(Facebook của truyện : http://facebook.com/atkd1890fic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)

Đang giữa buổi khai trương, Lăng Vân rất nhanh lại bận rộn, Lý Minh Nguyệt cũng đi mất. Lăng Phong trở thành bệnh nhân bất đắc dĩ.

Nha hoàn Tiểu Tinh căn bản không có tí lương y thầy thuốc nào, bôi bôi trét trét vài cái cho có lệ rồi bỏ đi. Cũng là nha hoàn Tiểu Hồng của Lý Minh Nguyệt hiểu chuyện hơn, ra tay rất nhẹ nhàng. Có điều tiểu muội này phát dục còn quá nhỏ, Lăng Phong chỉ xem như em gái trong nhà, căn bản chẳng muốn trêu đùa gì.

Có điều, Lý tài nữ sai nha hoàn chăm sóc như vậy, có khi nào đã để ý đến Phong ca rồi không? Bình thường hai người gặp mặt nói đến câu thứ 3 liền bất hòa. Chỉ là oan gia ngõ hẹp, khó nói trước được gì.

Lăng Phong hiện tại cũng không có tình ý gì với Lý cô nương, hắn chỉ thích mỗi ngày được ngắm nhìn Vân tỷ.

Ngồi rảnh rỗi không có gì làm, Lăng Phong bỗng để ý đến một nữ tử khác.

Khương Vũ Y.

Khương Vũ Y bình thường vẫn ở gian sau, rất ít khi xuất hiện. Hôm nay ngày đặc biệt, Khương cô nương cũng phá lệ ra góp vui.

Cô nàng họ Khương này, Lăng Phong tiếp xúc thậm chí còn ít hơn cả A Trình. Hai người gặp nhau hầu như không bao giờ nói quá hai câu, cùng lắm là chào hỏi rồi lại hờ hững tránh nhau.

Trước mặt Lăng Vân hay Lý tài nữ, cái thói vô lại ba hoa của Lăng Phong luôn khiến hai nàng kia bực tức đáp trả. Đụng phải kiểu Khương Vũ Y thì hắn chịu thua. Nàng ta căn bản không thèm để ý đến hắn.

Lăng Phong không phải quá ngốc. Hắn nhận ra, nàng ta khinh mình.

Sau chuyện Khương lão phu nhân lần trước, Lăng Phong càng khẳng định điều này.

Chính vì thế đôi khi Lăng Phong cũng kiếm cớ tiếp cận Khương Vũ Y.

Cũng không phải hắn yêu thích nàng ta muốn chinh phục, chẳng qua đại khái bị bà cháu người ta khinh thường, muốn thể hiện một chút, khiến nàng ta phải để ý đến mình cho hả giận.

Tên Quyền rất tinh mắt, ngay lập tức phá đám :

- Làm sao thế Phong lão ca, bị sét đánh?

- Đúng đấy, làm sao? Ngươi cũng bị sao?

A Quyền cười :

- Đệ bị nhiều lắm, quen rồi.

- Hôhô. Còn dám lên mặt với bản công tử. - Lăng Phong cười nhạo lại.

Nghĩ một lát, Lăng Phong lại gần Khương Vũ Y, hỏi han bâng quơ :

- Khương cô nương, cần ta giúp đỡ gì không? Chuyện tính toán này ta có vài tuyệt kỹ rất hay đấy.

- Không cần.

- Khương cô nương thấy mấy mẫu mã mới ra hôm nay thế nào?

- Lý tài nữ vẽ ra, Lăng tiểu thư góp ý, đương nhiên rất đẹp.

Lăng Phong buồn bực.

Mà thôi, mình cũng chẳng có ý định tán tỉnh nàng ta, so đo mà làm gì. Liền nói vài câu nhàm chán rồi ra ngoài.

...

Lăng Phong giao phó vài hạ nhân chạy đi làm công tác quảng cáo, thời đại này không có phương tiện, cách duy nhất là tung lời đồn. Nghĩ đến quảng cáo, Lăng Phong liền nghĩ ngay đến báo chí. Chỉ là, thứ này cần nguồn lực lớn mới làm được, ngoài ra nó rất dễ đụng chạm đến triều đình, lúc này Lăng Phong dù có ý tưởng cũng chưa thể làm.

Đành để ra sau.

Lăng Vân hớn hở trán lấm tấm mồ hôi lại gần, hôm nay khai trương có thể nói rất thành công.

- Mấy cô gái Thất Tú phường cũng sắp đến giờ về, hôm nay thế mà thành công ngoài ý. Ta còn lo sẽ thất bại.

- Đương nhiên rồi, tỷ còn không nhìn là ai làm chưởng quầy.

Lăng Vân giả vờ không nghe :

- Ngươi nói cái gì ta không nghe rõ?

- Trong lòng tỷ biết là được.

Lăng Phong cười trừ đáp trả, hắn lại nhớ đến một chuyện khác.

Buổi hẹn ở Thất Tú các kia, có lẽ hắn phải ghé qua thử.

Chỗ kia là chỗ khách nhân quyền quý, nếu công tử gì đó đã có ý mời ta tới, xem ra cũng là dân có máu mặt ở kinh thành, biết đâu là cơ hội của Lăng Phong.

- Vân tỷ, việc ở đây xin nhờ ngươi.

- Hừ, ngươi lại muốn làm gì?

- Mấy mỹ nữ Thất Tú phường kia chẳng phải sắp xong việc sao? Ta sẽ đưa bọn họ về tận chỗ.

- Không cần.

Lăng Phong đã đi mất.

- Này, đã nói không cần. Ngươi ...

Vừa ra khỏi tiệm thì Lăng Phong phát hiện một chiếc xe ngựa đỗ lại, Từ Nguyên ló đầu ra, còn có hạ nhân ôm một bao quà tặng to đùng.

Lăng Phong không khỏi chửi thầm. Vân tỷ hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, rút cục vẫn tiện nghi thằng này. Chẳng qua, ca đang có việc bận, thôi kệ không phá nữa vậy!

...

Thất Tú các.

Không hổ là nơi tiếp khách đẳng cấp số một kinh thành.

Tòa chính cao đến mấy tầng, khách khứa ra vào nhộn nhịp, xe ngựa trước cửa nườm nượp, đều là công tử thiếu gia lụa là. Lăng Phong đã lâu không tới nơi hoành tráng thế này, nhớ lúc trước cũng từng dạo dạo Tô Châu, có điều chỗ đó hương vị nhẹ nhàng êm dịu hơn ở kinh thành. Lăng Phong hiện tại vẫn dân đen, thậm chí buôn bán tiền lời tháng đầu còn chưa được cầm trong tay.

Lăng Phong đang ngơ ngác thì có người tiếp cận :

- Giờ mới đến sao? Còn tưởng ngươi không tới. Tốt lắm, còn kịp, không muộn.

Lăng Phong lịch sự chắp tay nói :

- Thất lễ, thất lễ. Tại hạ giờ mới xong việc buôn bán nhỏ.

Người này mặc trang phục cận vệ, giống kẻ hôm nọ. Da ngăm đen, mặt có vết sẹo nhỏ, xem chừng đã lăn lộn nhiều.

Người kia khuôn mặt không có nhiều biểu tình nói :

- Vào trong đi. Công tử gia đang chờ.

- Mời.

Thất Tú các khá yên tĩnh, ngược lại với suy đoán của Lăng Phong. Nghe thi thoảng có tiếng nữ nhân đàn ca đâu đó, còn lại không hề lộn xộn như sảnh thanh lâu, chỗ này giống như đại sảnh khách sạn hiện đại.

Một thiếu nữ khá xinh xắn bước ra cười hỏi :

- Nhị vị công tử là vừa tới hay đã có đặt chỗ?

- Là khách của Nhị công tử. - Tên cận vệ kia chỉ đáp đơn giản.

- A, ra vậy. Mời đi theo tiểu nữ.

Nữ "tiếp tân" cười nhẹ một tiếng, quay người dẫn đường.

Lăng Phong bước theo, đang chăm chú nhìn mông thiếu nữ trước mặt đong đưa thì nghe tên kia nói :

- Ta tên Trương Bảo.

- A, thì ra là Trương huynh, hân hạnh. Tại hạ Lăng Phong.

Có vẻ Trương Bảo muốn làm quen với Lăng Phong.

Bất kể ai được "Nhị công tử" để ý, vậy chắc chắn là kỳ nhân dị sĩ, có thể sau này sẽ phong quang cũng không chừng. Trương Bảo tuy chỉ là quân nhân, tính tình thẳng thắn không thích nịnh nọt, nhưng làm quen một chút cũng không hại gì. Trương Bảo đi theo Nhị công tử từng tiếp xúc qua nhiều người, hầu hết những kẻ kỳ nhân kia đều một dạng tự cao, không hợp tính gã, nhưng gã vẫn bảo trì thái độ này khi gặp người mới. Cái tính này của Trương Bảo so với kẻ cận vệ Lăng Phong gặp tốt hơn nhiều lắm, ít nhất còn chịu hỏi chuyện.

Lăng Phong không biết nói gì tiếp, không khí lại im lặng như cũ.

Một bên không quen nói, một bên không muốn nói.

- Đã đến, mời hai vị vào.

- Đa tạ mỹ nữ dẫn đường.

Lăng Phong đánh mắt cười, thiếu nữ mặt phớt hồng rời đi.

"Đúng là chỗ cao cấp, dẫn đường mà đã dễ thương như vậy."

Lăng Phong bước vào trong phòng.

Phòng này không rộng, nhưng thiết kế rất phong nhã, trên tường treo đủ loại tranh, còn có chậu cây lớn ở góc phòng. Nhìn như một lầu riêng biệt, kiểu dành cho khách VIP xem ca kịch. Phía trước có thể nhìn xuống dưới sân khấu. Sân khấu ở dưới hình tròn, thiết kế nổi trên nước, quả thật mới lạ.

Lúc này, đang có một màn ca múa, giọng ca vừa rồi từ đây truyền ra ngoài. Trước sân khấu là dãy chỗ ngồi hạng bình thường, chỉ có ở các tầng trên mới là gian VIP, tạo thành một vòng cung xung quanh.

Trong phòng đã có sẵn hai người. Tên công tử và cận vệ hôm trước.

Người kia cũng không quay lại chào Lăng Phong, vẫn phe phẩy quạt xem kịch.

- Điện hạ, Lăng Phong đến.

- Ừm.

"Điện hạ?"

Lăng Phong hơi giật mình nghĩ, ở thế giới này mà dám xưng điện hạ, không tới chục người thì phải.

- Không biết công tử gọi tiểu nhân tới có chuyện gì?

Thân phận đối phương vẫn chưa rõ, Lăng Phong chỉ bảo trì khách sáo chứ không cung kính, vừa chào vừa định ngồi xuống bên cạnh.

Hắn lại không biết, chỗ này phải được cho ngồi mới ngồi, không ai lại bố láo như hắn cả. Trương Bảo đứng ở cửa canh chừng cũng không khỏi bội phục thằng này liều.

Thanh niên kia nhìn cảnh này trong mắt, nhưng không ngăn cản, bốc ít hạt cho vào miệng.

- Ta là Triệu Khánh.

"Tần Vương?". Lăng Phong giật mình đứng dậy.

- Tiểu dân tham kiến Vương gia.

Lăng Phong hơi cúi người, nhưng hắn không muốn quỳ.

Tuy Lăng Phong biết không nhiều, nhưng xưng hô điện hạ, lại kèm Triệu Khánh cái tên này thì hắn tình cờ biết được.

Hoàng tử Triệu Khánh, phong hiệu Tần Vương.

Lăng Phong biết ở thế giới này, Hoàng tử thuộc giai cấp cao nhất, còn thương nhân như hắn là đẳng cấp thấp nhất, có lẽ chỉ cao hơn nha hoàn nô lệ. Khoảng cách giữa hai người không thể hình dung nổi, cách cả mấy tầng người.

Gặp Hoàng tử, quan dưới tam tứ phẩm đều đã phải quỳ lạy, nói gì Lăng Phong. Dân thường gặp quan huyện đã phải dập đầu lạy, run lẩy bẩy sợ hãi, đó không phải thói quen hay bị trói buộc, mà do tu tưởng được hun đúc từ nhỏ, người ta tự động cảm thấy "phải quỳ".

Từ khi vào thế giới này, Lăng Phong mới chỉ suýt quỳ đúng một lần, lần ở đám tang Lăng Chiến. Từ sau đó, hắn tuyệt đối không muốn quỳ bái ai, nhất là Hoàng tộc, đối với người hiện đại như hắn, rất không chấp nhận được.

Lại nói, lý do Lăng Phong biết đến không phải vì hoàng tử này vĩ đại nổi bật gì, mà vì kẻ này rất nổi tiếng trong giới thanh lâu. Lăng Phong lúc rảnh rỗi chém gió với Quyền mà biết được, hôm đó hai tên ngồi bình luận về mỹ nữ kinh thành, nói một lúc thì đến Triệu Khánh, vì Tần Vương Triệu Khánh nghe đâu bảng xếp hạng top 10 mỹ nữ kinh thành đều đã chơi qua.

Đất phong của Tần Vương là Tần Phượng, phía tây bắc kinh thành. Hoàng tử được phong vương đều phải sống ở đất phong, nếu không có sự kiện đặc biệt sẽ không được tùy tiện nhập kinh. Chẳng qua, Triệu Khánh có một chút khác biệt. Mẫu hậu hắn lại là đương kim hòang hậu, cho nên Triệu Khánh thường xuyên ghé kinh thành, lấy cớ thăm hỏi.

- Hừ. Ngươi cũng rất trấn tĩnh đấy.

Triệu Khánh bỗng nhìn Lăng Phong hừ nhẹ.