Chương 541: Tiến cấp


Edit: Trang Nguyễn


Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301


Lúc ấy Laca cũng rất ngây ngốc, đối thủ sắp chiến thắng đến nơi lại đột nhiên chạy trối chết, làm sao nó cũng nghĩ không ra chuyện gì xảy ra.


Nhưng cho dù như vậy, xem như nó và cự mãng đã kết thù rồi, đã là tình trạng không chết không ngừng, đợi thương thế tốt hơn, nó muốn đi báo thù!


Mạn Toa không hỏi tiếp, cô bé cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ bên chân, lông mi hơi run rẩy.


Cô bé đến chỉ muốn xác định sự phỏng đoán trong lòng mà thôi, Cự Mãng vô duyên vô cớ bỏ chạy, cô bé chỉ có thể nghĩ đến một người.


Nói chuyện xong với Laca, Mạn Toa một lần nữa trở về gian phòng, lần này cô bé không nằm xuống ngủ, mà ngồi ở bên giường bắt đầu minh tưởng.


Cô bé cũng muốn có một ngày được như chị Dao Dao, đơn giản chỉ cần một ý niệm trong đầu có thể đẩy lùi kẻ thù.


Cho dù hiện tại không đạt được, cô bé cũng muốn bắt đầu cố gắng đề cao dị năng của mình, bản thân làm theo khả năng của mình!


Sáng sớm, mặt trời dần dần bay lên, ánh sáng xuyên qua tầng mây, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ cánh rừng.


Chú Cáp Luân và Tiết Dương sớm đã thức dậy, bầy khỉ bên ngoài nhà đã sớm không thấy nữa rồi, có lẽ đã trở về.


Dọn dẹp lại phòng khách lộn xộn tối hôm qua rồi sửa sang lại một lần, lúc này Tiết Dương mới phát hiện Mạn Toa còn chưa rời giường.


"Mạn Toa thế nào còn chưa thức dậy?"


Nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sắp chín giờ rồi.


Chú Cáp Luân từ bên ngoài bước vào nhà nói: "Tối hôm qua cô bé ngủ muộn quá, đang thời điểm trưởng thành, phải ngủ đầy đủ mới được, cứ để cô bé tiếp tục ngủ đi."


Tiết Dương cảm thấy chú Cáp Luân nói có lý, vì thế thả chuyện này xuống, bắt đầu tiếp tục công việc trong tay.


Ở chỗ này đã hơn một năm, Tiết Dương bọn họ cũng không phải không làm việc gì.


Tiết Dương thường cách một đoạn thời gian sẽ đi ra ngoài một chuyến, quan sát kế bên này có thay đổi gì hay không, cũng sẽ thu thập một ít mẫu vật trở về.


Chú Cáp Luân đặt mảnh rừng núi này trong lòng, căn cứ theo trí nhớ của hắn, sau đó làm một bản ghi chép đối lập kỹ càng, đều nghĩ có lẽ một ngày nào đó những việc bọn hắn làm sẽ có tác dụng nào đó.


Bầy khỉ biến dị cũng là đối tượng quan sát của bọn hắn, hơn nữa còn là đối tượng quan sát trọng điểm.


Mặc dù không thiết bị nghiên cứu chuyên nghiệp để tiến hành tính toán số liệu chi tiết, nhưng căn cứ theo thiết bị kiểm tra đo lường có sẵn ở đây, Tiết Dương cũng nhận được không ít số liệu.


Hiện tại Tiết Dương đang viết báo cáo, tối hôm qua bầy khỉ đến chữa thương hắn đã thu gom một ít máu và da lông, so sánh với số liệu phát hiện một tháng trước, lại có một vài biến hóa mới.


Sau khi phân tích tất cả các số liệu và sửa sang lại các thứ, Tiết Dương nhìn nhìn trang giấy không còn thừa nhiều lắm, thở dài.


Những trang giấy này đều mua sắm trước tận thế đây, bây giờ đã không còn nhiều rồi, ổ cứng cũng chứa đầy rồi, sau này ghi chép thế nào đây?


Tiết Dương duỗi lưng một cái, hoạt động vai cổ hơi cứng, bụng đột nhiên phát ra tiếng vang "Ọt ọt".


Vuốt vuốt bụng, Tiết Dương ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp chú Cáp Luân đang dọn bữa ăn trưa.


Lên núi kiếm ăn, trải qua hơn một năm lục lọi, dù có rất nhiều thực vật biến dị, bọn hắn cũng tìm được không ít thực vật có thể ăn.


Món chính một loại thực vật có rễ cùng loại với khoai lang, hương vị tạm được, Tiết Dương ăn có chút không yên lòng, tổng cảm giác mình hình như đã quên cái gì đó.


Đợi đến khi ăn xong củ khoai, Tiết Dương vỗ mạnh bàn một cái!


"AA.A.A.., chúng ta quên mất Mạn Toa rồi!"


Chú Cáp Luân cũng ngây ngẩn cả người, hắn bận việc cho tới trưa, thật đúng là đã quên mất cô bé kia. Dù sao hơn một năm này chỉ có hai người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không nhớ ra đã có thêm một người.


"Nhưng làm sao cô bé ấy còn chưa thức dậy?"


Tiết Dương nhíu mày, hắn đứng dậy đi qua gần cửa phòng, vươn tay nhẹ nhàng gõ vài cái, đồng thời nhẹ giọng gọi: "Mạn Toa, rời giường ăn cơm đi!"


Hai phút đồng hồ trôi qua, bên trong không truyền ra bất cứ âm thanh nào.


"Còn chưa thức dậy à?"


Chú Cáp Luân cũng đi qua, hắn gõ gõ cửa, bên trong vẫn không đáp lại.


"Chú Cáp Luân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Tiết Dương có chút lo lắng, cái này có chút lạ, cho dù mệt mỏi thì cũng đói bụng chứ, đói bụng nên ra ngoài ăn cái gì đó nha.


"Không biết, vào xem."


Nhưng cửa phòng bị khóa từ bên trong rồi, căn bản mở không ra.


Tiết Dương vừa gõ mạnh cửa vừa nâng cao âm lượng gọi vài tiếng, còn không nghe tiếng trả lời, hai người quyết định xô cửa.


Cửa phòng bị hai người hợp lực phá mở ra, đợi ổn định thân hình, Tiết Dương phát hiện Mạn Toa êm đẹp ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm chặt, nhìn dáng vẻ giống như trong phim truyền hình.


Bọn hắn đi vào cũng không kinh động đến Mạn Toa, cô bé vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích.


Mà con mèo rừng vẫn luôn đi theo bên cạnh cô bé đứng trên giường, phần lưng chắp thẳng cao cao, chân trước đè nặng lên phía trước, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn qua bọn hắn.


"Đợi chút!"


Chú Cáp Luân ngăn cản Tiết Dương muốn tiến lên phía trước, cẩn thận đánh giá Mạn Toa, sau đó lôi kéo Tiết Dương đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài vẫn không quên đóng kỹ cửa phòng lại.


Thấy hai người đi ra ngoài, Điểm Điểm khôi phục lại bộ dáng bình thường, nó đi một vòng chung quanh Mạn Toa, một lần nữa nằm xuống.


"Chú Cáp Luân, sao chú lại kéo cháu ra ngoài? Cháu thấy cô bé hình như có chút không đúng."


Tiết Dương khó hiểu vì sao chú Cáp Luân lại kéo hắn ra, làm sao cũng phải xem thử tình huống Mạn Toa một chút chứ.


"Người ta lại khác với chúng ta, nói không chừng cô bé đang tu luyện, cháu đi lên không phải quấy rầy cô bé sao? Hơn nữa cháu nhìn bộ dáng con mèo rừng kia, rõ ràng đang thủ hộ bên cạnh cô bé, lúc này nếu cháu đi lên, coi chừng người ta cho cháu một móng vuốt đấy!"


Tu luyện? Còn tu tiên nữa à!


Mặc dù Tiết Dương biết có dị năng giả, cũng đã từng gặp một người khi tận thế vừa xảy ra, vẫn là người trong thôn, nhưng chỉ có thể phát ra một quả cầu lửa nho nhỏ.


Sau này có một lần ở xa xa trong cánh rừng nhìn thấy hai dị thú đánh nhau, một con hình như có thể khống chế đất, một con khác có thể khống chế gió.


Tuy rất ngạc nhiên, nhưng vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, hắn vẫn nhân lúc đối phương không chú ý đã sớm lui lại rồi.


Lúc khác nhìn thấy dị thú cơ bản đều là tăng cường sức mạnh và tốc độ, hơn nữa tỉ lệ này cũng không cao, ngược lại nhiều khi thực vật biến dị càng thêm nguy hiểm hơn.


Cho nên hắn cũng không hiểu dị năng giả tu luyện gì đó, có điều chú Cáp Luân nói dường như cũng có lý, nếu quấy rầy kế hoạch của người khác sẽ không tốt, như trong phim lúc quấy rầy người khác tu luyện còn bị cắn trả gì đó nữa mà!


"Đừng lo lắng, một ngày không ăn cơm cũng không có gì."


Chú Cáp Luân từng trải nhiều, hắn đối với cô bé người ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, đều có thể một mình vượt qua vài ngày trong rừng, nghĩ thế nào cũng không phải đứa trẻ bình thường được.


Lúc chiều Tiết Dương đi một chuyến đến chỗ bầy khỉ, chỗ đó đã được bầy khỉ thanh lý sạch sẽ rồi. Ngoại trừ vết máu đỏ sậm trên mặt đất cùng trên vách đá dựng đứng, căn bản nhìn không ra nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.


Xác định thân thể bầy khỉ đều khỏe mạnh, Tiết Dương sờ sờ lên mấy cái xương gãy của khỉ, xác định xương cốt không di chuyển khỏi vị trí, cuối cùng dặn dò chúng nghỉ ngơi thật tốt không nên lộn xộn.


Thời điểm đi về bên trong ba lô của hắn chứa đầy thi thể rắn, đây là Laca kín đáo đưa cho hắn đấy, mang về có thể nấu canh rắn ăn.


Tiến vào sân nhỏ, Tiết Dương vừa vặn nhìn thấy Mạn Toa đi ra cửa.


"Ha! Mạn Toa em dậy rồi à!"


Chương 542: Khế ước


Edit: Trang Nguyễn


Đôi mắt Mạn Toa sáng rực lên, giống như được nước trong rửa qua, lúc nhìn người làm cho người đó nhịn không được bị ánh mắt của cô bé hấp dẫn.


"Mạn Toa, làm sao cứ cảm thấy em có chút khác khác?"


Tiết Dương quan sát tỉ mỉ Mạn Toa một phen, cảm thấy cô bé này có chỗ nào đó khác với lúc trước, nhưng hắn lại không nói nên lời khác chỗ nào, cho người ta một loại cảm giác khó nói ra lời.


Nghe Tiết Dương nói... Mạn Toa hé miệng cười cười, trong lòng tung tăng như chim sẻ đấy.


Cuối cùng cô bé cũng lên cấp rồi, bây giờ cô bé đã là dị năng giả cấp ba rồi!


Bây giờ cô bé rất muốn gặp Ôn Dao, nói cho chị ấy biết cô đã tiến cấp rồi, hơn nữa đã có kỹ năng mới!


Nhưng, chị Dao Dao đang ở đâu?


Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301


Tiết Dương nhìn cô bé vốn mang khuôn mặt vui sướng tươi cười rạng rỡ, thoáng chốc suy sụp, lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ hắn nói cái gì không nên nói rồi sao?


"Mạn Toa, em làm sao vậy?"


Mạn Toa lắc đầu, cô bé khẽ cắn môi dưới, trong lòng nghĩ làm sao mới có thể tìm được Ôn Dao đây, nếu như cô bé đoán đúng, chị Dao Dao có lẽ ở gần đây, nhưng cô bé không thấy chị ấy ở đâu...


Đang nghĩ ngợi có nên nhờ Tiết Dương hỗ trợ tìm người hay không, đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, xoáy bụi đất và lá rụng trên mặt đất, cát bụi mịt mù khiến mắt hai người không thể nào mở mắt ra được.


Tiết Dương giơ cánh tay lên ngăn trở mặt, đôi mắt híp thành một đường nhỏ, xuyên qua khe hỡ đó nhìn thấy trên bầu trời có một bóng đen như cánh chim khổng lồ từ trên trời giáng xuống.


Đây là một con hổ biến dị uy nghiêm bá khí màu vàng khổng lồ, lúc đồng tử màu vàng đảo qua Tiết Dương, thậm chí khiến hắn nhịn không được da đầu run lên.


Trên trán của nó cũng không có hoa văn kí hiệu cùng loại như chữ "Vương", mà là một đường vân kỳ quái màu xanh, có chút giống biểu tượng gió lốc, đường vân màu đen trên người cũng khá ít.


Ngoại trừ bộ dáng có chút khác lão hổ bình thường, quan trọng nhất lão hổ này còn có một đôi cánh!


Mẹ nó ơi, trên trái đấy đã xuất hiện giống loài vượt giống dị biến vậy sao!


Tiết Dương từng gặp qua dị thú cũng chưa bao giờ nhìn thấy con nào có biến hóa lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngần cả người, hoàn toàn không kịp phản ứng.


Thẳng đến khi nghe được Mạn Toa hưng phấn hô một tiếng: "Chị Dao Dao!" hắn mới chú ý trên lưng con hổ biến dị kia dường như còn có người, xem bộ dáng là đồng bạn của Mạn Toa tìm đến rồi sao?


Đợi Ôn Dao nhảy từ trên lưng Đại Hoàng xuống, Tiết Dương lại sững sờ, hắn cho rằng đồng bạn của Mạn Toa làm sao cũng phải là người trưởng thành nha, không nghĩ đến lại là một cô bé không lớn hơn cô bé ấy mấy tuổi!


Hiện tại trẻ con đều lợi hại như vậy rồi sao?!


"Cái này... Đây là cái gì!"


Nghe được động tĩnh, chú Cáp Luân từ bên kia chạy đến bị Đại Hoàng đột ngột xuất hiện trước mắt dọa sợ, từ lúc nào bên trong cánh rừng này có lão hổ rồi hả?


Vốn Mạn Toa đang chạy về hướng Ôn Dao, vội vàng giới thiệu cho hai bên.


"Mạn Toa, em xác định trước đó là em lạc với cô bé này sao?"


Tiết Dương kéo Mạn Toa sang một bên, vụng trộm liếc nhìn Ôn Dao, nhỏ giọng hỏi bên tai cô bé.


Trên mặt Mạn Toa hiện ra một tia xấu hổ, cô bé biết rõ một chút khoảng cách này đối với Ôn Dao mà nói không bị ảnh hưởng chút nào, chị ấy hoàn toàn có thể nghe rõ bọn hắn nói chuyện gì.


Thấy Mạn Toa không trả lời, Tiết Dương tiếp tục mở miệng nói: "Anh cảm thấy khả năng các em thất lạc không lớn lắm... cho dù lạc nhau, chẳng lẽ cô bé ấy không tìm thấy em?"


Nếu như không nhìn thấy Đại Hoàng, Tiết Dương vẫn tin tưởng lời Mạn Toa nói, dù sao tìm người trong cánh rừng lớn như vậy, chẳng khác nào mò kim đáy biển.


Nhưng con hổ biến dị này biết bay đấy! Như vậy tìm người làm sao còn không tìm thấy?


"Em nói cho anh biết, có phải cô bé ấy cố tình vứt bỏ em không?"


Tiết Dương nhịn không được nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, tự bổ não một bộ phim yêu hận tình thù.


"Không phải, anh suy nghĩ nhiều rồi, là em không cẩn thận đi lạc đấy."


Coi như như vậy Mạn Toa cũng sẽ không thừa nhận, Ôn Dao đã làm huấn luyện viên của bọn họ một thời gian ngắn, cô bé cũng biết cách làm của chị ấy, chính là vô cùng đơn giản thô bạo, căn bản không nói quá nhiều đạo lý với người khác.


"Em đừng gạt anh, em không biết, lòng người bây giờ..."


"Em còn có việc nói với chị Dao Dao, em đi trước đây!"


Mắt thấy Tiết Dương sắp nói những lời càng quá đáng hơn, Mạn Toa vội vàng cắt ngang lời hắn, để chị Dao Dao nghe được càng thảm đó!


Nhìn Mạn Toa chạy nhanh như chớp đến bên người cô bé kia, trên mặt mang theo sự sung sướng, Tiết Dương cau mày đánh giá Ôn Dao, hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy trước đó Mạn Toa nói bị lạc trong đó nhất định có ẩn tình gì đó.


Tiết Dương giơ mắt lên, trong lúc lơ đãng đối diện với ánh mắt của Ôn Dao, cho dù chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, vẫn làm cho Tiết Dương nhịn không được trong lòng run lên, bối rối quay đi thật nhanh.


Móa! Ánh mắt một cô bé con làm sao lại còn đáng sợ hơn hổ biến dị vậy chứ!


Lúc quay đầu lại, Mạn Toa và Ôn Dao đã đi đến chỗ khác, dường như đang nói chuyện gì đó, mà con hổ biến dị kia lập tức nhàn nhã ghé vào bên cửa ra vào, nhìn cùng chưa từng liếc nhìn bọn hắn.


"Bác sĩ Tiết, này..."


Chú Cáp Luân thả nhẹ bước chân đi đến bên người Tiết Dương, cẩn thận từng ly từng tí chỉ chỉ Đại Hoàng ngăn ở ngay cửa ra vào, hỏi phải làm gì.


"Nhìn kỹ rồi hẳn nói."


Giá trị vũ lực này rõ ràng chênh lệch quá nhiều, ý nghĩ của bọn hắn không trọng yếu, quan trọng là... Người ta muốn như thế nào.


Mà bên kia, Mạn Toa đang hưng phấn kể lại