Bây giờ là tháng 4, trời đang ấm dần lên.

Trường An là siêu thành thị, dân cư nghe nói tận 30 vạn hộ. Cứ trung bình một hộ khoảng 4 đến 5 người thì chỗ này gần 150 vạn người chen chúc. Nếu bình thường một châu chỉ có một phủ, ví dụ Tô Châu do phủ Bình Giang quản lý, thì riêng Trường An rộng gấp 4 lần, dân gian vẫn gọi thành tứ phương thành. Bốn thành này vây lấy hoàng thành của hoàng đế ở giữa. Tính ra một mình Trường An to bằng năm lần thành khác. Chưa kể phần ngoại quách bên ngoài.

Lớn như vậy nên Lăng Phong bấy lâu cũng chỉ quanh quẩn đông thành mà vẫn còn chưa biết hết. Mặc dù lúc trước hắn từng ở khu nghèo tây thành, hoặc lần trở về từ phương nam đi qua nam thành, nhưng ký ức đều không có gì.

Lâu lâu mới có cơ hội ngắm đường phố, Lăng Phong cùng ra ngoài ngồi đánh xe ngựa ... chính xác là xe lừa, với Mặc lão.

Gần tới Diên Hưng môn thì thấy nơi dán cáo thị đã chen chúc rất đông.

Lăng Phong đọc qua một lát.

"Hưng Nhân vương?"

Kẻ này bị tru di tam tộc, chứng tỏ mắc một trong 10 trọng tội về vương quyền, ví như tội làm phản.

Triều Tống tước vương có 2 mức, thân vương tên hiệu chỉ có một chữ, ví dụ Yên Vương, quan hệ họ hàng gần với hoàng đế. Còn quận vương thì hiệu lấy hai chữ, ví dụ Hưng Nhân vương này.

Thời này, mỗi lần xử tội, đặc biệt án lớn, số người chẳng làm gì cũng bị đem ra xử khá nhiều, tài sản còn bị tịch thu. Bình thường nếu án không quá to, Ngự sử đài và Đại lý tự bắt tay chắn lại được, thì khi thi hành có thể chấm mút một chút, kể cả xung vợ con tội nhân làm nô tỳ cũng sắp xếp chia chác lẫn nhau. Tuy nhiên vụ này có vẻ hơi lớn, hòang đế ở sau lưng nhìn xuống, đâm ra mới bày trò buôn bán này ra, công khai một chút.

"Thật đông vui nha." Lăng Phong vừa đi vào quảng trường vừa nghĩ.

Chỗ này như một cái chợ. Ở vòng ngoài thậm chí đã có đám bán hàng rong tụ tập kiếm ăn. Đi vào trong, Lăng Phong mới hiểu một cái phủ Vương gia sẽ lớn cỡ nào. Chỉ có nha hoàn hạ nhân mà đông cỡ này, vài trăm người chứ chả ít, thật mở rộng tầm mất.

Lăng Phong trong suy nghĩ rất phản đối trò đem người ra bán thế này. Lần trước Tô Đóa Nhi còn tốt, bây giờ xem những người này, thậm chí không khác gì hàng hóa ven đường, muốn chọn ai thì chọn vậy.

Chỉ có điều, rất ít người tỏ vẻ chán nản bức xúc, thậm chí có kẻ còn liếc mắt nhìn Lăng Phong chờ mong, khiến hắn không khỏi thấy tội lỗi.

Nói cho cùng, nếu lần này không có ai mua về phủ làm công việc mới, những người này nam phải sung quân đi đày, nữ thì sung quan kỹ, còn khổ cực gấp mấy lần.

Đi một vòng xem qua, Lăng Phong và Mặc lão cũng chọn được một vài tên thiếu niên phù hợp cho huấn luyện. Về phần nha hoàn, Lăng Phong nhìn mãi cũng chưa chọn được ai.

Mặc lão chỉ chỉ nói :

- Có lẽ cũng nên vào bên trong.

- Được!

Lăng Phong biết, ba cái trò buôn bán này, cái gì ở bên trong cũng sẽ thú vị hơn bên ngoài.

...

Chỗ này giống như một cái sàn đấu giá vật phẩm, ở trên cao là một người xướng tên, ở dưới có một vài nhóm người đang ngồi.

Đấu giá cũng đã bắt đầu được một lúc. Tên xướng hô lên :

- Tiếp theo là một tên hạ nhân.

"Có chút đặc biệt" Lăng Phong nhìn thấy không khỏi nghĩ thầm.

Đi lên đài là một tên thiếu niên, bù xù tóc tai, không thấy rõ mặt, cả người lại rách rưới, những chỗ rách còn lộ ra vết sẹo.

- Kẻ này thực ra là một trò chơi trong phủ tội nhân, có chút thần lực. Mời các vị đặt giá.

- Trò chơi? - Lăng Phong giật mình.

Có khả năng là kiểu trò chơi vứt vào chuồng hổ, hay chém giết lẫn nhau gì đó cho các ông lớn xem.

Ở dưới bắt đầu có tiếng ra giá.

Những người ở trong này hầu hết đều quan lại, hoặc nhà giàu kinh thành. Đại Tống thích phong hoa tuyết nguyệt, tuy yêu thích các trò giải trí, nhưng kiểu máu lạnh thì cũng không nhiều.

Đột nhiên Lăng Phong thấy một ánh mắt sắc bén nhìn ở dưới đống tóc tai kia nhìn lên. Đến Lăng Phong cũng không kìm được run một cái.

Mặc lão cũng nhận ra, nói nhỏ.

- Sát ý!

Sát ý, hình như là tầng thứ hai sau chiến ý.

Lăng Phong quay qua hỏi :

- Sát ý, hắn muốn giết ai sao?

- Không phải. Là từ nơi chém giết luyện ra, luôn luôn có trên người.

Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi quyết định, đi cả buổi mới thấy một kẻ đáng tiền.

- Ta sẽ mua hắn.

- Công tử chắc chắn? Những kẻ thế này rất khó quản thúc vào khuôn khổ.

- Ta cần người mạnh mẽ như thế này.

Lăng Phong đang đau đầu với mấy thiếu niên trong phủ.

Hầu hết đều không có cái sự máu me cần thiết, ra sân tập cho có hết ngày đến bữa ăn, khiến Lăng Phong ngán ngẩm. Hắn đang cần một đội luyện tập khắc nghiệt, để có gì chính Lăng Phong hắn cũng tham gia luyện cùng, vậy mới tiến bộ được. Tên Quyền thì ăn rồi toàn đùa cợt, không nghiêm túc nổi.

...

Lăng Phong đi tới mua lấy một cái thẻ bài đấu giá. Hắn cũng không vội ra giá, bắt đầu quan sát để ý hội trường. Có người ra giá, nhưng tăng không quá đột biến, Lăng Phong chờ về cuối rồi mới theo.

Hiện tại đang tranh chấp là một thương nhân bụng phệ, và một vị công tử trang phục quyền quý. Người trẻ này ăn mặc khá đặc biệt, áo liền mũ, màu tối, hai tay liên tục lăn qua lăn lại quả cầu sắt. Một lát sau, có lẽ nhận ra mình không bí hiểm bằng vị công tử nọ, tên nhà giàu đành dừng cuộc chơi.

Đang lúc tên công tử cười mỉm thắng cuộc, tiếng Lăng Phong vang lên.

- 100 lượng.

100 lượng bạc, chỗ tiền này đã có thể mua một cái TV xịn thời hiện đại.

Cả hội trường quay qua nhìn vào Lăng Phong, hắn phải bày ra một bộ mặt cười gian, lâu lâu mới được nhiều người để ý thế này.

Tên công tử kia hỏi nhỏ người hầu bên cạnh.

- Kẻ kia là ai?

- Để tiểu nhân đi tìm hiểu.

Tên công tử nọ nhìn chằm chằm Lăng Phong gằn giọng.

- 105!

- 110!

- 150!

- 155!

Lăng Phong ra giá rất bố láo, lấy khoảng thấp nhất 5 lượng cứ thế thêm vào.

Lần này đến cả Mặc lão cũng phải nhắc hắn. Hơn 150 lượng bạc trắng cho một tên thiếu niên, rõ ràng là hơi quá rồi. Phải biết với chỗ tiền này, Lăng Phong có thể tuyển một đội mấy chục thiếu niên có tư chất tốt.

Công tử kia nhìn Lăng Phong nâng giá :

- 200.

Nhìn ánh mắt tên nọ, lần này Lăng Phong dõng dạc hô :

- 250.

- Hừ!

Quả nhiên đoán trúng. Xem ra khả năng dự đoán ý chí người khác của Lăng Phong cũng khá tốt.

Một tên hầu vội chạy lại :

- Chúc mừng vị đại gia, tên nô lệ này đã thuộc về ngài.

Tên MC lại cao giọng :

- Sau đây là hai tỉ muội nha hoàn, xinh đẹp động lòng, gợi người thương xót.

"Nha hoàn lúc trước chả phải đều lên cả sao? Giờ này vẫn còn tiếp, không đơn giản." Lăng Phong nghe vậy liền dừng cười, chú ý nhìn.

Quả nhiên không đơn giản, khi có hai bóng hình đi lên giữa sân, Lăng Phong cũng phải nheo mắt nhìn.

Hai thiếu nữ mặc đồ nha hoàn, búi tóc tròn hai bên thả xuống. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống nha hoàn tẹo nào.

Vị tỷ tỷ, đằng sau sự rách rưới có gì đó khá lung linh, trang phục nha hoàn khá mỏng không thể che được. Nhìn đôi bàn tay thò ra ngoài là thấy mê. Mặc dù cô gái này dường như bị cố ý bôi lem luốc xấu xí, tóc cũng bị cắt nham nhở. Nhưng ánh mắt ngắm gái đúc kết bấy lâu, nhìn tổng thể Lăng Phong biết tuyệt đối đây là một tiểu thư thiên kim.

Vị muội muội đứng bên cạnh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng toát ra vẻ đáng yêu.

Đặc biệt là hai đôi mắt của bọn họ. Nếu đôi mắt của muội muội là vẻ tò mò sợ sệt, khiến nam nhân sôi máu muốn yêu thương. Thì đôi mắt của người tỷ tỷ khá tĩnh lặng, tuy mặt ngẩng lên nhưng đôi mắt lại hơi nhìn xuống không có tiêu cự. Nàng ta đứng hai tay nắm vào nhau, dáng vẻ cam chịu, đặc biệt kích thích ham muốn chinh phục.

Lăng Phong bỗng muốn mua hai nữ nhân này, tìm mãi nha hoàn chưa ra. Từ đầu tới giờ, những phụ nhân nha hoàn ngoài kia hắn gặp, đều lộ ra vẻ tham tiền tham mạng, chưa gì đã mồm mép liên tục, khiến Lăng Phong rất không ưa. Bây giờ nhìn cô gái này có lẽ phù hợp nhất. Mặc dù nếu đúng nàng ta là tiểu thư, vậy chỉ e không biết phục vụ người. Chuyện đó có thể luyện tập sau. Còn muội muội, lỡ vung tay thì đem cả hai về vậy. Hình như không mua lẻ được.

Lăng Phong đột nhiên nhận ra. Trong hội trường, rất nhiều ánh mắt hau háu nhìn vào thân thể 2 nữ tử kia, nhưng tuyệt đối không có kẻ nào nóng vội ra giá gì cả.

"Nhìn giống như là ... có sắp xếp ngầm?" Lăng Phong có linh cảm như vậy.

Mãi một lúc, mới có người hô giá. Lại là tên công tử kia.

- 250.

Chỉ giá khởi điểm đã cao như vậy, bằng hẳn tên vừa rồi?

Cũng khó nói, dù sao cũng là hai tỷ muội bán một lúc.

Kỳ lạ là ngay cả tên xướng cũng vội vàng, không giống như mọi khi chần chừ câu giờ.

- Nếu không có vị nào ra giá, vậy ...

- Khoan đã, 255 lượng. - Lăng Phong hô lên.

Cả hội trường đều nhìn hắn. Mặc lão cũng bất ngờ, 250 lượng cho một trợ thủ chiến đấu coi như được đi, nhưng lại 250 lượng cho hai đứa nha hoàn là ý gì?

Người ta nói không biết không có tội, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lăng Phong lăn lộn kinh thành ít, chả biết ai ra ai, thành ra làm việc khá tùy hứng, không cố kỵ gì mấy. Mặc dù nghi ngờ vẫn đánh liều hô ra.

Nói sao, đây là đấu giá nha. Đã đem ra đấu, ông có tiền thì ông đấu thôi.

Tên công tử kia lần này nhìn Lăng Phong như kiểu nhìn người chết, ánh mắt tràn ngập băng hàn.

Lăng Phong cũng nhận thấy áp lực ở đây không giống bình thường, tràn ngập nguy cơ, một thứ lo sợ vô thanh vô tức tràn lên.

"Hô, thôi vậy, ngươi mà trả tiếp ta sẽ rút lui." Lăng Phong nghĩ thầm.

Bỗng hắn nhìn thấy một người.