Quyển 3 : Khởi sự trấn nhỏ


Vụ đột nhập ban đêm, sự việc của Đóa Nhi, câu nói của Vũ Y, khiến Lăng Phong phải suy nghĩ lại đường đi của mình. Lần trước hắn đã từng nghĩ qua một lần, không thể làm quan, không thể làm binh, chịu khó lắm chỉ có thể kinh doanh.

Nhưng là, kinh doanh cái gì?

Vốn Lăng Phong nghĩ đến, hắn sẽ dựa vào Lăng gia, kinh doanh tơ lụa rồi phát triển dần.

Nói tỉ dụ đầu tiên làm chưởng quầy tiệm Phong Vân, bằng vào kiến thức mới mẻ 800 năm sau, nửa năm thì đánh khắp kinh thành, trở thành kỳ tài toàn dân ngưỡng mộ. Đến lúc đó lại mở rộng chi nhánh sang tận Kim Liêu, không sợ không giàu nhất thiên hạ.

Thậm chí, vào ngày đẹp trời nào đó Hoàng đế vi hành đụng phải, Phong ca trong tình huống không biết kia là thằng nào, chém gió hai ba câu, bất cẩn để lộ tài năng kinh bang tế thế, làm Hoàng đế há hốc mồm kinh hãi.

Sau đó thì dễ rồi, thánh chỉ đến, Phong ca vào triều làm quan. Nhờ có bóng Hoàng đế che chở, cũng không rõ vì sao lại che chở. Phong ca quan tước lên vù vù, thoáng cái 3 năm đã thành Vương gia. Trong lúc thăng quan tiện tay dẫn quân đánh dẹp vài ba quốc gia. Hoàng đế vì sợ mất đi hiền tài ngàn năm, liền hấp tấp gả công chúa cho Phong ca, không chỉ một mà tận hai ba đứa cho chắc ăn. Các hào môn thế gia thấy vậy cũng sắp hàng tiến cống mỹ nữ, thỉnh cầu Phong ca nhận giùm, Phong ca liền xấu hổ thu vào.

Đây chính là kịch bản mà các đại thần xuyên không đều trải qua.

Nhưng là, đến lượt Lăng Phong hắn, thì lại không ổn.

Hắn cũng đã hiển lộ kiến thức ngàn năm, làm y phục tân kỳ, âm nhạc đa âm, trường phái phác họa, kinh doanh kiểu mới gì đó.

Kết cục?

Chẳng có ai sùng bái hắn ngưỡng mộ hắn. Đừng nói là công hầu mỹ nữ, liền mấy thằng tiểu đệ cũng khinh thường hắn. Ý tưởng mới không hề gây bão như mong đợi, lại còn bị chắt lọc copy không thương tiếc.

Là hắn không đủ tài năng, không đủ bá khí? Hay là thế giới vốn dĩ xảo trá như vậy? Chứ không phải dễ lừa như những kịch bản kia?

Lăng Phong chọn lý do thứ nhất. Có lẽ hắn quá bình thường, chứ dị giới nhất định không có vấn đề. Đã biết bao đại thần xuyên không chứng minh rằng, dị giới đều rất dễ xưng vương xưng bá đấy.

Có điều cái này cũng không phải vấn đề.

Vấn đề là trình tự boss không đúng. Người ta xuyên không, thì phải là 100 chương đầu chỉ gặp vài tên lưu manh, 100 chương sau gặp vương công quý tộc,

Phong ca thì sao? Ngay chục chương đầu đã bị sát thủ sờ đến. Này con m* nó không đúng trình tự chút nào.

Tình hình này không thể an ổn theo kịch bản buôn bán được, chỉ sợ chưa phất đã bị giết chết. Lăng Phong đành đau khổ quyết định, phải bỏ làm chưởng quầy hiền hòa một thời gian. Làm một cái gì đó cứng cỏi hơn mạnh mẽ hơn, ít nhất phải luyện được chút võ công phòng thân.

Có điều kinh doanh cái gì mà vừa có thể kiếm tiền vừa có thể luyện thân?

Chính là ... bang phái xã hội đen. Khụ, bỏ đi. Phong ca là người có văn hóa. Không thể nói trắng như vậy.

Chính là mở tiêu cục.

Lúc này, Lăng Phong đang trầm ngâm đứng bàn bạc cùng mấy người Mặc lão.

- Vậy đi, trước mắt cứ đi thử vài tiêu cục võ đường quanh đây xem sao. Ngoài ra, Mặc lão, có việc này cần ngài để tâm ...

Lần trước không chuẩn bị sẵn, lần này Lăng Phong muốn sắp xếp Lâm thị chu toàn, tránh bị động như trước. Hiện tại Lăng Phong vẫn là đối tượng theo dõi của đám kia, tự hắn đi an bài không tiện. Vả lại nếu ngay cả Mặc lão cũng không lo được thì hắn càng không lo được.

Chẳng qua, thuê người, lên kế hoạch thoát ly, đều chỉ là biện pháp nhất thời. Tự mình phát triển mới là sách lược lâu dài.

Nhớ ra vài cái tên, Lăng Phong hỏi tên Quyền :

- Đúng rồi, ngươi còn liên lạc với nhóm lão Hùng chứ?

- Từ sau khi Phong ca đi, đệ cũng tách riêng ra.

- Hừm, nếu có thể gặp bọn họ thì tốt.

Nhóm lão Hùng từng làm thuê cùng hắn trước kia. Hùng, Diệp đều có bản lĩnh. Tên Vinh tuy Lăng Phong không ưa lắm, nhưng nếu liên hệ được thì cứ thử xem sao.

- Đệ sẽ đi tìm. Nếu gặp bọn họ thì nói thế nào? Huynh muốn thuê sao?

Lăng Phong biết đều là anh em, mình phải ra mặt mới đủ thành ý, liền nói :

- Cũng không phải thuê ... Lúc đó cho ta cái hẹn, ta sẽ gặp họ bàn bạc.

Tên Quyền gật đầu rời đi.

Đúng lúc, lại có ai đó đến gặp :

- Lăng chưởng quầy, lâu không gặp quên thằng đệ này rồi sao?

- A Trình? Haha, làm sao quên, chính ngươi đi suốt ta không gặp được mới đúng.

Tên Trình này cùng lên kinh thành với Lăng Phong lần trước.

Lúc đầu nghe nói được làm hộ vệ, còn tưởng hộ vệ cho đại tiểu thư, hóa ra là hộ tống hàng, vận chuyển tơ lụa giữa các điểm giao dịch. Liên tục đi lại phong sương, da dẻ cũng ngăm đen đi, trưởng thành không ít.

Lại nói, Lăng gia không có tiêu đội riêng, đều phải thuê các tiêu cục áp vận, tên Trình chỉ là người đi theo. Lăng Phong chính là nhìn vào chỗ này muốn làm riêng.

Hắn muốn làm một tiêu cục, vừa tiện để luyện tập.

- Nghe nói huynh sắp lập một cái tiêu đội?

Lăng Phong cười nói :

- Đúng thế? Sao, sợ mất phần cơm?

A Trình vui vẻ :

- Dĩ nhiên. Vì thế hôm nay đệ thay mặt mấy anh em bên kho hàng qua đây xem thử.

- Hô, dọa ta? Ngươi nói đi theo đám tiêu cục ngoại nhân so với tiêu đội của ta cái nào hơn?

- Haha, dĩ nhiên người mình vẫn hơn.

Lăng Phong làm mặt tự đắc :

- Thế nào? Muốn tham gia không? Nói cho ngươi biết, một khi đã thành đội rồi, ngươi có thân mấy với ta cũng không vào dễ dàng.

- Cha mẹ sinh ra đệ, nhưng đại ca mới hiểu đệ nhất, hôm nay chạy qua cũng vì việc này.

Lăng Phong vỗ vai Trình cười nói :

- Hoan nghênh. Huynh đệ bên kia của ngươi có ai muốn tham gia thì kéo sang cả đây. Ta bao hết.

Tên Trình này võ công tuy kém, nhưng chân tay nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Mỗi người một thế mạnh.

- Ngươi làm việc với tiêu cục ở kinh thành lâu, chỗ nào khá nhất?

- Tiêu cục ở kinh thành này, hầu hết đều do Diêm bang quản, cao thấp như nhau.

- Diêm bang?

...

Diêm bang là bang hội lớn nhất kinh thành, bang này móc nối với quan phủ quân lính khá rộng, đơn giản vì đám này nắm muối ăn, lúc đầu là vận chuyển, về sau chuyện kho chứa sản xuất cũng dính vào, giống như một cái tập đoàn bao mọi công đoạn về muối.

Thời đại này, muối ăn trong mắt dân chúng không khác gì vàng bạc.

Một lọ muối ăn ở Giang Nam giá chỉ 200 văn tiền, lên đến Trường An đã gấp 10 lần thành 2 lượng bạc, lợi nhuận trong đó không nói cũng biết. Nên biết một đấu gạo 10kg ở Trường An cũng chỉ có tầm 1 lượng bạc, một lọ muối bé tẹo mà bằng 20kg gạo, nói xem có quý hay không?

Giá muối cao, một phần vì triều đình khống chế, cũng như xăng dầu thời sau. Mọi thứ liên quan, phàm dính đến sản xuất, vận chuyển, buôn bán muối đều phải thông qua quan phủ, gần như thành đồ độc quyền của triều đình, bởi vậy còn gọi quan diêm. Triều đình có thể định giá muối. Muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp. Triều đình một mặt ra vẻ giảm tô thuế lao dịch trấn an dân, tưởng chừng tạo phúc, hóa ra trái lại đẩy giá muối lên, chẳng khác nào thu thuế mới.

Thế nhưng vì sao Diêm bang lại tồn tại song song với quan phủ được?

Quan phủ cho dù quản lý, nhưng chỉ có thể nắm phần trên, phần sâu sát ở dưới không thể làm, cũng không đủ người làm. Những công việc chân tay kia kiểu gì cũng phải chuyển cho dân công làm, bởi vậy sinh Diêm bang. Quan phủ và Diêm bang móc nối lẫn nhau, quan hệ qua lại.

Bởi vậy Diêm bang là một thể loại đặc biệt. Hắc không ra hắc, bạch không ra bạch. Có quan phủ liên hệ, lúc đầu chỉ lo khai thác vận muối, về sau trở thành bang phái, làm đủ thứ chuyện khác.

Lăng Phong nghe về Diêm bang cũng có quy mô, liền nói :

- Vậy được, ghé Diêm bang gì đó. Ta cần thuê vài người bảo vệ ở đây.

Tên Trình nghĩ ra cái gì vội nói :

- Diêm bang do bốn tên cầm đầu, trong đó tên hay qua lại với chúng ta nhất là Long lão đại Đông thành.

- Long lão đại cũng được ... Khoan, không được. Ngươi nói Long lão đại?

Lăng Phong ngớ ra

"Này chính là kẻ gây sự lần trước còn gì?"

- Đúng vậy, chính hắn, tên lần trước qua đây phá rối.

- Vậy mà chúng ta vẫn qua lại với chúng? - Lăng Phong không hiểu nổi.

- Điều này cũng hết cách, đám này quản gần như cả cái Đông thành này, không làm thế không được. Hơn nữa, nghe nói Đại tiểu thư đã ra mặt giải quyết, sau lần đó chúng vẫn như không có gì vận tiêu cho chúng ta.

- Vân tỷ giải quyết?

"Chẳng thà nói Từ Nguyên làm trò quỷ cho rồi. Hắn ta đằng sau tự dựng kịch, rồi tự hạ màn mà thôi."

- Thế những chỗ khác?

- Diêm bang có bốn lão đại quản bốn thành, Long Xà Ngưu Cẩu.

- M*, trừ Cẩu, còn đâu toàn người quen.

Lăng Phong muốn cười, hỏi :

- Tên Cẩu thế nào?

- Bọn đệ cũng ít gặp, nhưng nghe đâu người như tên. - Tên Trình đáp.

- Vl, người như tên thì vãi rồi.

Tên Trình gãi gãi đầu :

- Vậy có đi nữa không?

- Đi. Lần trước đánh xong còn chưa thu tiền lời gì cả.

- Qua chỗ tên Cẩu hay là ...

- Chỗ tên Long, lần trước tới tận nhà chúng ta gây sự, lần này phải trả lại.

Không đánh không quen, giữa hai bên cũng chả có gì thù oán sâu xa, choảng nhau hai trận giao lưu thôi.

Diêm bang có từ lâu, lại không phải tay chân thủ hạ gì của Từ Nguyên. Mối quan hệ giữa bốn tên lão đại kia và Từ gia, chẳng qua là quan hệ lợi ích, Lăng Phong đoán chắc chắn phải có vấn đề chỗ nào đó.

Đi ra đến cửa thì sực nhớ ra :

- Quên mất, gọi cả A Hổ đi theo.

- A Hổ?

Lần trước Lăng Phong ra chợ mua A Hổ, đốt một lần 250 lựợng bạc. Phải nói đại gia vung tiền như rác. Còn nhớ trước kia ở Tô Châu Hoa khôi hội, thiếu gia công tử vung tiền tặng mỹ nữ một bông chỉ 100 lượng bạc đã khiến Lăng Phong ngước mắt mà nhìn.

Một lượng bạc Nam Tống hiện tại đổi được 1 quán 4 tiền, tỉ giá hiện tại là 1400 văn. Một đấu gạo bình thường ở kinh thành khoảng 1000 văn, 250 lượng bạc của Lăng Phong có thể mua vào 150kg gạo. Lăng Phong gần đây tính toán lại, nhìn Lăng Hổ như nhìn cục tiền di động, có chuyện không đem hắn đi chẳng hóa mua về để đó cho vui.