Bây giờ đã cuối mùa thu, lá vàng rơi rụng khắp nơi.

Lăng Phong nhận được tin báo của Phương Hùng, tức tốc tụ tập anh em Hắc kỳ lên đường. Việc ở Vĩnh Lạc hắn giao lại cả cho Mặc lão. Đây là lần đầu tiên Hắc kỳ ra quân, cần phải làm cho hoành tráng.

Phương Hùng muốn Lăng Phong dẫn người tới một nơi gọi là Bão Độc trại. Sơn trại này nằm giữa Trường An và phủ Lạc Dương, cách Trường An gần hai trăm dặm về phía đông. Trong thư Phương Hùng chỉ nói tiêu đội gặp rắc rối ở đó, ngoài ra không nói gì thêm.

Đoàn người Lăng Phong thúc ngựa non 2 ngày từ Vĩnh Lạc xuyên Tần Lĩnh mới tới gần Bão Độc.

Rút cục cũng rời được đường núi ra đường quốc lộ. Lăng Phong quan sát sơ một cái, phát hiện phía trước đột nhiên đường chia làm hai. Biển báo bên trái ghi “Lạc Dương xxx dặm”, bên phải ghi cũng là ... “Lạc Dương xxx dặm”, không khỏi suýt chút rớt ngựa.

Đang do dự không biết nên đi đường nào mới qua Bão Độc trại, Lăng Phong nghe tiếng hát nho nhỏ đằng trước.

Lăng Phong nhìn lại, liền thấy một cô gái đứng ở gốc cây phía xa. Nàng mặc đồ màu xanh lục viền vàng, rất phù hợp với màu thiên nhiên. Nàng ta đưa tay hứng lá, miệng ngâm nga bài đồng dao gì đó, đôi chân nhỏ xinh co lên xoay tròn làm thành một điệu múa vui mắt.

Từ từ, có điểm cổ quái.

Đang giữa rừng lại có thiếu nữ múa hát, lẽ nào là ... yêu quái?

Khụ, chắc không phải đâu.

Lăng Phong xuống ngựa lại gần, một bộ cảnh giác :

- Cô nương, xin hỏi ...

Cô gái quay lưng lại.

Lăng Phong cảnh giác càng thêm cao độ.

Nàng ta khá xinh đẹp. Đặc biệt là làn da, trắng nõn mượt mà, mái tóc đen nhánh buộc vải đơn sơ. Tinh thuần, trẻ trung. Lăng Phong đoán chắc chỉ 16 17 tuổi gì đó. Hắn không nghĩ chỗ sơn trại rừng núi này là có mỹ nữ như vậy. Dù sao thì, ở đây cũng đã lâu, Lăng Phong đúc rút ra một điều, mặt bằng chung mỹ nhân cổ đại quả thật rất thấp.

Nhất định là yêu quái.

Cô gái nọ cũng đang quan sát Lăng Phong, hỏi lại :

- Ngươi là ai?

- Bần tăng đến từ Đông Thổ Đại ... á nhầm ... Tại hạ là người qua đường, muốn hỏi đường đến Bão Độc trại.

Cô gái nheo nheo mắt :

- Ngươi đến Bão Độc trại làm gì?

- Là thế này, huynh đệ của ta bị yêu quái nhốt ở đó ... À không, là gặp nạn ở đó.

- Bằng hữu ngươi tên gì?

- Chuyện này ...

Lăng Phong nhăn nhó. Vị yêu quái cô nương này, chỉ đường không chỉ còn tra hỏi như an ninh.

Nàng ta bỗng bật cười nói :

- Hihi, nhìn ngươi nhăn nhó thật buồn cười. Bằng hữu ngươi họ Phương đúng không?

- A, sao cô nương biết?

Trong bụng lại nghĩ, “quả nhiên là yêu quái, tin tức đều nằm rõ trong lòng bàn tay”.

Cô gái tự nhiên cười nói :

- Hì, vì ta chính là người ở đó mà.

- Thật tốt quá, vậy cô nương có thể dẫn chúng ta đến đó không? - Lăng Phong mừng rỡ.

Cô gái lại nghiêm túc :

- Vì sao phải dẫn ngươi đi? Ai biết ngươi là người tốt hay xấu chứ? Chẳng may dẫn ngươi vào trại, ngươi bắt hết chúng ta lại, rồi ... cái kia cái kia ... thì làm sao?

Vừa nói, nàng ta vừa ra vẻ chú mèo tội nghiệp. Một chân sau co lên, hai ngón tay chỉ chỉ vào nhau.

- Cái kia là cái gì?

Cô gái một bộ thiên chân hồn nhiên :

- Ta làm sao mà biết được, ta chỉ nghe các đại thẩm nói thế thôi ...

Lăng Phong căn bản không có kinh nghiệm chống đỡ thiếu nữ yêu quái, lắp ba lắp bắp :

- Chuyện này ... Ờ, chuyện này ...

Mãi mới phun ra một câu chân tình :

- Ta là ... người tốt. Đúng, chính là loại người yêu quái các cô thích nhất.

- Cái gì yêu quái chứ?

- A, chết tiệt toàn cầm nhầm kịch bản. Khụ. Ý tứ là, “cái kia” gì đó, tuyệt đối ta sẽ không làm.

Nàng ta bỗng hơi cúi người, rồi lại tinh nghịch ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn :

- Thật không đó?

- Ặc, thật.

Sự tự nhiên và dễ thương của đối phương, khiến Lăng Phong mặt cũng đỏ dần lên. Hắn trước mặt mỹ nữ trưởng thành thì rất tự tin vô lại, không hiểu sao trước sự thuần chân kiểu này thì bối rối.

Lăng Phong đương nhiên không tin cái gì yêu quái kia, chẳng qua liên tưởng một chút cho giải trí mà thôi.

Lúc này, Tần Quyền nhảy vào giải vây :

- Cô nương, Tứ ca là người tốt, cô cứ nhìn ta là hiểu ngay.

Lăng Phong giơ tay chọc Tần Quyền. Đại ca, ngài làm ơn đứng im, sắp hỏi ra rồi.

Cô gái không đáp, vẫn nhìn Lăng Phong một lúc rồi nhoẻn miệng cười :

- Được rồi, ta tin ngươi là người tốt.

- A, đa tạ, đa tạ. - Lăng Phong như được đại xá.

- Các ngươi đi theo ta.

Tần Quyền nhanh chóng lon ton theo bắt chuyện :

- Cô nương, Phương đại ca thế nào rồi?

- Hắn rất tốt.

- Cô nương chắc hẳn đệ nhất mỹ nhân ở đây, đúng không. Không biết, ta phải xưng hô thế nào?

- ...

Lăng Phong lắc đầu phì cười, thằng nhãi Quyền này lại dở bài tán gái rồi. Phương Hùng ra sao chẳng phải chốc nữa là biết ngay sao, còn hỏi cái quái gì.

Bỗng nàng ta quay lại nhìn Lăng Phong, nghiêng đầu hỏi :

- Này, sao ngươi lại phớt lờ ta.

- Ta ... không có.

Lăng Phong choáng váng, hắn đang nhìn dáng nàng ta đấy thôi.

- Vậy sao không hỏi tên ta?

- À, Lục đệ vừa hỏi nên ta nghĩ không cần hỏi nữa.

- Ta tên Công Tôn Dao, gọi Công Tôn muội muội là được, ở trại ai cũng gọi thế.

- Ồ, Công Tôn muội muội, hân hạnh.

Lăng Phong nhìn Tần Quyền muốn cười. Tần Quyền đang ỉu xìu, gã hỏi tên nàng không đáp, trái lại quay qua chủ động nói cho Lăng Phong. Tần Quyền chả hiểu hắn thua kém Lăng Phong chỗ nào mà người ta lại chủ động bám lấy như vậy nữa.

Quyền ca kém ở điểm nào sao?

Kém ở chỗ trong bảng phân vai chỉ được xêp vào vai phụ.

Cô gái đi bên cạnh Lăng Phong, bước đi nhảy nhót như đang múa, lại hỏi :

- Ngươi đến từ đâu vậy?

- Bọn ta là người Trường An.

- Người kinh thành? Ta thấy không giống gì cả.

- Ồ? Tại sao?

- Ta nghe nói người kinh thành đều mặt trắng trẻo, ngươi không phải.

Tần Quyền không chấp nhận thất bại, lại nhảy vào ý kiến :

- Tứ ca không sinh ra ở kinh thành, ta mới sinh ra ở kinh thành. Công Tôn muội muội xem, rất trắng trẻo đó.

Lăng Phong buồn cười nhìn Tần Quyền, thằng này nói láo rồi, chẳng phải quê hắn ở Tần Phượng gì đó sao?

Công Tôn Dao nói :

- Ta không thích mặt trắng, cha ta nói mặt trắng là người xấu, mặt đen mới là người tốt.

- Ặc. Haha.

Tần Quyền sụp đổ, mấy huynh đệ đều cố nín cười nhìn Tần Quyền tỏ vẻ thông cảm. Lăng Phong bỗng thấy vui vẻ, cứ theo tiêu chuẩn của vị muội muội này thì cách đây hai tháng hắn là "người xấu" rồi đấy.

...

Bên trọng Bão Độc trại.

Sơn trại này khá đặc biệt, khi xưa nơi đây chỉ là một thôn bình thường, nhưng cướp bóc thường xuất hiện, tên thôn trưởng do châu huyện cử đến sợ hãi chạy mất mật.

Về sau, thôn dân tự dựng trại, bầu người bản lĩnh làm trưởng lão xử lý việc chung trong trại, quan địa phương cũng mắt nhắm mắt mở không quản nữa, chỉ đến kỳ tới thu thuế. Cả thôn tự bảo vệ mình, cũng khá ít giao du với người ngoài.

Phương Hùng đang đau đầu ngồi uống rượu, bên cạnh có tiếng rèn sắt.

Long Bác Khôn làm kỳ chủ Bạch kỳ, nghe nói càng ngày càng mở nhiều mỏ đá mới. Phương Hùng tuy kỳ chủ Hoàng kỳ, nhưng hắn làm Đại ca, phải ra dáng anh cả, không thể quá thua kém.

Hôm trước nhận được đơn hàng rất lớn, thậm chí vượt quá khả năng của tiêu đội, nhưng Phương Hùng vẫn cắn răng làm. Dù sao đường giữa Trường An và Lạc Dương là đường lớn, người ngựa tấp nập, thôn trấn liên tiếp. Hơn nữa ngay gần kinh thành, có quân đội đóng quân, khả năng bị cướp tiêu là rất thấp.

Chẳng ngờ sắp tới Đồng Quan thì gặp cướp tiêu thật.

May cho Phương Hùng, là người của Bão Độc trại xuất hiện kịp thời. Hắn bèn tạm thời lánh vào Bão Độc trại. Tuy vậy, tiêu đội lại chịu tổn thất không nhỏ, Phương Hùng đành đánh tin về cho Lăng Phong gửi người hỗ trợ gấp.

Phong Vân tiêu cục mới bắt đầu làm ăn, lần này áp tiêu thất bại, chỉ sợ mai sau khỏi làm nữa.

"Choang choang"

Nhìn người trung niên đang thân trần nhễ nhại gõ từng búa xuống lò rèn, Phương Hùng hỏi :

- Kỳ thúc, Dao muội còn trẻ tuổi như vậy, thúc để nàng ấy ra ngoài, không sợ sẽ có chuyện gì sao?

- Haha, bản lĩnh của nó còn hơn lão già ta đấy.

"Choang." Lại có tiếng rèn sắt.

Phương Hùng nghĩ đến mỹ nữ thanh thuần kia, lòng không khỏi nóng lên :

- Thúc cũng thật phúc khí, sinh được đứa con gái xinh đẹp như vậy.

- Haha, ai cũng nói thế. Mẹ nó mất sớm, Dao Nhi cũng là niềm an ủi của ta.

Công Tôn Kỳ không che nổi tự hào. Làm thợ rèn mà có đứa con gái đẹp cỡ "quốc bảo" như vậy, không tự hào mới lạ.

Phương Hùng từng có hôn ước, nhưng không may bị vu tội ném vào nhà lao, nhà gái nhân đó giải trừ hôn ước. Kể từ đó lưu lạc giang hồ, Phương Hùng tuy thi thoảng tìm đến thanh lâu, nhưng không còn thiết tha chuyện hôn nhân nghiêm túc nữa.

Mấy ngày nay ở đây chờ đám Lăng Phong, Phương Hùng cũng đã làm quen với Công Tôn Dao, thậm chí xưng hô là Dao muội, chứ không phải Công Tôn muội muội. Hắn thấy nàng ta nhẹ nhàng đáng yêu, vô cùng hợp ý. Phương Hưng như hồi sinh, hắn chưa tới 30 tuổi, tinh lực vẫn tràn đầy.

- Kỳ thúc, Dao muội từ nhỏ vẫn sống ở Bão Độc thôi sao?

- Đúng vậy.

- Thúc không định dẫn Dao muội đi Trường An hay Lạc Dương một chuyến sao? Dù sao thì, sống ở đây mãi, không biết thành thị ra sao, rất đáng tiếc cho thiếu nữ như muội ấy.

- Ài, ta già rồi, không tiện đi xa. Cũng tội cho Dao Nhi.

Phương Hùng liền nói :

- Ta rất sẵn lòng đưa Dao muội đi một lần cho biết. Nếu thúc không an tâm, thì đi cùng là được. Tiêu cục của ta ở trong Trường An ...

Công Tôn Kỳ liền cười :

- Haha, cái đó là ở Dao Nhi thôi. Chỉ cần nó đồng ý, ta cũng sẽ không ý kiến.

Phương Hùng lập tức vui vẻ, trong lòng suy tính.