Sau lần đụng Phùng "trâu", Lăng Phong nhận ra mình cần luyện thân pháp kỹ càng hơn nữa.

Luyện thân pháp cơ bản cần rất nhiều yếu tố nhỏ. Tốc độ, tiết tấu, chuẩn xác, đúng lúc, bền bỉ các loại.

“Đoạn Hồn”, một bước đoạt hồn đối phương, là một khẩu quyết luyện thân.

“Hoạt Bất Lưu Thủ”, đã động là không để dấu vết, cũng chỉ là khẩu quyết.

Luyện cả hai đều phải dựa trên những yếu tố kia, nhưng càng luyện thì càng đi vào chuyên biệt.

Đoạn Hồn chú trọng phạm vi hẹp, lấy chuẩn xác làm chính. Trong khi Hoạt Bất Lưu Thủ chú trọng phạm vi rộng, chủ yếu là bền bỉ.

Đến đây lại nói, vì sao người ta không làm một bộ bí quyết đầy đủ, yếu tố nào cũng mạnh?

Điều này không thể, thân thể người có giới hạn.

Có lẽ vào lúc hồng hoang thái cổ, thời kỳ chỉ toàn là thần tiên, có một bộ như vậy thật. Nhưng về sau người ta buộc phải đi sâu vào từng khía cạnh.

Thân pháp chủ yếu dựa vào kết cấu cơ thể, là thứ mà không luyện hàng ngày sẽ giảm dần, hoặc tuổi cao cũng sẽ giảm. Tỷ dụ, Đoạn Hồn quyết lên cao muốn giữ độ chính xác phải hàng ngày luyện không nghỉ, bởi vậy không cao thủ nào rảnh rang đi luyện nhiều thứ khác nhau. Luyện như vậy thì thời gian tán gái cũng không có.

Có điều, khi bắt tay vào luyện, Lăng Phong mới phát hiện bản thân yếu tố nào cũng thiếu trầm trọng. Nói trắng ra, hắn đang luyện ngọn mà không có gốc.

Lăng Phong dù có luyện tập đơn giản qua vài bài cường thân kiện thể hàng ngày, nhưng đến mức thân thủ dẻo dai linh hoạt để có thể phát huy cái gọi là “thân pháp” đích thực, thì vẫn chưa đủ. Một cao thủ thân pháp, nhanh thì 5 năm, chậm thì phải 10 20 năm khổ luyện, may ra mới có kết quả. Cũng giống như đi gym, ngươi không thể mong luyện 1 tuần liền có 6-packs.

Hắn bây giờ mới hiểu, tại sao mình có trong tay khẩu quyết của lão đùi gà, cũng tập rất chăm chỉ, nhưng lúc nào cũng thấy thiếu. Khi thi triển ra rất gượng ép, chẳng có gì bá đạo.

Lão đùi gà lần đó có lẽ nhìn thấy Lăng Phong có sẵn bộ pháp, còn tưởng thằng này từng khổ luyện căn bản, vì vậy không chỉ điểm cái gốc cho hắn.

Cho nên nói, motif một tên tào lao rớt xuống vực lượm bí kíp, sau 7 7 49 ngày thân thể được cải tạo, kim thương không ngã giật vai nam chính, là loại chuyện phi lý nhất trong các loại phi lý. Đã là thành phần tào lao, thì thân thể cũng phải tào lao nốt, có bí kíp thế nào cũng không thể đùng một cái “thân thể biến hóa”.

Đương nhiên, nếu biên kịch cố đấm ăn xôi, cố ý ném ra một cái bug đại thần cỡ “sáng tạo thần”, muốn nặn người khác thế nào thì nặn, điều này vẫn có thể xảy ra đi.

Chỉ là, Lăng Phong hiện không có đại thần, không có sư phụ bán thần. Hắn liền chạy đi hỏi ... Tần Quyền.

Thằng nhãi này tuy kém tuổi hắn, nhưng thân pháp xem chừng rất tốt, không biết có chừng bí kíp đi tắt đón đầu.

Tên Quyền nghe Lăng Phong nói muốn luyện thân pháp, liền cười :

- Phong ca, không phải đệ nói gở. Nhưng Phong ca bây giờ mới bắt đầu luyện, đợi đến khi có thể bay nhảy, chỉ sợ sức lực không còn.

- Tại sao?

A Quyền làm bộ tính toán, nói :

- 10 năm nữa.

- Lâu như vậy? - Lăng Phong trợn mắt.

- Phong ca nghĩ cứ luyện là được ngay sao? Hơn nữa ...

A Quyèn lưỡng lự :

- Mặc dù đệ không hiểu Phong ca từ đâu có bộ pháp tinh diệu sẵn trong người, nhưng tiếc là nội công thì một điểm cũng không có.

- Thế thì có vấn đề gì?

- Thì sẽ mất thêm vài năm nữa luyện khí, mới nên luyện thân pháp.

“Khí?”

Lại là cái này.

Lăng Phong đương nhiên xem phim chưởng đọc tiên hiệp, chữ “khí” này nghe nhiều đến mòn cả tai. Nhưng nói thực, hắn vẫn không thể tưởng tượng được “khí” là cái quái thai gì, nằm ở chỗ nào trong người. Đan điền sao? Là ruột già hay ruột non?

Nếu không có thực thể, thì làm thế quái nào phát ra năng lượng, phát ra lực? Thiên tài Isaac Newton nói “F = ma”. Thiên tài Albert Einstein lại nói, “E = mc2” nha.

Còn có, kinh mạch. Là một loại mạch máu sao?

Kiếp trước Lăng Phong từng xem không ít videos, có vài tên tự xưng “cao thủ khí công” gì đó, múa may loạn xạ, bị võ sĩ UFC đấm một cái thì hộc máu lăn ra, đâm ra mất tin tưởng trầm trọng vào “khí công”. Lăng Phong cho rằng, cái đám luyện khí chẳng qua bốc phét ra vẻ cao thâm, phim ảnh làm màu nói quá, làm vài trò da thịt sắt đá thực chất đều là chút tiểu xảo ảo thuật mà thôi.

Thực ra, luyện khí có thật, nó xuất phát từ một môn cổ võ, gọi là đạo dẫn. Ở thế giới này, sách luyện đạo dẫn, võ đường trong kinh thành nào cũng có.

Chẳng qua, cái thời đại của Lăng Phong, bởi vì khoa học lên ngôi, khiến luyện khí bị thui chột. Một phép dẫn khí đơn giản lọt ra ngoài lại bị xem là mê tín vớ vẩn, số khác thì xem như vật gì thần bí. Các môn phái luyện khí cũng dần khép kín, không muốn lộ ra ngoài nữa. Vài tên biết môt chút đi chém gió, mười phần sai mất tám, kẻ nào không may luyện theo, khí không thấy đâu chỉ thấy bệnh điên. Quần chúng vì vậy lại càng nghi ngờ vào khí công.

Lăng Phong nửa tin nửa ngờ, hiếu kỳ hỏi :

- Vậy ngươi luyện khí được bao năm rồi?

Quyền lại ra vẻ bấm đốt ngón tay tính :

- Từ lúc sinh ra.

- Xạo, đừng có nói quá lên. - Lăng Phong bĩu môi.

A Quyền vội vã đỏ mặt :

- Được rồi, trừ mấy năm đầu quá nhỏ. Nhưng sau đó liên tục luyện.

Lăng Phong ngay lập tức phản bác :

- Hồi trước lúc làm thuê ta cũng không thấy ngươi luyện.

- Ài, được rồi, trừ thời gian gần đây đệ hơi xao nhãng nữa.

Lăng Phong nhíu mày công kích không tha :

- Ngươi chắc chắn cả chục năm qua, ngươi không ăn không ngủ để luyện?

- Gần như thế.

- Thời gian ngắm gái cũng không có?

A Quyền nói :

- Cứ cho là Phong ca đây thông minh hơn người, thì chuyện này huynh vẫn không so với đệ được.

- Ý gì?

- Bí mật sư môn. - A Quyền làm mặt khổ.

Xem ra A Quyền đang diễn vai con cháu “gia tộc võ học”.

Lăng Phong sẵng giọng :

- Bí với chả mật. Ta tự luyện.

- Phong ca, đừng giận. Đệ có nỗi khổ mà.

Mặc lão bỗng nói :

- Công tử, thực ra không cần luyện khí hoàn thiện cũng có thể luyện thân pháp.

Điều này cũng không sai.

Hầu hết người học võ ở thế giới này đều bắt đầu từ khí, luyện khí cơ bản sẽ giúp cơ thể cải thiện, nhẹ nhàng dẻo dai. Nhờ đó bước vào luyện thân sẽ cực kỳ có lợi. Tuy nhiên, không phải tất cả đều vậy.

Tuyệt kỹ Đoạn Hồn nghe nói xuất phát từ Dương gia, nằm trong một bộ thân pháp đầy đủ. Dương gia là dòng dõi đại tướng của nhà Tống, tham gia quân đội.

Lăng Phong nghĩ đếnn, người trong quân đội chỉ có số ít có cơ bản về khí công, còn lại đều đi lên từ số 0, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn dùng Đọan Hồn tốt. Điều này chứng tỏ vấn đề không nằm ở khí công, mà là ở sự bền bỉ chịu khó trước.

Mặc lão là ví dụ điển hình, võ công của lão hình như hoàn toàn không dựa vào khí. Có được ngày hôm nay, Mặc lão phải trải qua việc luyện tập gian khổ, thậm chí chấp nhận ra chiến trường để tôi luyện. Lăng Phong cũng chỉ mong được như lão là đủ dùng.

"Đúng vậy, ta chả cần luyện cái gì khí." Lăng Phong âm thầm gật gù.

Lăng Phong bỗng nhớ lại một số bài tập cho đặc công ngày trước hắn tìm hiểu.

Hắn lại không biết, những bài tập kia thực ra chính là luyện khí cơ bản.

- Công tử, nếu muốn luyện Đoạn Hồn quyết, trước nhất phải tôi luyện chiến ý.

- Chiến ý?

Đây là lần thứ hai Lăng Phong nghe đến “chiến ý”. Hắn nhớ lão đùi gà nói qua, thứ này và thần thức của hắn cùng một loại.

Mặc lão nói, Đoạn Hồn quyết khi áp sát cần đồng thời kích phát chiến ý tối đa để chế ngự địch thủ, đây là lý do vì sao môn này trong quân được ưa thích. Ra trận nếu bất ngờ áp sát rồi tung chiến ý uy hiếp, có thể khiến đối phương lùi bước hoặc xao nhãng chốc lát mà hạ sát chiêu.

Bình thường chiến ý chỉ dành cho những kẻ cuồng đánh đấm. Đẳng cấp sau chiến ý chính là sát ý, chỉ có giết người nhiều thì mới tôi luyện được. Sát ý tính uy hiếp cao hơn chiến ý rất nhiều, thậm chí trực tiếp hù chết đối phương cũng có thể. Quân nhân đêu có chiến ý và sát ý, nên rất ưa thích dùng Đoạn Hồn quyết.

Lăng Phong hứng thú với tu luyện, trái lại rơi vào một sai lầm nguy hiểm, đó là tham lam. Sai lầm này bất kỳ kẻ nào cũng mắc phải, đặc biệt khi mới bắt đầu.

Hắn quên mất một câu của lão đùi gà.

"Thân pháp, công pháp có thể luyện nhiều. Thần pháp, tâm pháp thì không nên."

Lăng Phong có sẵn thần thức chữ "vô", lại không hề yếu, bây giờ lại nghĩ đến chuyện luyện chữ "ý".

Hắn như một đứa trẻ nhà nghèo mới bước lên thành phố, thứ gì cũng thèm muốn, âu cũng là không có tội. Nói lại, hắn đang không biết luyện chữ "vô" tiếp thế nào.

Nhìn lại, tên Quyền xem ra là trẻ nhà giàu thành phố, từ nhỏ nhìn quen đồ ngon, bí mật không ít. Không biết cụ thể xuất thân ra sao?

...

Mặc dù nói sẽ không luyện khí, nhưng Phong ca cũng không đến nỗi cố chấp như vậy.

Dù sao đây là dị giới, liền triều đại cũng khác biệt, cái gì cũng có thể xảy ra. Lần trước lão đùi gà di chuyển vèo vèo trước mắt, đã khiến Lăng Phong tỉnh ra nhiều.

Lăng Phong nhờ A Quyền chỉ chỉ phương pháp, cũng rút ra được một ít yếu quyết “luyện khí đại cương”, bắt đầu tập tành ... luyện khí cho nó bằng bạn bằng bè.

Hóa ra cái trò này cũng không khó như Lăng Phong tưởng tượng. Nói trắng ra là tập tĩnh tâm, nín thở, rồi hô hấp. Khí sẽ từ từ có.

A Quyền khẳng định, luyện khí không khó, chỉ đòi hỏi sự kiên trì. Thời gian tu luyện càng nhiều, tu vi càng mạnh. Bởi vậy mới có cái gọi là "hai mươi năm", "ba mươi năm" tu vi. Cũng chính là tích lũy khí trong chừng ấy năm thì có, gần như không có đường tắt nào.

Đám thiếu niên nhân đó cũng luyện cùng Lăng Phong.

Chỉ là ...

Sau ngày thứ nhất.

- Quyền Nhị ca, đệ thấy rồi, quả nhiên có khí ...

A Quyền vui vẻ hỏi :

- Tử Long, có phải trong bụng có một tia nóng nóng?

- Đúng vậy.

Lăng Phong mặt đen thui, chui vào phòng tự luyện, thậm chí không thèm ăn tối.

Cơ thể hắn chẳng có gì khác biệt, trong bụng không có “lửa nóng sinh ra”, ngược lại mông tê chân dại. Hơn nữa vì ngồi nhiều ít vận động, cho nên sức lực kém đi, trễ nãi công việc, bù lại được cái ít bị đói bụng hơn.

Ngày thứ hai, bên ngoài nghe tiếng tiểu tử Chu Công Cẩn mừng rỡ :

- Haha, đệ cũng thấy rồi.

Lăng Phong mặt tím tái.

Ba ngày ...

Thậm chí vài tên thiếu niên chậm chạp cũng có tiến tiển.

Lăng Phong thì vẫn tịt, phi thường buồn bực.

Lại gặp phải A Quyền châm chọc :

- Môt người tư chất trung bình, tầm 3 ngày hít thở đúng cách là khí sẽ sinh ra, còn thiên tài như ta thì chỉ cần hít cái đầu là có luôn.

Đám thiếu niên nghe vậy liền tung hô Nhị ca ngút trời.

Chỉ có tên nào đó đóng cửa không tiếp khách.

Tốt xấu gì cũng là nam chính. Không tệ như vậy chứ? Hay lại bị ném vào motif phế vật đây? Phế đến mức khí cũng luyện không ra, còn có thể phế hơn không?