng tới, nhưng nói tóm lại hết thảy còn tính lừ thuận lợi.

Chạng vạng, mấy người bọn họ đi tới một thôn trang nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy thôn trang còn đang đốt pháo hoa như thể tận thế ở bên ngoài tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì tới nơi này.
Lý Hiểu Đông nhìn thôn trang trước mắt, cảm thán nói: "Cuối cùng cũng có nơi có bóng dáng của con người, cũng không biết nơi này đến tột cùng là cái dạng gì, mới có thể bảo trì bộ dáng như trước mạt thế."
"Rất có khả năng người ở nơi này người không có cảm nhiễm virus, hơn nữa giao thông ở đây tương đối tắc nghẽn, cho nên cục diện này được tạo thành cũng không phải không có khả năng." Chu Tử Minh phân tích.
"Ta xem nơi này chỉ sợ không có đơn giản như vậy, các ngươi cũng thấy được, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng không phải nơi khí tìm thấy." Giản Nặc nhìn thôn trang phân tích.
"Chúng ta có vào hay không?" Bị Giản Nặc nói như vậy, Chu Tử Minh tức khắc cũng lo lắng.

Cũng không nhớ tới ý định vào thôn trang kia hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.

Mệt thì mặc kệ, vẫn là tốt hơn so với không còn mạng để mệt.
"Vẫn là vào xem đi, ở bên ngoài không cẩn thận sẽ gặp được nguy hiểm còn đáng sợ hơn, còn nữa, có một số việc không phải ngươi muốn chạy trốn là có thể thoát được." Giản Nặc đạm nhiên nói.
"Vậy chúng ta liền đi thôi, đến lúc đó cẩn thận một chút là được, hơn nữa, chúng ta có những bốn người mà." Chu Tử Minh gật đầu, ngồi vào ghế điều khiển.
Giản Nặc nguyên bả còn muốn lái xe có chút ngoài ý muốn nhìn Chu Tử Minh.
Chu Tử Minh ngượng ngùng sờ sờ đầu nói: "Ta xem ngươi lái xe nửa ngày trời khẳng định mệt mỏi, ta là tay đua xe nghiệp dư, tuy là nghiệp dư, nhưng là kỹ thuật cũng không tồi."
Giản Nặc có chút ngoài ý muốn.


Hoàn toàn không nhìn ra Chu Tử Minh biết lái xe a, lại còn là tay đua xe! Chẳng lẽ hắn quên ai là người lúc sáng bị tốc độ xe dọa tới mức đầu váng mắt hoa?
"Ta tuy rằng là tay đua xe, nhưng là ta chưa từng ngồi ở yển nóc xe a!" Chu Tử Minh có chút không biết nên nói cái gì mới tốt, cư nhiên nghi ngờ khả năng của hắn.

Thật là thập phần không thể nhịn được.

"Hảo đi hảo đi, ta tin." Giản Nặc một bên nói một bên vòng tới bên kia xe, mở cửa xe ra, ngồi xuống.

Chẳng qua, lời nói của Giản Nặc càng làm cho Chu Tử Minh đau dạ dày.

Ngữ khí bất đắc dĩ của ngươi là có ý gì a.

Hắn thật là có tài lái xe mà!
Chu Tử Minh khởi động xe, quyết định khiến cho cô thấy được khả năng của mình.
Tương đối tiếc nuối chính là nơi này không thể so với đường cái ở thành phố lớn kia.

Liền tính Chu Tử Minh kỹ thuật tốt như thế nào cũng không thể tăng tốc ở con đường hẹp này..