Lăng phủ, trời tối cuối tháng 4.

Có tiếng ve kêu. Đám này chắc biết có náo nhiệt nên cũng ra góp vui.

Khoảng sân gần cổng vào.

Lăng Phong Mặc lão cùng chục thiếu niên một phía, bên kia khoảng chục người mang đồ dạ hành màu đen, mặt đều che lại.

Lăng Phong biết lúc này ra vẻ ngu ngơ cũng vô ích, hắn và Mặc lão rõ ràng trong trạng thái có chuẩn bị. Nếu còn nói kiểu "các vị có lẽ đi nhầm nhà?", thằng ngu cũng nhìn ra nói láo.

Bình thường Lăng Phong sẽ nói thế thật, nhưng lần này đối thủ cao cơ hơn quá nhiều, vả lại đến để giết nhau, hết tâm tư muốn đùa cợt.

Thay bằng đùa cợt, ra vẻ thần bí một chút có ích hơn. Giả vờ biết vài chuyện bí mật, quen vài người bí ẩn, như vậy may ra câu giờ được.

Liều vậy.

- Mặc lão, nhân lúc ta câu giờ, ngươi phân phó người, châm lửa đốt gian nhà phía Tây. Thật nhanh.

- Đốt? - Mặc lão khó hiểu nói.

- Hy vọng sẽ kéo được người tới. Hạn chế chúng. Cửa phía Tây gần cổng thành nhất, cũng dễ gây động nhất.

- Nhưng làm vậy cũng khiến chúng điên cuồng hơn. - Măc lão nhắc nhở.

- Đánh liều, nếu không làm thế, ta cũng không chắc sống được dài hơn.

Lăng Phong cắn răng. Đám này mang đồ đi đêm, nếu để chúng đánh gọn lẹ, sợ là xong việc Kim Ngô vệ vẫn ngủ ngon không biết gì.

- Đồng thời, dẫn mẫu thân ta về phía đó luôn. Nếu có thế từ đó thoát ra, vậy cứ thoát ra.

Lăng Phong đánh liều chơi bài này.

Về cơ bản ai cũng nghĩ nếu có cháy thì chỉ có hạ nhân bị sai chạy ra chữa cháy, chủ nhà thường chạy về phía ngược lại cho an toàn. Nay đem Lâm Nghi Anh chạy về chỗ đó, biết đâu thoát được. Cái gọi là người tính không bằng trời tính, cũng không biết chút mưu kế này của Lăng Phong có thành hay không, cứ tính đại còn hơn ngồi chờ chết.

- Được. Công tử cẩn thận.

- Các vị. Chẳng lẽ không biết chủ nhân tại hạ là ai? - Lăng Phong quay qua nói với đám kia.

Tên đầu lĩnh hừ nhẹ, không muốn nói nhiều, hạng thương nhân tép riu, chủ với cái gì nhân chứ, xử lẹ còn về ngủ.

Gã thực ra cũng đã giảm khinh thường nhiều lắm rồi. Lúc điều tra phát hiện ra nhà này có cả một đội hình thiếu niên, đặc biệt có một lão già không dễ chơi, muốn xử gọn sợ là không được. Vì thế mới phải mất công kéo cả tiểu đội đến đây, giờ này mới bắt đầu được.

Đầu lĩnh ngay lập tức nhún bật lại gần Lăng Phong, muốn giết tên này sớm.

"Di" Hắn bỗng bất ngờ.

Tên chưởng quầy nhỏ bé này, cũng biết bộ pháp, tránh được cú áp sát của hắn.

"Có trò hay." Miệng tên kia nhếch lên.

Chỉ cần nhìn cách đối phương lùi ra sau là hắn biết tên kia có luyện vài thứ. Tên đầu lĩnh không nghĩ tối nay đi dạo chơi còn gặp được một tên thú vị. Lão già kia đã không biết biến mất từ lúc nào, cần phải xử nhanh. Sát ý của hắn bây giờ nổi lên, lúc trước chỉ là muốn đùa đùa, bây giờ nghiêm túc hơn chút.

Lăng Phong nhận ra sát ý đối phương xuất hiện, hắn đột nhiên tung thần thức tối đa, tập trung tất cả vào tên kia.

Lăng Phong hơi vội. Hắn tung át chủ bài sớm. Là đúng hay sai?

Bình thường sẽ có những câu đại loại "hàng xịn phải dành ra sau", ngược lại cũng có câu "ra trận đánh phủ đầu", rút cục ra trận đánh cái gì trước cũng chỉ k3 thắng cuộc nói là nghe có lý nhất. Cái quan trọng có lẽ là xác định địch ta mà quyết định. Lăng Phong nghĩ nếu cả chiêu này ra bất ngờ mà cũng vô ích thì thôi dẹp luôn tính toán.

Tên đầu lĩnh bỗng đơ ra một lúc, chỉ tích tắc, nhưng tỉnh táo lại thì đã thấy Lăng Phong áp sát mình từ lúc nào, đưa kiếm uy hiếp tính mạng hắn.

Cơ hội ngàn năm có một, tiếc là thần thức Lăng Phong vẫn yếu, lại không biết kiếm pháp nào. Hắn ra chiêu chém rất đơn giản. Tên kia vì thế tránh được, kiếm sượt qua mặt, lộn người ra sau, ngồi xổm mắt trừng lên.

- Khá lắm, không nghĩ ngươi còn có khả năng gây choáng cho ta. Tiếc là thứ võ công khác quá tệ.

"Gây choáng?" Lăng Phong lần đầu nghe đến.

...

Tên đầu lĩnh âm thầm đánh giá Lăng Phong.

Kẻ này hóa ra không hề đơn giả như hắn nghĩ. Vừa rồi chỉ trong tích tắc có thể tung ra ba tuyệt kỹ, đầu tiên là bộ pháp lùi tránh chiêu, sau đó là khả năng gây choáng, cuối cùng là áp sát đối phương.

Gây choáng là một trong những bí kỹ của luyện thần, thuộc cảnh giới thứ hai sau khi hóa hình thành công. Tùy vào mức độ mà trong một khoảng thời gian có thể khiến đối phương như người vô hồn, mất kiểm soát trí óc, mất kiểm soát thân thể, bị khựng lại cái gì cũng không biết.

Lăng Phong chỉ mới đạt sơ đẳng nhất, thời gian chỉ trong nháy mắt. Tuy vậy, trong lúc giao tranh, một sát na mất kiểm soát tâm thần cũng là quá đủ.

Khả năng này phát sinh sau lần nhập ma đột phá của Lăng Phong. Hắn cũng chỉ phát hiện ra gần đây, lần nọ dùng trên người A Hổ rất hiệu quả. Tên kia đang phát sát ý mà vẫn bị đòn choáng của Lăng Phong làm khựng lại.

Ngoài ra, đầu lĩnh còn thấy cổ quái, là vì thấy đối phương có hai thứ bộ pháp?

Đệ tử một phái thông thường chỉ luyện một kiểu bộ pháp, luyện đến cao tầng tự nhiên tùy ý ra vào, không nhất thiết cứ phải luyện đủ thứ mới giỏi.

Nhưng bộ pháp kẻ này dùng hoàn toàn không phải cái trình độ xuất thần, ngược lại tốc độ không nhanh, bước chạy không nhẹ nhàng. So ra khuyết thiếu các yếu tố thân pháp cơ bản. Xem ra chỉ là phường trộm cắp, học lỏm được đâu đó.

Thứ khiến đầu lĩnh lo lắng nhất, chính là khả năng làm choáng kia. Hắn cũng chỉ nghe nói tới thứ này, đây là lần đầu đụng phải. Đối phương thần pháp luyện đến khả năng này, tuyệt đối là cao thủ luyện thần, không thể khinh thường.

Lúc này, phía tây phủ vang lên một mảnh ồn ào, lửa bắt đầu bốc lên.

"Không ổn." Tên đầu lĩnh liếc nhìn, cần ra tay ngay.

...

Trường An về đêm, cổng lớn Diên Hưng, một góc phố gần đó có khói bốc lên.

Ở một cái thành to như thế này, vài chỗ nổi lửa cũng chả phải tin tức gì đặc biệt nóng hổi, trừ khi hoàng cung bốc cháy.

Một tên lính chạy vào chỗ nghỉ :

- Đội trưởng, bên cục Phòng hỏa báo sang, đang có cháy.

- Nhà ngươi cháy?

- Dạ, không phải.

- Nhà ta cháy?

- Cũng không phải.

Tên đội trưởng râu ria phừng phừng bất mãn nói :

- Vậy to nhỏ cái gì? Chúng ta còn có đại sự bảo vệ trị an, cũng không phải lính dập hỏa. Bảo bọn họ cứ từ từ đi. Biết đâu lát nữa sẽ hết.

Tên lính trợn mắt.

Công việc phòng hỏa trong kinh thàh, do cục Phòng Hỏa lo. Tiếc là cơ quan nhỏ bé, quyền lực thấp kém, cùng lắm đi cảnh báo dân chúng hoặc xử vài vụ lặt vặt là hết. Đụng đến vụ cháy to chút, hoặc dính đến quan lại, vậy thì phải nhờ qua Kim Ngô vệ.

Chỉ là, cục Phòng hỏa thuộc về Bộ Công, trong khi những thứ lính Kim Ngô vệ này thậm chí Bộ Binh cũng không quản nổi. Bởi vậy việc dập hỏa này rất lùng nhà lùng nhùng nhùng, hai bên tiện tay thì phối hợp giúp đỡ, chứ cục Phòng hỏa không thể toàn quyền phân phó.

Nhân tiện nói đến Kim Ngô vệ.

Binh lính bảo vệ kinh thành, tạm chia làm Bắc nha và Nam nha, về nguyên tắc đều chịu sự điều động trực tiếp từ hoàng đế.

Bắc nha có 5 doanh, trừ Vũ Lâm doanh đóng trong kinh thành, còn lại đóng xung quanh, bảo vệ bốn phía kinh thành.

Nam nha có 16 vệ, chịu trách nhiệm trị an, đại khái chính là ... cảnh sát, gồm ...

Thiên Ngưu vệ 4 vệ, bảo vệ vùng đệm huyện Trường An.

Giám Môn vệ 4 vệ, giữ cổng thành.

Kim Ngô vệ 4 vệ, giữ trị an 4 thành đông tây nam bắc. Lăng Phong lần khai trương chạy đi làm thủ tục chào hỏi, chính là với đám này. Có điều hình như làm thiếu, hiệu quả không tốt, bây giờ nhà cháy người ta vẫn ngồi xem.

Còn lại 4 vệ Nam nha, là Lĩnh Quân vệ bảo vệ Hoàng thành, Uy vệ giữ gìn bên trong Hoàng thành bốn mặt trừ Đông cung, chỗ đó có Kiêu vệ. Sau cùng là Cấm vệ quân bảo vệ Nội dung.

Cho nên, công việc của Kim Ngô vệ là bảo vệ trị an, dập hỏa chỉ là “kiêm nhiệm”. Có đánh nhau mất trật tự Kim Ngô vệ sẽ đi dẹp. Còn nếu có cháy ... mà vẫn “còn trật tự” thì bọn họ đều sẽ chậm rì rì như vậy.

Bình thường mỗi khi có cháy nhỏ dân tự lo được, cháy lớn chỉ khi nào phủ đệ vương công đại quan bị dính thì đám lính này mới chạy đi, dập thì ít mà bê bớt đồ thì nhiều. Bởi vậy hỏa họan ngày trước thường đã không cháy thì thôi, đã cháy là cháy cả thành. Vì lúc đám lính thò tay vào cuộc thì đã không cứu vãn được.

Nói vậy tại sao không làm cục Phòng hỏa to to chút?

Cháy hiếm xảy ra, chỉ vì phòng chống một cái có khi cả năm không xảy ra mà tốn tiền cho cả đống người, triều đình không muốn, chỉ phân phó kiêm nhiệm nhùng nhằng như kia.

Tên lính xem chừng cũng có điểm tận tụy công việc, lại cẩn thận nói :

- Đôi trưởng, chỗ kia hình như là của ... Lăng gia.

- Lăng gia thì làm sao?

Tên lính kia ậm ừ nhìn sắc mặt tên đội trưởng rồi nói :

- Nghe nói Tổng kỳ phu nhân rất thích mua trang phục ở đó.

- Vậy sao?

Tên đội trưởng rất khó chịu, lý do gì không lấy lại lấy Tổng kỳ ra. Tổng kỳ hơn hắn đến hai cấp. Nhưng tức nhất chính là thủ hạ lại đem cấp trên ra, muốn hù nhau sao? Muốn nịnh hót Tổng kỳ đại nhân thì chạy qua đó mà ý kiến, ở đây lăng xăng cái gì?

Gã đội trưởng không muốn ra tay, cũng không phải chỉ vì Tổng kỳ gì kia. Mà vì, gã họ Từ.

Từ Khải, đội trưởng Kim Ngô vệ, phụ trách khu phố gần cửa Diên Hưng của Đông thành.

Từ Khải là người của Từ gia, đồng lứa với Từ Nguyên. Tuy Từ Nguyên là đại thiếu gia, tương lai tộc trưởng, nhưng hai nhánh cũng khá khác biệt, không uy hiếp gì nhau. Từ Khải làm lính, Từ Nguyên buôn bán, có đường đi riêng biệt. Tương lai gã và Từ Nguyên, ai mới là tay to trong tộc còn chưa biết được.

Từ Khải chính là cánh tay của Từ gia trong Kim Ngô vệ. Chính gã góp tay dọn dẹp đám lão đại Đông thành cũ ngày trước, sinh ra "rồng rắn trâu chó" Long lão đại của bây giờ. Đến lần trước ẩu đả trước Phong Vân tơ lụa, cũng là trách nhiệm của Từ Khải. Nhưng vì đã có Từ Nguyên đánh tiếng, cho nên ẩu đả xảy ra Từ Khải cũng mặc kệ.

Lần này cũng thế. Từ Khải biết là Lăng phủ nổi lửa, cứ kệ để xem đã.