Mấy huynh đệ trở lại khách điếm.

Nghe nói Từ Nguyên đã sắp xếp phòng ổn thỏa, không biết là xảo diệu thế nào, chỉ còn hai phòng dãy chữ Thiên dành cho khách quý, tất nhiên Lăng Vân và Từ Nguyên ở. Còn lại Lăng Phong và tất cả đều nhét cả vào phòng lớn chữ Địa.

Lăng Phong chỉ cười, cố một đêm ở Khai Phong. Hắn cũng không có yêu cầu với chuyện phòng ốc lắm, đừng có quá bẩn là được.

Lăng Phong hỏi Lăng Hổ :

- Tên đạo sĩ kia ở đâu?

- Ở sau, gian để củi.

- Dẫn ta ra xem.

Hai người vòng ra nhà bếp của khách điếm đến một căn phòng hơi tối.

Tên Nhất Thanh kia thực ra cũng chưa làm gì hại đến hắn, đem bắt nhốt thế này cũng hơi quá tay. Lăng Phong định hỏi han vài điều, đưa ít bồi thường rồi sẽ thả.

Có hai huynh đệ đang gác ở đó, Lăng Phong đi thẳng vào trong, nhìn một lúc quay ra hỏi :

- Người đâu?

Hai thiếu niên bất ngờ, lật đật chạy vào. Trong gian cũng chỉ có củi khô và rơm rạ, dây trói vẫn ở đó, nhưng vị "tiên sinh" kia đã không cánh mà bay.

- Đại ca, rõ ràng bọn tiểu đệ ...

- Thôi không sao. Đi nghỉ đi. - Lăng Phong cười vỗ vai.

Hắn nghĩ thầm, tên đạo sĩ kia hóa ra ngay từ đầu không tung hết khả năng, cũng không hề say khướt. Chỉ không rõ, tại sao gã lại giả vờ như vậy, chẳng lẽ chỉ để kể cho đám Lăng Phong nghe vài chuyện "ma quỷ" xa xưa nhảm nhí đó thôi?

Có nghĩ cũng không tác dụng, Lăng Phong về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm trôi qua bình thường.

...

Sáng sớm.

Lăng Phong cứ tưởng sẽ tiếp tục lên đường ngay, Lăng Vân lại nói muốn ở lại Khai Phong thêm một ngày. Hóa ra ngày hôm qua Từ Nguyên ba hoa chính chòe gì đó về phong cảnh "sơn thủy hữu tình" Khai Phong, lại khiến Lăng Vân muốn nán lại du ngoạn một chút.

Mấy huynh đệ, đặc biệt là Tần Quyền đều kịch liệt ủng hộ, Lăng Phong làm sao chống lại "đa số phiếu", chỉ đành âm thầm chấp nhận. Dù sao thì muộn 1 2 ngày, chắc không ảnh hưởng mấy đến nhiệm vụ đi. Vả lại, thằng nhãi Cảnh Dương kia chỉ e còn ngại Lăng Phong đến sớm cũng nên.

Đầu giờ trưa.

Giữa Khai Phong có một nhánh Hoàng Hà chảy vào, gọi sông Hoàng Biện, bởi vậy đất này từ xưa mới có tên Biện Châu, Biện Kinh, Biện Lương các loại biện như vậy. Hai bên bờ sông phồn hoa náo nhiệt không kém gì Trường An, cảnh tượng lại vô cùng ưu mỹ tự nhiên.

Từ Nguyên dẫn Lăng Vân đi dạo dọc bờ sông, gió xuân thổi nhẹ. Lăng Phong cùng vài huynh đệ rảo bước phía sau. Lăng Phong không thể không phục tên họ Từ này sắp xếp tốt, dưới mấy cảnh lãng mạn kiểu này mà tỏ tình, các tỷ muội rất dễ xiêu lòng.

Xa xa đã thấy Đại Tướng Quốc tự tấp nập người ra vào. Thậm chí bên bờ sông còn có họa sĩ đang vẽ tranh, cảnh sắc nên thơ.

Chỉ nghe Từ Nguyên chém gió :

- Nàng thấy người kia không? Hắn chính là Trương Trạch Đoạn, nghe nói là họa sư trong triều. Từ năm trước đến Khai Phong, nói muốn vẽ một bức tranh thật lớn dâng lên Quan Gia, liền ngay cả phủ doãn Khai Phong cũng quen biết.

Lăng Vân chỉ nhìn qua, coi như đã biết.

Từ Nguyên lại nói :

- Hay là ta mời hắn vẽ cho nàng một bức chân dung?

Lăng Phong ở sau cười nhạt. Mua, nhất định là đã mua. Không khéo cả cái bờ sông này đều đã bị thằng kia mua hết.

Thực ra, Phong ca chỉ sợ hiểu nhầm. Hắn không giỏi sử, nếu không sẽ biết Trương Trạch Đoạn kia thực sự là họa sư, cũng không dễ mua như vậy. Trương Trạch Đoạn, tác giả bức "Thanh Minh Thượng Hà Đồ", là quốc bảo của nhà Tống sau này.

Thấy Lăng Vân không có hứng thú, Từ Nguyên liền nháy mát với hạ nhân, đổi chủ đề :

- Thôi vậy, trời này vẽ tranh cũng không hợp. Nàng xem sông nước hữu tình như vậy, hay chúng ta đi thuyền ra giữa hóng gió?

Lăng Vân chần chừ.

Cũng là Tiểu Tinh bên cạnh hồ hởi :

- Đại tiểu thư, như vậy chắc sẽ thích lắm.

Lăng Vân chỉ ậm từ, từ chối cho ý kiến.

...

Lát sau, giữa sông đã có hai chiếc thuyền rời bến. Một cái xa hoa tráng lệ, có cả mui che nắng. Còn một cái khác, cơ bản chính là thuyền ... đánh cá đi. Nhìn thoáng qua đã thấy lỗ chỗ chắp vá, không cẩn thận ra giữa sông thì nước vào đầy nửa khoang.

Không có gì khó đoán, Phong ca ngồi cái thứ 2.

Cũng chẳng sao, Phong ca biết bơi, thậm chí còn bơi không tệ. Thuyền chìm cũng không chết được.

Trời chưa đến trưa, vẫn còn se lạnh. Lăng Phong nằm ngửa lim dim mắt.

Đúng lúc tưởng chừng sắp rơi vào giấc ngủ, thần thức truyền về một hình ảnh khá kỳ lạ. Phía thuyền Lăng Vân có chuyện.

"Ùm"

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư!

Nha hoàn Tiểu Tinh sợ hãi kêu toáng lên.

Vừa rồi, Lăng Phong mờ mờ thấy Từ Nguyên rướn người về phía Lăng Vân, giống như nói thầm gì đó. Tiểu Tinh bên cạnh hai tay bụm miệng. Lăng Vân cứ ngả người dần ra sau. Cho đến lúc mất thăng bằng, thì ngã luôn xuống hồ.

Lăng Phong hoảng hồn mở mắt, cũng không kịp nghĩ nhiều, phi người nhảy luôn xuống.

“Ùm”

Từ thiếu gia sắp xếp kịch bản ngay từ đầu đều rất lãng mạn, rất hiện đại, cứ như có kẻ nào từ hiện đại xuyên về quân sư. Chỉ tiếc, thiên thời địa lợi đều thông, chỉ thiếu nhân hòa, thất bại trong gang tấc. Lăng Vân cũng không để hắn hôn dễ như vậy.

Nước rất lạnh, đến người luyện võ da cứng thịt chắc như Lăng Phong còn cảm nhận run rẩy, huống gì tiểu thư như Lăng Vân. Hắn vội vàng kích phát tiềm lực tối đa, bơi nhanh về phía Lăng Vân đang vùng vẫy trong làn nước.

Ở trên thuyền, Từ Nguyên mặt tái mét nhìn Lăng Vân vẫy vùng mà không biết làm gì. Cả người gã đã cứng đờ ra, gã không biết bơi.

Chẳng qua, Từ Nguyên vẫn quá nhát chết. Nếu chịu phi xuống hồ, gã cũng sẽ không chết được. Sẽ có người lo vớt gã lên, cùng lắm cảm lạnh vài ngày là xong, nhưng lại có thể cho thấy tấm lòng với Lăng Vân.

Lăng Vân không biết bơi, không biết cách nín thở. Xui xẻo là, vừa rớt xuống đã sặc nước vào mũi, rất nhanh chìm xuống.

Khi Lăng Phong đến được chỗ Lăng Vân, nàng đã sâu mấy trượng. Áp lực nước ép ngược vào, tai mũi miệng đều khó chịu, chỉ cần người không có kinh nghiệm sẽ dễ dàng bất tỉnh.

Lăng Phong cấp tốc lặn xuống, một tay chụp lấy lưng nàng ôm vào lòng, một tay cố bơi lên.

Lăng Vân dưới nước bắt đầu biểu hiện không ổn, nước quá lạnh, nàng bị thiếu dưỡng khí, da mặt tái xanh, chân tay cứng hẳn lại.

"Vân tỷ, xin lỗi."

Lăng Phong nghĩ thầm, sau đó hắn dùng miệng bao lấy miệng Lăng Vân, muốn truyền dưỡng khí.

Cái trò này trong phim sẽ rất lãng mạn, đại loại nhân vật nữ sẽ đột nhiên mở mắt, bong bóng nước xuất hiện gì đó, thành một màn hôn nhau kinh điển.

“Ục ục”

Bong bóng nước quả đúng xuất hiện thật, nhưng chuyện khác không xảy ra.

“Vân tỷ, mau mở miệng.”

Có vào tình thế của Lăng Phong lúc này mới biết, nói nhảm hết. Miệng Lăng Vân cứng đơ, không cách nào mở ra được, dưỡng khí gì đó của Lăng Phong ra ngoài cả.

Lăng Phong vẫy thật mạnh, chỉ hy vọng Vân tỷ vẫn không sao. Không cẩn thận, để ảnh hưởng đến não bộ thì hỏng.

Lát sau.

Lăng Phong nổi lên mặt nước, nâng Lăng Vân lên thuyền. Da mặt nàng đã trắng bệch một mảnh. Đáng sợ nhất là, không còn hơi thở.

Từ Nguyên và Tiểu Tinh chỉ biết ngơ ngác run rẩy. Lăng Phong quát Tiểu Tinh :

- Ngươi, lại đây, hô hấp nhân tạo cho tiểu thư.

- Ta ... hô ...? - Tiểu Tinh vẫn chưa hoàn hồn.

- Nhanh, không thì chẳng ai cứu được đâu.

- Hô hấp ... cái gì tạo ... là gì?

Tiểu Tinh ngơ ngác sợ hãi.

"Ôi thôi xong, cái đám này ..." Lăng Phong chửi thầm, nhìn một lượt đám cư dân vùng không văn hóa này.

Lăng Phong tâm tư loạn chuyển. Hắn rất tình nguyện làm điều đó, nhưng ở dưới nước không ai thấy là khác, trên thuyền là chuyện khác. Đây là thời cổ đại, Lăng Vân tuy là tỷ tỷ của hắn, nhưng vẫn là một nữ nhân chưa xuất giá. Cái trò kia rất kinh thế hãi tục, không chỉ hôn môi, còn sờ cả ngực.

Tất cả nhìn nhau, đám huynh đệ tuy không biết bốn từ "hô hấp nhân tạo" kia, nhưng đều là dân luyện võ luyện bơi qua, vài biện pháp cấp cứu cũng biết. Nhưng biện pháp nào đi nữa cũng phải đụng vào người đại tiểu thư. Lăng Vân lúc này cả người ướt sũng, áo quần dính sát vào da thịt, đám kia đến nhìn còn chả dám nhìn sợ bị tội, nói gì đến cứu.

Lăng Phong liếc Từ Nguyên, lúc này cũng chỉ còn gã này.

- Từ thiếu gia?

- Ta ... làm sao? - Từ Nguyên không hiểu lắm.

Lăng Phong đau đầu, thôi bỏ đi. Nhìn cái dạng thằng này, dạy được hắn cách hô hấp, Lăng Vân chỉ sợ đã làm xong thủ tục đầu thai.

Nhìn Vân tỷ vẫn bất tỉnh ở đó, Lăng Phong cắn răng.

“M* nó, không có thời gian.”

- Vân tỷ, đắc tội. Ta đây là đang cứu tỷ.

Nói rồi lại quát Tiểu Tinh :

- Ngươi qua đây, ngồi xuống nói theo lời ta bảo.

- A ... - Tiểu Tinh vẫn một bộ kinh hoảng chưa xong.

“M* rõ phiền phức, lúc này rồi còn ngơ ngơ như gà mắc tóc làm cái cóc khô gì?”

Lăng Phong cũng không dông dài phí thời gian. Quỳ xuống hít sâu một hơi, cúi đầu dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy mũi của Lăng Vân, miệng áp lên môi anh đào của nàng, dùng sức hô hấp nhân tạo.

Tiểu Tinh nhìn thấy cảnh này, quá đỗi kinh hoàng.

- A ...?

Không chỉ Tiểu Tinh, cả đám ở đó trừ người lái đò đều nghĩ Lăng Phong đang lợi dụng làm bậy.

Từ Nguyên dậm chân hét lên :

- Ngươi m* nó đang làm gì? Ngươi dám hôn nàng ấy?

Lăng Phong xong một hơi hô hấp ngẩng đầu, nhàn nhạt nói :

- Hôn cái ch*m chứ hôn, ta đang cứu nàng ta, đứng im đó đi.

Vừa nói, hai tay lại làm thành hình chữ thập, đặt ngay lên một bên bầu ngực mềm mại của Lăng Vân ấn xuống.

Tiểu Tinh lại che miệng sợ hãi :

- Ô ...?

Từ Nguyên không thể chịu nổi, hai mắt suýt lọt tròng, phổi nổ tung quát lớn :

- Ngươi lại làm gì? Dám ... dám chạm vào ngực nàng ấy? Ta sẽ không để ngươi ô nhục thân thể nàng ấy. Nàng ấy là vị hôn thê của ta ...

Chữ “ta” còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng ...

“Ùm”

Lăng Phong quá đỗi phiền muộn, tức khí vung chân đạp Từ Nguyên xuống sông.

- Á, đại thiếu gia ...

- Lăng Phong, ục ục, ngươi con m* nó ... không được chạm vào ... ục ... nàng.

Từ Nguyên rơi xuống vẫn không quên đe dọa.

Lăng Phong phân phó vài huynh đệ Hắc kỳ :

- Các ngươi nhảy xuống giúp Từ thiếu gia một chút, uống tầm nửa bụng nước thì đem lên. Cẩn thận đừng để hắn chết mất.

- Cái này thì dễ, đại ca cứ để bọn đệ, yên tâm không chết được.

Vài tên huynh đệ mấy hôm nay đã sẵn không ưa Từ Nguyên, lập tức hai mắt tỏa sáng xung phong, còn nhiệt tình hơn cả lúc Lăng Vân bị rơi.

“Ùm ùm ùm ùm”

Cảm phiền mỗi 1 thằng rớt sông đến 4 thằng nhảy xuống cứu.

- Tiểu Xuyên, để ta trước cho ...

- Cứ để ta, ta chờ ngày thân cận Từ thiếu gia từ lâu rồi.

Lăng Phong quát Tiểu Tinh lần thứ 3 :

- Còn ngươi, a cái gì mà ô? Ngồi xuống, mỗi lần ta phất tay thì làm y như thế này.

Tốt, lần này tiểu muội đần độn này ít nhiều cũng không chỉ vào mũi mình “ta ta” cái gì đó.

Lăng Phong hướng dẫn :

- Ấn mạnh một chút, ngươi như vậy căn bản là gãi ngứa, chẳng giúp được gì cả.

Sau hai nhịp hô hấp, hắn lại buồn bực quát to :

- Thôi để đó, ta làm hết.

Tiểu Tinh lùi ra sau, bất giác nhìn tấm gương của ai đó đang phấn đấu dưới sông, im re không dám nói một chữ nào nữa.

Cũng chỉ có thằng nào đó ở dưới nước vẫn vẫy vùng cố hét :

- Lăng Phong, ... ngươi m* nó nhớ đó, dám hại bổn thiếu gia ...

- Từ thiếu gia, nước sông rất bổ dưỡng đó, vẫn còn 3 ngụm, chịu khó một chút.

“Ục ục”

- Các ngươi đây là ... muốn hại ta chết đuối?

- Từ thiếu gia lại phải yên tâm. Ngài không chết được. Bọn tiểu đệ đều rất giỏi cái gì ... “hô hấp nhân tạo”. Xem xét thân phận ngài cao quý, tiểu đệ tình nguyện dâng nụ hôn đầu luôn, 30 lượng bạc là được ...

Từ Nguyên gắng trả giá :

- M* ... 30 lượng? Quá đắt.

- Từ thiếu gia, vậy ta đi. Sáng nay chưa đánh răng, lấy rẻ 20 lượng, thỉnh ngài suy nghĩ ...

Từ Nguyên rút cục bất tỉnh.

Cung lúc, ở trên thuyền, lại có tiếng ho sặc sụa của ai đó, Lăng Vân đã được cứu tỉnh.