Lăng Phong không muốn phạm phải tội cưỡng gian. Trọng yếu là loại chuyện này, nếu nữ nhân mang tâm lý phản kháng, cơ thể căng cứng, thế thì sẽ chẳng có gì tình thú. Các thanh niên cũng đừng nghĩ cứ tiến vào được là tất cả đều trơn tru.

Cho nên hắn dừng lại hỏi ý Đóa Nhi, cũng để xoa dịu nàng.

Chỉ thấy Đóa Nhi quay mặt sang một bên, hai mắt nhắm lại một lúc, rút cục đỏ mặt gật gật đầu.

Tâm lý nàng giải phóng, đùi ngọc cũng thả lỏng. Mảnh nội khố nhẹ rơi ra đất, vùng đất thần bí liền hiển lộ. Có lẽ vì xấu hổ, nàng lại e dè một tay muốn che lại.

Lăng Phong lập tức ngồi dậy, quỳ gối giữa hai chân nàng, dễ dàng tách được tay nàng ra. Nắm lấy “phân thân” nhằm chốn đào nguyên.

- Aa!

Một tiếng đau đớn yêu kiều cất lên, đôi mày nàng nhíu chặt, thân thể cũng co rụt lại.

“Đây là ...?”

Lăng Phong đột ngột thanh tỉnh.

Ít nhiều cũng có kinh nghiệm chinh chiến kiếp trước, bên dưới tiến vào khó khăn, nửa đường lại gặp phải chướng ngại thế này, một cái ý nghĩ liền toát ra trong đầu Lăng Phong.

Liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên có một tia đỏ hồng ...

Bà nội ơi, nàng ta vẫn là ... xử nữ?

Nàng ta chẳng phải là một ca kỹ sao? Chẳng phải “đã cùng” Triệu Khánh rồi sao?

- Đóa Nhi, nàng ...

Hỏi được nửa đường thì dừng. Hắn có thể hỏi cái gì đây?

Nam nhân lâm trận, có hỏi cũng là hỏi “vì sao nàng không còn là xử nữ?”. Sau đó đón nhận những câu đại loại năm đó thiếp đi xe bị chấn thương cái gì đó. Chẳng có tên nào lại hỏi “nàng vì sao lại là xử nữ?” Văn sở vị văn.

Lăng Phong đầu óc loạn chuyển, to chuyện rồi đây.

Ban đầu nghĩ nàng ấy đã là “đàn bà”, Lăng Phong mới dám đánh liều, cũng tiến công khá thô bạo. Nhưng nàng ấy hóa ra lại “còn nguyên”, Lăng Phong đây chính là ... nẫng tay trên, là cướp của Triệu Khánh.

Trọng yếu là, bởi vì trong lòng bí bách, lại nghĩ nàng ta là ca kỹ, hắn đã chẳng hề nghĩ đến thương hoa tiếc ngọc. Thậm chí còn muốn bá vương ngạnh thương cung, thỏa mãn khoái cảm chiếm đoạt nữ nhân của Hoàng tử.

Thế nhưng mà, nàng ấy lại là một xử nữ.

Đóa Nhi thấy Lăng Phong dừng, còn nghĩ hắn lo lắng Triệu Khánh sẽ xử lý mình. Nàng đột nhiên mở mắt, đôi mắt đã ướt át vô cùng, hai má đỏ hồng lợi hại, đôi mi nàng run run nói :

- Huynh đừng lo, muội vốn là một ca kỹ ...

- Ta ...

Ý tứ nàng Lăng Phong hiểu, nhưng càng hiểu hắn càng thấy tội lỗi. Triệu Khánh xem nàng như đồ chơi, nhưng Lăng Phong vừa rồi cũng đã nghĩ như vậy.

Lăng Phong thốt lên :

- Ta ... xin lỗi. Ta thực là cầm thú.

Đóa Nhi chỉ nhoẻn miệng cười :

- Đại ca, muội biết huynh chỉ muốn giải tỏa khó chịu trong lòng. Ngày hôm đó Đóa Nhi đáng ra đã chết rồi, nhờ có đại ca thức tỉnh muội mới muốn sống tiếp đến bây giờ. Đóa Nhi không trách huynh đâu ...

Lăng Phong nghe mà nghẹn trong cổ.

Móa, tình cảnh ướt át làm sao lại sặc mùi bi kịch thế này?

Ngay từ ngày đầu, Tô Đóa Nhi đã hiểu mình chỉ là đồ chơi của Triệu Khánh. Nhưng, nàng ít nhiều vẫn ôm hy vọng. Nàng nghĩ đến, mình không phải vô dụng, ít nhất nàng có ca vũ xuất sắc, lại có nhan sắc, có thể sẽ khiến Triệu Khánh tôn trọng một chút.

Nhưng rồi, bị Triệu Khánh khinh bỉ, thậm chí đem vũ kỹ của nàng ra để hạ nhục, Tô Đóa Nhi hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên nàng mới có thể dễ dàng dâng hiến cho Lăng Phong. Trước khi thân thể bị giày vò, tình nguyện trao lần đầu cho Lăng Phong, còn hơn để Triệu Khánh đoạt đi.

Đã đến chỗ này, vào cũng đã vào rồi, phá cũng đã phá rồi, có lùi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nàng nếu muốn trách mắng hắn, có bắt hắn chịu trách nhiệm, hắn cũng sẽ làm hết.

Nghe hơi thở của Đóa Nhi nóng hổi ngay bên tai, Lăng Phong nhẹ giọng :

- Đóa Nhi, ta sẽ trân trọng nàng.

Đóa Nhi gật đầu, nâng đôi tay ngọc ôm ghì cổ Lăng Phong kéo xuống, run rẩy nói :

- Đại ca, thương tiếc muội.

- Ưm!

Lại một nụ hôn sâu.

Cái thân thể này của Lăng Phong là lần đầu, cần phải quý trọng. Đóa Nhi cũng là lần đầu, càng phải quý trọng. Là người dẫn dắt, Lăng Phong cần phải làm cho tốt, cho xứng với khoảnh khắc “double kill” này.

Nhớ năm đó hắn phá đời trai. Mặc dù tự cho là nắm vững lý thuyết JAV, nhưng bởi vì là lần đầu, không cách nào ngăn cản bản thân nóng vội hấp tấp, rút cục trôi qua rất tẻ nhạt, đến giờ vẫn còn thấy hối hận.

Lăng Phong biết rõ lúc này không được cường ngạnh, sẽ khiến Đóa Nhi thống khổ, chính hắn cũng có khi sẽ chịu không nổi “áp lực của xử nữ” mà kết thúc sớm trận chiến.

Lăng Phong lập tức đình chỉ bên dưới, nhẹ nhàng cúi xuống, ngậm lấy hai đầu hồng phấn, rồi bờ vai trắng nõn, rồi đến cổ, rồi đôi môi anh đào, rồi đôi mắt nàng ...

Khắp các bộ vị thân thể, hắn đều muốn thưởng thức, nhấm nháp lấy tư vị của nàng.

Cảm giác nàng thân thể vẫn cứng ngắc, Lăng Phong liền nhẹ giọng :

- Đóa Nhi, thả lỏng, đừng căng thẳng. Ta sẽ giúp nàng, được không?

- Ưm! Đại ca, muội nghe huynh ...

Bị Lăng Phong khiêu khích đầy chuyên nghiệp, Đóa Nhi dần dần quên đi cảm giác đau đớn.

Nàng nhịn không được yêu kiều, thân hình bắt đầu động đậy, hi vọng cái vật nóng kia có thể tiến thêm, phủ lấp địa phương đang tô ngứa mà hư không.

Lăng Phong áp đôi môi nóng hổi, lại lần nữa hôn nhẹ khắp người nàng, hai tay vuốt ve hết công suất. Hắn muốn cho Đóa Nhi một trải nghiệm “vào đời” hoàn hảo nhất.

Một lúc sau, khi Lăng Phong hôn lên thùy tai, đột nhiên cảm giác toàn thân Đóa Nhi kêu một tiếng, thân dưới không tự chủ co rụt, đồng thời giúp hắn vượt qua “chướng ngại” bên dưới đầy êm ái.

Lăng Phong không thể đợi thêm, thân dưới cử động thật sâu.

- Aa!

Tô Đóa Nhi ngâm một tiếng cao vút. Hai tay nàng chụp lấy cổ Lăng Phong, hai chân đồng thời móc lấy hông hắn, bên dưới còn chủ động nâng lên tiếp đón.

Chầm chậm, rồi nhanh dần.

Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt. Trong phòng chỉ còn nghe những âm thanh rên rỉ va chạm.

...

Nửa ngày sau.

- Chân ngươi làm sao vậy?

- Không có gì. Đi vấp phải đá.

Lăng Vân mấy ngày nay căng thẳng khó chịu, nàng như người mù. Nàng còn nghĩ tên kia đang nằm trên giường, không ngờ lại thấy hắn “cà nhắc” từ chỗ Đóa Nhi trở về.

- Ngươi ngẩn ra cái gì vậy? Ta nghe nói Hoàng tử Khánh vừa đến.

- A, đúng vậy, nhưng lại đi rồi. Mà Vân tỷ, có thể nào vào phòng ngồi nói không? Ta đứng ... không tiện lắm.

Lăng Vân không khỏi kỳ quái, nhưng vẫn quay lưng đi về phòng.

Lăng Phong lẽo đẽo theo sau, nhìn thấy bóng eo Lăng Vân lắc lắc phía trước, lập tức tưởng tượng đến ... Khụ!

Nhưng đồng thời, mồ hôi cũng toát ra thái dương. Vừa rồi thân thể Đóa Nhi quả nhiên là xuất thân ca vũ, dẻo dai trơn mịn vô cùng, thật khiến hắn có điểm chịu không thấu. Trận đầu còn nhẹ nhàng e lệ, đến trận thứ hai ...

Vừa đặt mông xuống ghế chưa kịp rót trà, Lăng Phong đã nghe Lăng Vân ra lệnh.

- Nói đi, ta cần biết mọi chuyện.

- Tỷ thực sự muốn biết?

- Ta là chủ ở đây.

Lăng Phong thở dài, Lăng Vân cần biết chuyện này. Chuyện này chỉ e không còn gói gọn giữa hắn và hai tỷ muội kia nữa, mà liên quan cả Lăng phủ này. Lần nọ đám kia ngay cả Tô Đóa Nhi cũng áp giải đi ra, tên mặt nạ bạc còn bảo đốt hết tất cả, chứng tỏ chúng đã muốn dọn sạch.

Càng nghe Lăng Phong nói, Làng Vân càng sợ hãi. Chuyện này quá lớn so với nàng tưởng tượng, phản loạn, tráo tù nhân, nàng nằm mơ cũng không nghĩ liên quan vào.

- Khoan đã, ngươi ... kể ra như vậy là kéo cả ta vào.

Lăng Vân chợt tỉnh ra, đứng lên chỉ thẳng Lăng Phong nói. Nàng bây giờ chính thức thành người biết tin tráo tù nhân kia, tự nhiên cũng thành người cần bị diệt khẩu.

Lăng Phong hơi xin lỗi nói :

- Chính tỷ ép ta nói. Hơn nữa, chuyện này không phải tỷ có biết hay không, mà là đám kia có nghi ngờ tỷ hay không.

- Hừ. Hai cô gái kia, giữ làm gì, cứ thế trả lại cho họ là xong.

- Vấn đề không phải ở người, mà ở tin tức. Người chết tin mất.

Vừa nói xong, trong đầu Lăng Phong lóe ra một ý nghĩ liều lĩnh.

"Đúng vậy, người chết tin hết." Hắn thầm nhắc lại câu chính mình nói.

Tại sao từ đầu tới giờ Lăng Phong bản thân mạng không lo, đi lo thêm chuyện người khác?

Nếu hai tỷ muội kia biến mất, không cần biết do ai làm, kể cả chính Lăng Phong ra tay, như vậy biết đâu sẽ xong chuyện. Chính Lăng Phong từ đầu lo loạn lên mà tự làm phức tạp ra.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Hai cô gái kia không phải kẻ thù, nhưng hoàn toàn tin tưởng kẻ thù, đối với Lăng Phong một chút thông cảm cũng không có.

"M*, dại gái mềm lòng."

Chỉ là, nếu thực sự phải ra tay giết người, Lăng Phong đúng là vẫn không làm nổi. Hắn vẫn là một nam chính văn minh, tuân thủ pháp luật, không diễn nổi vai nam chính bá vương, cứ gặp ai cản đường chướng mắt là chém được.

Lăng Vân đột nhiên nói một câu không đâu :

- Hai tỷ muội bọn họ cũng thật tội nghiệp.

- Hừ, làm quận chúa 20 năm ăn sung mặc sướng, có gì mà tội.

- Ngươi vẫn còn mẫu thân, làm sao hiểu được?

Nói xong Lăng Vân thấy mình quá lời, vội vàng xin lỗi. Lăng Phong cũng không để tâm, Lăng Vân mất cả cha mẹ từ lâu. Hắn nói :

- Đổi lại, mấy ngày nay không thấy kẻ nào theo dõi quanh phủ. Mặc dù không chắc chúng đã rút lui, trừ khi ...

- Trừ khi chuyện gì ?

- Trừ khi do người thần bí kia, hoặc Tần Vương đã nhúng tay vào. - Lăng Phong đoán.

Đã hai ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn im ắng kỳ lạ, cũng không có ai theo dõi.

Lăng Vân không còn chủ kiến nào, nói :

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

- Ta ... cũng không biết. - Lăng Phong bất lực trả lời.

Lăng Vân lại đứng lên, mắt hạnh bùng nổ. Chuyện liên quan lớn như vậy, nói luyên thuyên một hồi, Lăng Phong lại làm một câu như thế.

- Ngươi ... không biết. Ngươi chính là kẻ gây chuyện này. Ngươi lại nói ... không biết.

- Vân tỷ, xin lỗi. Đúng, là lỗi của ta, nhưng bây giờ ta phải làm gì đây, quỳ xuống nhận lỗi sao? Bọn chúng muốn giết người, ta còn chưa kịp chào đã ăn một kiếm.

Lăng Phong cũng sắp nổi khùng lên, hắn sai từ đâu, điều này hắn không phủ nhận. Lăng Phong cũng đã suy tính cách giải quyết, nhưng vẫn vô vọng.

- Ngươi ... còn dám to tiếng với ta? - Lăng Vân nói như sắp khóc.

Lăng Phong thấy Lăng Vân ánh mắt long lanh, có dấu hiệu sắp khóc, hắn không khỏi bất ngờ.

Mỹ nữ tỷ tỷ này trước giờ luôn luôn một dạng cứng rắn, hóa ra cũng có lúc thế này.

Cả ngày nay Lăng Vân lo lắng, còn hơn bất kỳ những lần khó khăn trong buôn bán bấy lâu. Nàng lúc nào cũng phải căng người ra sắp xếp công việc, biết bao gánh nặng đều trên người nàng. Giờ sinh ra chuyện này, giống như dây cung căng hết mức, chỉ một cái chạm nhỏ cũng đủ đứt.

Lăng Phong nhìn bộ dáng Lăng Vân sắp khóc, hắn bỗng thấy mình vô lại quá. Dù sao hắn cũng là nam nhân, có bực tức cũng nín lại tự mình giải quyết mới đúng. Tự nhiên xả lên người Vân tỷ làm gì?

- Vân tỷ, xin lỗi. Ta sẽ giải quyết, ta sẽ chịu trách nhiệm.

Nói xong liền thấy hơi kỳ kỳ.

Lăng Phong nói tiếp :

- Vậy đi. Ngày mai ta sẽ tìm đến thẳng chỗ Triệu Hanh, ngồi đây bị động còn mệt mỏi hơn. Còn chuyện ở phủ, ta sẽ thuê thêm người, có điều chỉ e giá tiền không thấp.

Cảm thấy hình tượng cường nữ của mình bị lung lay, Lăng Vân chỉ đáp qua loa rồi đuổi hắn đi.