Tiên nữ hạ phàm!

Quốc sắc thiên hương!

Khuynh quốc khuynh thành!

Tất cả đều ở đây.

Có những thứ, không phải ai cũng có cơ duyên gặp được.

Lăng Phong đã từng không tin vào âm phủ, không tin vào dị giới, rất nhiều người đều không tin Nhưng là, âm phủ lại có thật, dị giới cũng có thật.

Lăng Phong đã từng không tin kiếm khí, rất nhiều người cũng như vậy. Nhưng là hôm nay hắn đã chứng kiến kiếm khí thành quầng, thậm chí có cả đài sen.

Vẻ đẹp này cũng vậy, có gặp mới biết nó thực sự tồn tại.

Là một kẻ xuyên không, dạo dạo club, lướt lướt internet, cái gọi là “mỹ nữ” “hoa hậu” “hotgirl”, Âu Á Mỹ Phi, là tự nhiên hay là phẫu thuật, Lăng Phong đều biết qua. Tin chắc hầu hết thanh niên hiện đại đều như hắn, khác nhau chỉ là kẻ nào có phúc được hưởng thụ hay không thôi.

Mỹ nữ? Rất nhiều. Nhiều đến mức Lăng Phong nghĩ có mỹ thì cũng đến mức nào đó mà thôi. Nhưng hóa ra Lăng Phong sai lầm. Cái gì cũng có cảnh giới của nó.

Những mỹ nữ kia, tuy đẹp thế nào, thì vẫn có gì đó ... thiếu sót, và dung tục. Tỷ dụ mỗi hotgirl khi chụp ảnh avatar, thường đều sẽ có cùng một kiểu trang điểm, một góc chụp, một kiểu cười gì đó. Nhưng nếu như ra ngoài đời nhìn phải nàng ta ở một góc khác, ngươi sẽ phát hiện nàng ta ... rất bình thường.

Nhưng còn cô gái này, Lăng Phong có một cảm giác, thì phải là ... hoàn mỹ. Nàng tự nhiên mà vậy, hoàn hảo thần thánh. Cho dù trọng thương nhợt nhạt, nhưng vẫn không thể làm ảnh hưởng bao nhiêu.

Có thể nói, Lưu Diệc Phi khi diễn vai Tiểu Long Nữ, chính là tiệm cận cái cảnh giới này. Chẳng qua đó là nhờ công nghệ hiện đại giúp đỡ đến 7 phần, hơn nữa diễn viên họ Lưu kia cũng có không ít khuyết điểm.

Tay trái Lăng Phong đỡ lấy lưng Liễu cung chủ, tay còn lại không tự chủ vuốt sợi tóc ướt đang dính trên trán nàng. Hắn muốn ngắm nhìn tuyệt tác nhân gian cho rõ hơn.

Bỗng hắn thấy đôi môi anh đào của nàng mấp máy.

Lăng Phong không thể kiềm chế được cảnh tượng này, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi mềm. Đó là động lực nguyên thủy nhất của một nam nhân, vừa muốn thưởng thức, vừa muốn nâng niu.

Có vài chuyện, một khi đã bắt đầu, thì căn bản không thể dừng lại được.

Lăng Phong bắt đầu hôn nhẹ lên mũi, lên mắt, lên trán, lên mái tóc. Rồi dần dần càng lúc càng bạo hơn, đi xuống cổ, xuống vai ...

Lại nói, đối với bất kỳ một tên nam nhân nào, một khi miệng đã động, thì tay căn bản không thể yên, trừ phi bị ... bại liệt.

Bàn tay Lăng Phong theo phản xạ tự nhiên, bắt đầu mơn trớn một bên má Liễu cung chủ. Dần dà theo thói quen rà soát xuống dưới, luồn vào bên trong vuốt ve.

Làn da nàng trơn mượt như tơ lụa, xem ra chính là cảnh giới “làn da trẻ em” mà mấy cái quảng cáo mỹ phẩm thời sau vẫn nói. Sau cùng là bầu ngực căng đầy ngạo nghễ, dù vẫn cách một lớp áo lót, vẫn khiến Lăng Phong suýt chút phun máu.

Lăng Phong một tay tham lam xoa nắn lấy nhũ phong của nàng, bỗng ...

Liễu Cung chủ khẽ rên một tiếng, đôi môi hé ra.

"Nàng ấy tỉnh?" Lăng Phong chột dạ dừng tay, thanh tĩnh một chút.

...

Vừa rồi bị vẻ đẹp tuyệt trần kia làm cho không kìm được, Lăng Phong mới theo bản năng mới muốn hôn nàng, đơn thuần cũng chỉ vì muốn chạm vào tuyệt tác. Rồi thuận lý thành chương mới sờ soạng thân thể.

Chỉ là, hắn biết rõ nữ nhân này vô cùng nguy hiểm. Một màn thần thức phản kích vẫn oang oang trong đầu. Một màn kiếm khí bá đạo cũng vẫn rõ ràng rành mạch. Nếu nàng ta tỉnh lại, thấy mình bị một tên nam nhân lạ mặt xâm phạm, róc da lột xương thì không biết có không, nhưng muốn đuổi giết là cầm chắc 99%.

Lăng Phong cũng không dám lỗ mãng.

Hắn cẩn thận bế Liễu Cung chủ rời hồ nước, nhẹ nhàng đặt nàng xuống bờ đá, lẳng lặng quỳ ở bên cạnh ngắm nhìn.

Lúc này, trên thân hai người đều đã ướt sũng nước hồ, váy sa mỏng trên người Liễu cung chủ dính sát vào thân thể, từng đường cong cứ thế lồ lộ ra ngoài. Thân thể kia, có lẽ chính là ước mơ của bao nhiêu nam nhân đi.

"Chẳng lẽ, cái độc khí kia là ... xuân dược." Lăng Phong bỗng nghĩ.

Lăng Phong chưa bao giờ thử qua xuân dược thời cổ đại. Ngoài việc thời trước xem phim ảnh, nghe nói còn có loại xuân dược dã man đến mức không giao hoan thì nổ tung thân thể, rất khoa trương.

Liễu Cung chủ bị trúng là xuân dược hay là cái gì thì không rõ. Nhưng Lăng Phong hắn thì đang trúng xuân dược của chính mình. Hắn đang bị thứ gì đó thúc đẩy mãnh liệt. Càng nhìn Liễu Cung chủ nằm đó, bụng dưới hắn càng nóng lên. Theo ngôn ngữ của pháp luật hiện đại, có lẽ "thú tính" của hắn nổi lên.

Suốt mấy ngày qua khổ luyện trong rừng, khiến tâm trí có điểm cực đoan gấp gáp. Chuyện nam nữ với Lăng Phong như món ăn lâu ngày không được ăn, không thấy thì thôi, vừa thấy thì không kiềm chế nổi.

Đúng lúc này, Liễu Cung chủ có lẽ vì quá nóng, đôi môi hé mở, hô hấp nhè nhẹ, từng đợt khí nóng từ miệng nàng thổi ra.

"Bà nội nó, chịu không nổi."

Lần này không kiêng nể gì, một tay xoa nắn lấy nhũ phong, tay còn lại kê đầu nàng lên cao. Trong mông lung cảm thấy giống như nàng nói gì đó, nhưng hắn căn bản không còn nghe thấy.

Lăng Phong cúi xuống hôn lên đôi môi kia, nhân lúc môi nàng hé mở, liền luồn lưỡi tách môi nàng xâm nhập vào bên trong. Liễu Cung chủ có lẽ chưa hôn ai bao giờ, lưỡi nàng liên tục trốn tránh. Mãi một lúc sau, mới dần dần e ấp đáp trả.

...

Liễu Cung chủ đang trong trạng thái mơ màng.

Chân khí của nàng, nguyên bản là “vạn độc bất xâm”, một khi luyện nó thì có thể chống lại tất cả các loại độc trong thiên hạ. Nếu nói ra tên, chỉ sợ toàn bộ võ lâm cũng phải sợ hãi.

Thế nhưng mà, ngày hôm nay chân khí thượng thừa đó lại hoàn toàn triệt tiêu, độc dược trong cơ thể phát huy thập phần hiệu lực, thậm chí còn có phần cường hoành bá đạo.

Liễu Cung chủ sợ hãi trong lòng. Sư phụ nàng bị chúng giết hại, sư tỷ cũng bị bắt đi. Chẳng lẽ bọn chúng từ chỗ sư tỷ, đã nghiên cứu được loại độc dược chống lại thần công của môn phái nàng?

Nhưng hiện tại chuyện này cũng không trọng yếu.

Trọng yếu là, nàng cảm nhận có ai đó đang sờ soạng thân thể, vừa rồi còn hôn lên khắp nơi.

Nàng ráo riết cắn môi, hy vọng có thể thanh tỉnh.

Mãi khi hắn rúc đầu vào vào song phong của nàng, Liễu Cung chủ rút cục mới có thể hé mắt nhìn được cảnh tượng bên ngoài.

“Hắn ... là ai? Hắn ... muốn làm gì?”

Liễu Cung chủ cũng không quá ngây thơ, nàng chỉ không thể tin chuyện này lại xảy ra với mình. Kẻ này trong mắt nàng giống như môt con quái vật ghê tởm, đang từ từ ăn mòn thân thể nàng.

Đáng chết nhất là, nàng lại không thể động thân ngăn cản. Tứ chi vô lực, chân khí không còn, nàng căn bản chỉ có thể nằm đó nhìn hắn tùy ý đùa giỡn.

Liễu Cung chủ phát hiện bản thân có một tia khí lực nhỏ nhoi, đã có thể nói được, liền yếu ớt nói :

- Nếu ngươi dám ... dám đối với ta ... Ta sẽ không ... bỏ qua cho ngươi ... Ưm!

Lúc này cũng là lúc Lăng Phong hôn nàng.

Liễu Cung chủ chỉ có thể trừng trừng đôi mắt.

Chết tiệt nhất là, lưỡi của hắn ... lưỡi của hắn ...

Liễu Cung chủ trong đầu trống rỗng, đôi mắt không nhịn được nhắm lại. Cái tư vị này ...

“Thì ra, hôn ... là như thế này sao?”

Nụ hôn đầu tiên của nàng, ở một nơi chẳng có chút lãng mạn, bị một kẻ hoàn toàn vô danh cướp đi. Nàng không thể nào tiếp thụ sự thật này, từ đôi mắt đẹp nhỏ ra vài giọt nước óng ánh.

Hắn hôn nàng rất lâu, lâu đến mức nàng hít thở không thông, tưởng chừng lồng ngực sắp nổ tung.

Liễu Cung chủ trong đầu hỏng mất. Ở nơi tư mật của nàng, có thứ gì đó tiết ra, ẩm ướt.

Liễu Cung chủ tâm thần hỗn loạn. Nàng trong thầm mắng chính mình, chỉ sợ nàng đã không còn xứng làm một Cung chủ. Bởi vì nàng rõ ràng vừa ... động tình.

Thân là một vị Cung chủ, từ nhỏ nàng nhập cung, suốt bao nhiêu năm đều giữ thân như ngọc, không chút tì vết. Tâm pháp nàng luyện là thượng thừa trong võ lâm, áp chế tất cả dục vọng, tâm tình luôn bằng phẳng một màu, cho nên nàng chưa một lần nghĩ đến xuân tình.

Thế nhưng mà hiện tại, trước mặt một tên nam nhân xa lạ, nàng lại nhanh chóng động xuân triều.

Nàng không biết vì sao lại như vậy, nàng không hề có kinh nghiệm. Nhưng ít nhiều cũng là một nữ nhân trưởng thành, cái cảm giác xấu hổ đó khiến nàng lập tức biết chuyện gì xảy ra. Xem ra tâm pháp của nàng đã hoàn toàn vô dụng, nàng không còn là Cung chủ, chỉ còn là một nữ nhân.

Lúc này tên kia bỗng ôm chặt lấy thân thể đã mềm yếu vô lực của nàng.

- Ah-ha!

Cảm giác thân thể sát vào nhau, Liễu Cung chủ kêu một tiếng yêu kiều. Nàng muốn vận công đẩy hắn ra, nhưng toàn thân vẫn không có chút sức lực nào, đành phải tùy ý hắn ôm lấy, miệng thều thào :

- Thả ta ra .... Dâm tặc. Thả ta ra!

Hắn ta gắt gao ôm lấy nàng. Liễu Cung chủ bỗng thấy có thứ gì đó sung huyết nóng bỏng lợi hại, ở ngay trên đùi nàng.

Vật kia vừa chạm vào, thân thể mềm mại của Liễu Cung chủ lập tức mềm nhũn. Vừa rồi nàng động tình, da thịt mẫn cảm tăng mạnh, căn bản không thể chịu được vật lạ đụng chạm, nhất là ... cái vật kia.

...

Giống như cảm thấy có gì đó ướt át, Lăng Phong giây lát tỉnh táo.

“Ta lại vừa làm gì rồi?”

Chính Lăng Phong cũng không rõ mình đang bị cái gì. Rõ ràng vừa một lúc trước thanh tỉnh, rồi mê màng, rồi lại tỉnh, rồi lại mê. Mà cứ mỗi lần mê, thì hắn lại một lần xâm phạm nàng.

Chẳng lẽ hắn đang bị độc dược ảnh hưởng? Lăng Phong cũng không biết.

Trước mắt hắn đang là một mảnh ôn hương nhuyễn thịt, sa y màu trắng xộc xệch khắp nơi, lộ ra từng mảng lớn xuân quang, ngọc thể mê người không có một chút thịt thừa. Một đôi đùi ngọc thon dài đã triển lộ không bỏ sót, tuyết trắng chói mắt.

Nàng đang thở gấp, còn hắn gắt gao ôm lấy nàng, hơi thở cũng dồn dập không kém.

Lăng Phong trong lòng đấu tranh kịch liệt. Giờ phút này nàng ta vẫn nửa mê nửa tỉnh, không giống như lần nọ với Đóa Nhi. Nếu hắn nhân đây lợi dụng làm đến tận cùng, thì chính là cưỡng gian. Là tội ác!

Trong đầu thì đấu tranh như vậy, thực tế Lăng Phong vẫn đang hoạt động hết công suất trên người nàng ta.

Đúng lúc này, Liễu Cung chủ rên rỉ một tiếng, thỏa mãn yêu kiều.

- Ưm!

Không khí tràn ngập hương khí, có lẽ là mùi thơm thân thể nàng đại phát.

Cảm nhận song phong nóng hổi trên tay bỗng căng cứng, hai hạt đậu đỏ cũng đã dựng thẳng, Lăng Phong không khỏi nghĩ đến ...

“Nàng ấy ... cũng động tình rồi?”