Lát sau, trong khuê phòng của Lăng Vân.

Lý Minh Nguyệt hôm nay ăn mặc khá tỉ mỉ, một thân váy dài màu xanh nhạt.

- Tên họ Từ kia, có cần ta ra đuổi hộ không?

- Cứ kệ hắn đi. - Lăng Vân bâng quơ.

- Tên kia ta thấy không hợp với ngươi. Nam nhân ưu tú thiếu gì chứ? Có cần ta giới thiệu cho vài người không? Ở Quốc Tử Giám toàn là thiếu niên anh tài của Đại Tống đó, mà Minh Nguyệt ta thì quen gần hết, chỉ cần ngươi nói ra yêu cầu, ta sẽ chọn giúp cho ...

Lăng Vân liền cười trêu :

- Ở Quốc Tử Giám có nhiều anh tài như vậy thật sao? Vậy ngươi làm sao lại rảnh rỗi đến thăm ta?

- Hìhì. Tại vì ta ... chỉ thích Vân Vân ngươi thôi. Mỗi ngày nhìn thấy bọn chúng là ta lại phiền.

Lăng Vân chun mũi cười, lộ ra nét trẻ con đáng yêu, mà có lẽ vẫn chưa nam nhân nào được biết.

Lý Minh Nguyệt liền chuyển đề tài :

- Mà ngươi thực sự thích hắn sao?

- Ai kia?

- Còn ai nữa? Từ Nguyên nha. Chẳng lẽ ngươi còn có ... Ý, từ từ đã. Vân Vân, ta thấy hình như ngươi đang tương tư kẻ khác thật thì phải đó? Mau thành thật khai báo cho ta ...

- Không có. Ta cả ngày lo việc buôn bán, thời giờ đâu mà gặp người khác chứ?

Lăng Vân nhìn vào mông lung.

Từ Nguyên liên tục tiếp cận, khiến Lăng Vân dần sinh khoảng cách.

Là nữ nhân qua tuổi 20, Lăng Vân đã nghĩ đến chuyện kết hôn từ lâu.

Thực ra, thời điểm trước khi lên kinh, Lăng Vân đã từng tự nhủ xong việc ở Trường An, nàng sẽ thả hết việc buôn bán cho Lăng Minh, còn mình gả cho Từ Nguyên.

Tính ra, Từ Nguyên là nhân tuyển không tệ. Gã là thiếu gia đại gia tộc, không sa vào ăn chơi đàn điếm, chịu khó kinh thương. Điều quan trọng là, Từ Nguyên sắp 25, nhưng vẫn chưa có chính thê, gã luôn nói để vị trí đó cho Lăng Vân, khiến nàng rất cảm động.

Mọi thứ tưởng chừng sẽ xảy ra như thế.

Chỉ là ...

Sau khi lên kinh thành, Lăng Vân lại không muốn gả cho Từ Nguyên, nói đúng ra là chẳng muốn gả cho ai cả.

Từ Nguyên hứa hẹn nhiều điều với Lăng Vân, nhưng vì hứa nhiều, gã đụng phải một sai lầm.

Từ Nguyên một mực hứa hẹn, sau khi lấy nàng về, mọi việc buôn bán gã sẽ lo hết, Lăng Vân chỉ việc nghỉ ngơi trong nhà.

Cái ý tứ này bình thường dùng để cầu hôn không sai, chỉ là không đúng người.

Thời đại này, nữ nhân từ lúc sinh ra đã thầm nhuần một kiểu tư tưởng. Đó là quanh quẩn trong nhà, gả đi, lo việc chồng con, vẫn là ở trong nhà.

Nhưng Lăng Vân lại không như vậy. Nàng là một nữ thương nhân thành đạt, thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài. Trọng yếu là, nàng đã quen với nó. Nàng thấy cứ tiếp tục như hiện tại, không chồng không con, cũng chẳng có vấn đề gì to tát, cho nên nàng chần chừ.

Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên nhận ra gì đó, tinh nghịch hỏi :

- Vân Vân, mấy ngày không gặp, ngươi giấu ta dùng dược phẩm gì sao?

- Làm sao vậy?

- Ngươi ... đẹp hơn trước.

Bị Minh Nguyệt khen, Lăng Vân mặt mày không khỏi đỏ ửng.

Lẽ nào là do mang “giày cao gót”?

Dạo gần đây, Lăng Vân gần như đi đâu cũng mang nó, việc đi lại cũng đã thành quen. Nhớ lời dặn của Lăng Phong, nàng luôn mang váy dài chấm đất để che nó lại.

Thực ra, cũng không phải có giày cao gót thì cơ thể liền biến hóa ngay, mà chẳng qua nó vô hình tạo thành thói quen cho chủ nhân. Chính là vòng 1 ưỡn ra một chút, vòng 2 hóp lại môt chút, vòng 3 ra sau một chút. Quen dần thì sẽ tạo thành hình thể hoàn mỹ.

Lăng Vân định nói ra cho Minh Nguyệt, nhưng sau cùng nghĩ thế nào đó lại cười một mình im lặng. Cái đó là hắn làm riêng cho nàng, là một ... bí mật.

Lăng Vân nghĩ đến đó lại tự mình đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên nàng giấu diếm Minh Nguyệt chuyện gì đó. Hai người là khuê trung mật hữu, trước kia có chuyện gì Lăng Vân đều chia sẻ với Lý Minh nguyệt.

- Vân Vân, ngươi nghĩ cái gì mà đỏ mặt rồi. Nói mau, có phải giấu ta cái gì?

- Không ... có.

- Hừm, dám nói dối? Ta còn lạ gì Vân Vân ngươi chứ?

- Thực sự không có.

Lý Minh Nguyệt bĩu môi :

- Không nói thì thôi vậy.

Rút cục, vẫn là Lý đại tỷ không nhịn được nói nhiều :

- Vân Vân, ngươi muốn lấy chồng lắm sao? Ta thấy, đàn ông đều xấu xí. Phải lấy một người về, rồi hàng ngày đi ra đi vào đều phải nhìn mặt hắn ta, sẽ rất khó chịu nha.

Lăng Vân cười trêu :

- Minh Nguyệt, ngươi chẳng phải cũng đang thế còn gì?

- Ta? - Lý Minh Nguyệt chỉ vào mình.

- Còn không sao? Ta thấy, ngươi không phải đến đây để thăm ta đâu.

- Không thăm ngươi thì thăm ai chứ? Chả lẽ tên vô lại kia?

Lăng Vân liền cười :

- Đó là ngươi tự nói ra, cũng không phải ta nói.

Lý Minh Nguyệt lập tức nhảy cẫng lên :

- Hứ, phi phi. Bổn cô nương mà thèm để ý cái tên vô lại đó sao? Lý Minh Nguyệt ta là ai chứ, kinh thành tài nữ nha. Quốc Tử Giám Thái học sinh, phân nửa đều mê mẩn ta đó. Ta mà lại đi thích tên không học vấn đó sao?

Lăng Vân không cho là đúng, nói :

- Ta thấy, bởi vì ngươi là tài nữ, cho nên mới cần một tên vô lại tương xứng vào.

Lý Minh Nguyệt liền nói :

- Ý. Nói vậy, ta đã hiểu vì sao Vân Vân ngươi từ chối tên họ Từ rồi. Quả nhiên là, ngươi thích văn nhã. Để xem, văn nhã ... văn nhã ...

Trong khi Lý Minh Nguyệt còn đang điểm danh các vị tài tử ở Quốc Tử Giám, Lăng Vân cũng trầm lắng nghĩ lại.

Văn nhã nàng cũng từng gặp rồi, nhưng vẫn không hợp.

Nàng cũng không hiểu nổi, rút cục mình thích loại nam nhân thế nào.

Lý Minh Nguyệt nghĩ một hồi loạn đầu, rút cục không nhịn được, nói :

- Bỏ đi. Vân Vân ngươi là bảo bối của ta, cái đám ở Quốc Tử Giám chẳng ai xứng cả. Thôi vậy, để ta nói cho ngươi một cái bí mật.

- Chuyện gì?

Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên ưỡn ngực lên, Lăng Vân nhìn quanh không hiểu.

- Ngươi không thấy gì lạ sao?

- Lạ?

Lăng Vân nhìn lại :

- Ngực ngươi hình như ... to hơn trước.

- Hihi, lợi hại không?

Lý Minh Nguyệt bày ra một tư thế vô cùng dụ nhân, ngả ngớn nghiêng người nói nhỏ :

- Là nhờ ... cái tiểu y kia đó.

- Tiểu y?

Lý Minh Nguyệt liền bĩu môi :

- Cái tên vô lại kia, ta thật không biết trong đầu hắn là cái gì nữa. Rõ ràng là một nam nhân, làm sao lại nghĩ ra mấy thứ đồ tu nhân này. Cái này nha, hay hơn yếm rất nhiều đó. Mang vào rất thoải mái, trọng yếu là ... Hihi. Ngay cả mẫu thân ta nhìn thấy, cũng gặng hỏi ta làm sao lại được như vậy đó. Đúng rồi, ngươi còn cái nào không? Ta muốn cầm về.

- A, không có.

Lăng Vân chợt nhớ đến bộ nội y mà Lăng Phong muốn tặng cho mình. Hôm đó nàng mắng hắn biến thái, xong xuôi cũng không cầm nó theo. Ai, biết vậy thì nhận là tốt rồi. Chẳng lẽ hắn thực sự chỉ muốn nàng đẹp thêm, không hề có ý xấu xa gì khác?

Lý Minh Nguyệt lại hỏi :

- Có điều nha, tên xấu xa đó đi đâu rồi? Sao ta tới mà không thấy hắn làm chưởng quầy nữa?

- Hắn sao? Đi rồi.

- Đi rồi? Đi đâu?

- Xem ngươi kìa, còn nói mình không quan tâm.

...

Phía nam Trường An tầm trăm dặm.

Rừng cây núi đá bao quanh, phong cảnh có thể xem là sơn thủy hữu tình. Đây là một tiểu trấn, tên Vĩnh Lạc. Trong trấn có vài hộ dân lơ thơ, chủ yếu hái thuốc săn bắt tự nuôi sống.

Đám Lăng Phong đứng quan sát Vĩnh Lạc.

- Mặc lão, làm sao ta lại thấy chỗ này có gì đó ... bí ẩn nhỉ?

- Bí ẩn?

Kỳ thực chính Lăng Phong cũng không giải thích được. Ấn tượng đầu tiên của hắn về Vĩnh Lạc, đó là chỗ này chỉ e không yên bình như bề ngoài, giống như trước kia đã từng có một thời rất phong vân.

Chẳng qua, cảm giác này chỉ lướt qua rất nhanh rồi mất.

Mặc lão không hiểu ra sao. Chỗ này nhìn tới nhìn lui chỉ là một cái sơn thôn, có thể có gì bí ẩn? Nhưng lão lại cao hứng nói :

- Bí ẩn thì lão bộc không rõ. Nhưng công tử xem, chỗ này nếu có thể phát triển lên, chính là địa thế “dễ thủ khó công” đấy.

- Dễ thủ khó công?

Mặc lão vuốt râu :

- Đúng vậy, sau lưng là núi, phía trước là sông. Đây là địa thế đóng doanh trại đáng mơ ước. Vậy mà không ai biết, haha.

Lăng Phong chỉ cười cười.

Nằm tuốt trong núi, cho dù biết cũng có ai rảnh mà đến đóng doanh ở đây nha? Vả lại, kiếm cái chỗ khai khẩn làm ăn thôi, công ai thủ ai chứ?

Nhân tiện nói, thời đại này muốn thành lập bang phái đoàn thể, cũng không có đơn giản cứ hò nhau đi lập là được. Đều phải có một chiêu bài nào đó che lại một chút, tỷ dụ tiêu cục võ đường các loại. Còn phải chấp nhận quản thúc của địa phương, đóng thuế cao hơn bình thường. Bằng không, là thành lên núi làm phản, chỉ sợ vừa lập xong đã bị quan binh kéo đến dọn dẹp.

Lăng Phong tới Vĩnh Lạc lấy hai chiêu bài khác nhau. Một là khai thác đá Hán Bạch Ngọc, hai là tiêu cục để vận chuyển đá cống nạp cho triều đình.

Để có hai cái giấy phép hoạt động này, Lăng Phong cũng phải tốn không ít tiền cho quan phủ Thiểm Châu, quản hạt Vĩnh Lạc. Sau đó, lại tốn tiền đứng tên đất đai. Quan sai đều không hiểu tên điên này mua gì mà lắm đất như vậy. Bình thường mà nói, ngoài vương công quý tộc ra, bình dân không dễ gì mà sở hữu đất tư làm địa chủ. Thời đại này, đất đều là của Hoàng đế phân phát cho dân.

Chỉ là, Vĩnh Lạc quá hẻo lánh, nói trắng ra là đất rừng hoang vu, quan sai cũng mặc kệ mắt nhắm mắt mở.

Lăng Phong thành lập một nhóm tạm gọi Phong Vân đoàn, hắn làm Đại Đương gia, ngôn ngữ hiện đại là chủ tịch Hội đồng Quản trị. Bên dưới có khoảng ba bốn chục người, phần lớn là thiếu niên hắn tuyển dụng trong Trường An, vài huynh đệ cũ trong Lăng gia, vài huynh đệ Diêm bang đi theo Long Bác Khôn, vài người Phương Hùng tìm đến, còn có vài thiếu niên Vĩnh Lạc trấn.

Để bắt đầu kinh doanh, Lăng Phong tạm chia Phong Vân đoàn làm ba kỳ đội.

Đội chủ yếu gọi là Hoàng kỳ, chuyên vận tiêu, do Phương Hùng làm Tổng Tiêu đầu.

Lăng Phong cũng biết, tiêu cục trong kinh thành rất nhiều, đều có mối làm ăn cả. Phong Vân đoàn muốn chia một bát canh không dễ. Cũng may có Phong Vân tơ lụa của Lăng Vân đặt vài đơn hàng khai trương.

Đội thứ hai là Bạch kỳ, chuyên khai thác đá, do Long Bác Khôn nắm. Khai thác thì dễ tiến hành hơn, chẳng qua cũng không thể có lợi nhuận ngay.

Bản thân Lăng Phong lập một tiểu đội gọi Hắc kỳ, mục tiêu sau này làm một đội lính đánh thuê. Tuy nhiên đánh thuê thời này không dễ làm, dễ bị quan binh xem là tặc phỉ. Cho nên trước mắt đội này chỉ để Lăng Phong có chỗ khổ luyện. Hắn biết rõ về võ công mình gần như tệ nhất trong 7 huynh đệ, không khổ luyện căn bản không thể khá lên.

Phong Vân đoàn, cứ như vậy mà khởi nghiệp.