Ngày hôm sau.

Lăng Vân hôm nay mặc một bộ váy màu xanh. Trên người nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, không biết có phải là hương thơm thân thể xử nữ hay không, nhưng nó khiến Lăng Phong cứ mê mẩn như đang ở cõi tiên.

Vân tỷ hình như lớn hơn hắn 1 tuổi, nói vậy cũng đã 22 23 gì đó. Nữ tử tuổi này, cổ đại hiện đại gì 80% đều đã thành “đàn bà”, đặc biệt là mỹ nữ. Vân tỷ lại là nữ thương nhân, đi lại tiếp xúc nhiều, chỉ e ...

Vân tỷ liệu có còn là xử ...

- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Không nghe ta nói gì sao?

- A, khụ. Tỷ đang nói gì kia?

Lăng Phong bị ai đó quát mà choàng tỉnh.

Có điều, Vân tỷ quát mắng mà giọng vẫn rất nhẹ nhàng, Lăng Phong tình nguyện để nàng mắng thêm.

Lăng Vân sẵng giọng :

- Kế hoạch kinh doanh ngươi nói là gì? Còn nữa, không muốn buôn tơ lụa, vậy thì làm cái gì? Lăng gia chúng ta cũng chỉ có tơ lụa để buôn mà thôi.

Từ sau khi Lăng Chiến chết, Lăng Vân chịu áp lực vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ việc kinh doanh của Lăng gia từ Tô Châu Hàng Châu đến Trường An đều một tay nàng lo, nàng cảm giác sắp chịu không nổi nữa. Nay có một tên đệ đệ để chia sẻ, Lăng Vân như được giải thoát.

Chỉ nghe Lăng Phong nhàn nhã nói :

- Kế hoạch kinh doanh, chính là từ nay về sau, hàng tháng nhập hàng tiêu thụ, nhân lực kho bãi, cân bằng thu chi ra sao. Còn thương phẩm, thì không phải tơ lụa, mà là làm hẳn thành trang phục.

- Ngươi muốn làm cả may cắt?

- Đúng vậy.

Lăng Phong muốn chuyển sang làm trang phục. Kỳ thực cũng không phải tự nhiên mà nghĩ đến.

Nguyên nhân đầu tiên, là vì hắn không thích chính ... quần áo trên người mình.

Đến thế giới này cũng đã nửa năm, “nhập gia tùy tục”, có nhiều cái Lăng Phong cũng phải chịu khó mà quen, tỷ dụ tóc tai không được cắt ngắn, không có giấy vệ sinh, không có kem đánh răng, không có ba con sâu có gai, không có dầu gội, không có dép lê, không có TV, không có máy tính, không có ...

Nói chung cái m* gì cũng không có.

Nhưng khó chịu nhất, là đồ mặc trên người. Nói chuẩn hơn, là cái “quần nhỏ”.

Cái Lăng Phong đang mặc bên trong, căn bản không phải đồ lót. Một cái quần đùi hình chữ nhật thì đúng hơn, lại còn vải bố xơ xác, chỉ cần “tiểu đệ” chào cờ, lập tức đồi cao sẽ đội lên, ngứa ngáy không thôi, căn bản chẳng có một chút tác dụng của đồ lót nào, ngược lại còn như ngược đãi bản thân.

Chỉ kỳ quái, mấy tên xuyên không trước kia, hình như không tên nào kêu ca cái này.

Hay là tiểu đệ của Phong ca đặc biệt to hơn chúng?

Cái này cũng có thể.

Nội y nam đã như vậy, dám chắc nội y nữ cũng chẳng khá là bao.

Nhìn thử Vân tỷ, xuyên qua làn áo mỏng, Lăng Phong bằng vào con mắt của chuyên gia, đoán trong kia phải D-cup là ít, là size hoàn hảo nhất, cần phải giữ gìn như báu vật quốc gia. Chẳng qua nếu Vân tỷ cứ mặc mấy cái yếm thẳng đuột kia, dám chắc chỉ 5 năm nữa, báu vật kia sẽ ...

- Ngươi ... đang nhìn cái gì?

Lăng Phong vội ho khan :

- Khụ. Ta đang nghĩ đến, tơ lụa Tô Châu, ở kinh thành không chỉ có chúng ta bán, chẳng có gì khác biệt, nếu tiếp tục như vậy không có bao nhiêu khởi sắc. Hai là, tơ lụa là thượng phẩm, đặc biệt là lụa Tô Châu. Giá cả cực đắt đỏ, cũng chỉ có vương công quý tôc mới dùng để may đồ. Nếu cứ kinh doanh tơ lụa, gần như chỉ bán cho quý tộc, hoặc cho thương nhân đi theo “con đường tơ lụa” về phía tây, căn bản không còn nguồn thu nào khác.

- Vậy làm may cắt thì có thể có lợi gì chứ?

- Tỷ thấy đó, giới bình dân như chúng ta, ăn mặc chủ yếu dùng vải bố thôi. Buôn tơ lụa, thì tức là chấp nhận vứt bỏ thị trường bình dân vô cùng lớn này rồi. Nếu có thể may cắt đồ bình dân thì có thể kiếm một nguồn rất lớn. Đương nhiên, may cắt trang phục từ tơ lụa cho giới quý tộc cũng đồng thời phải làm, gọi là thị trường cao cấp.

Lăng Vân nghe chữ hiểu chữ không, nhưng đại ý vẫn nghe ra, chỉ nói :

- Bình dân thì làm gì có nhiều tiền mà mua?

- Một người mua không bao nhiêu, nhưng ngàn người cùng mua, thì sẽ rất khác đó.

Lăng Vân nghe xong vẫn lắc đầu.

Nàng còn tưởng Lăng Phong có ý gì hay.

Hiện tại, ngay cả mỗi tơ lụa bán đã không dễ rồi, nay còn ôm đồm thêm, vừa mất phí tổn đầu tư, vừa mạo hiểm đường mới, quá phiêu lưu.

Quan trọng là, Lăng gia bán tơ lụa, Lăng Vân đương nhiên từng nghĩ đến may cắt. Không chỉ Lăng Vân, mà nhiều đời Lăng gia đều đã nghĩ đến. Dù sao thì, người thông minh luôn rất nhiều. Thương nhân cổ đại chắc chắn đã nghĩ đến tất cả những cách có thể làm, không cần chờ Lăng Phong một kẻ thậm chí không phải thương nhân thành đạt đến chỉ điểm.

Chẳng qua, cái “may trang phục” mà Lăng Vân nghĩ, và cái Lăng Phong muốn nói, cơ bản là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Khác biệt đến mức Lăng Vân không cách nào tưởng tượng nổi.

Nhân tiện nói một chút đến kinh doanh trang phục cổ đại.

Thế giới này, cũng không có cái gọi là “đi shopping”, chọn lựa quần áo. Nói cách khác, không có chuyện nhà nào may sẵn quần áo treo ở đó, quần chúng đến xem hàng, thử thấy ưng ý thì mua. Mà là, ai cần quần áo mới, thì tự đi tìm thợ may. Vải vóc có thể tự mua rồi đem đến, hoặc là phó thác hết cho thợ. Thợ may đo lường thân thể, nói đại khái kiểu dáng, thế là có trang phục mới.

Đây cũng là lý do vì sao chỉ có buôn vải, chứ không có buôn trang phục. Cũng là lý do khiến người ở đây kể cả có tiền, đều ăn mặc không hề đẹp đẽ như trên phim.

Bởi vì thợ may xử lý tất cả công tác, đo đạc, cắt may, hoàn thành sản phẩm. Nếu như khách hàng không có yêu cầu kiểu dáng cụ thể, mà thực ra đến 99% là như vậy, thợ may chẳng có mấy người điên tốn thời gian thiết kế kiểu dáng tân kỳ cho khách làm gì. Dù sao toàn dân đều mặc như vậy, cứ may như cũ, khách hàng gật đầu, quần áo có thể bán đi, tiền bạc rơi vào túi, xong. Liền ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu cũng chỉ có vài kiểu được quy định, sư phụ nội cung tay nghề tốt thế nào, may tới may lui cũng chỉ chừng đó kiểu, chẳng qua là tinh tế tỉ mỉ, chứ không ai đi biến tấu cho nó mới lạ.

Thời trang cổ đại, thành ra rất tù túng. Cho nên về sau sử gia mới có thể nghiên cứu ra trang phục đặc trưng cho từng thời kỳ. Để như hiện đại, lượn một cái cửa hàng đã có đến 100 mẫu khác nhau, ngươi nói biết lấy cái nào làm trang phục đặc trưng?

Làm “may cắt” mà Lăng Vân và tất cả người ở đây đang nghĩ, chính là kiểu này.

Mà cái Lăng Phong muốn làm thì sao?

Trang phục làm xong, đưa đi các tiệm sỉ lẻ, bày cả ra đó. Nếu như quần áo không đẹp, khách lập tức sẽ bỏ qua, hàng sẽ ế. Đến lúc đó để gia tăng lợi nhuận, công ty may mặc tự nhiên phải liên kết với nhà thiết kế làm ra sản phẩm mới, đẹp hơn, thời trang hơn. Còn phải liên tục đề ra kế hoạch, cạnh tranh thúc đẩy không ngừng, dừng một ngày là lỗ nặng.

Lăng Vân đương nhiên không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng như vậy.

- Tỷ thấy thế nào?

Lăng Vân nhìn Lăng Phong, ánh mắt đã khác trước rất nhiều, nàng hỏi :

- Ngươi làm sao nghĩ đến cảnh tượng như vậy?

- Khụ, là ta ở trong mơ nhìn thấy. Có vị đại tiên nói ta cứ làm như vậy là sẽ thành công.

- Hừ, nói linh tinh.

Lăng Vân nghiêm túc nói :

- Nếu ta là khách hàng, có một cửa tiệm như vậy, có thể ta sẽ đến xem thật. Dù sao được nhìn trước quần áo cũng sẽ tiện hơn. Chỉ là, làm sẵn như vậy, một khi không bán được, thì chính là vứt đi, căn bản không thể hồi vốn được.

- Thế cho nên phải cần kế hoạch giảm thiểu nguy cơ. Trọng yếu là, làm quần áo sao cho đẹp, bán ra là có người mua.

Lăng Phong biết rõ khó khăn chờ đón hắn rất nhiều. Trong đó cái cơ bản nhất là thói quen tiêu dùng. Thứ này ăn sâu vào cộng đồng, không thể thay đổi ngay lập tức.

Nếu cái phong cách cổ hủ này chỉ ở phía người bán, vậy thì không sao. Như vậy chỉ cần Lăng Phong làm ra thứ mới lạ rõ ràng sẽ nổi bật hơn tất cả.

Tiếc là, người mua cũng rất bảo thủ, bọn họ không dễ dàng tiếp nhận cái mới.

Ngươi nghĩ đem những thứ mới lạ về cổ đại áp dụng thì sẽ được đón nhận ngay?

Không dễ như vậy. Không cẩn thận còn bị tẩy chay.

Đây là vấn đề về tư duy. Cứ lấy thời điểm Dân Quốc ra là thấy rõ, thời điểm đó có rất nhiều thương nhân học được cái hay ở phương Tây, nhưng để ứng dụng thì gặp vô vàn khó khăn. Từ lúc người tiêu dùng phong kiến tẩy chay cho đến khi hiện đạii hóa phải mất ngót trăm năm, tính ra phải thay máu gần 2 thế hệ. Dù Lăng Phong có là thiên tài cũng không thể rút ngắn xuống được.

Thời này, thứ lạ chỉ để dành cho việc bàn tán, người ta vẫn sẽ trung thành với thứ quen thuộc mà dùng cho an tâm. Chung quy cũng vì thông tin bó hẹp, không TV, không weibo facebook, người ta căn bản không biết thế giới trào lưu ra sao. Đã không thấy được để so sánh, dương nhiên không thể hùa theo.

Lăng Phong không biết từ thời điểm nào, vị đại thần nào, đã làm thế nào để cách mạng thời trang, khiến người ta có thói quen đi shopping lựa quần áo. Nhưng thân là xuyên không, nhất định phải thử mới biết được.

Cái đầu tiên cần lo, đó là cái mà Lăng Phong cho là “đẹp mắt”, liệu có hợp với quan niệm thẩm mỹ của đại chúng hay không? Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Thời đại khác biệt, ai mà biết người ta có thích cái Lăng Phong thích hay không?

Chỉ cần cùng thích, không sợ không bán được.

Dù sao, xem phim cổ trang cả đống, đồ ngoại quốc cũng biết quá nhiều. Với sắc lang chuyên ngắm gái như Lăng Phong mà nói, cái gì cũng có thể quên, riêng áo quần như thế nào thì không thể quên được, thậm chí còn đi sâu nghiên cứu. Đại khái không thể nhảy thời đại một cái từ váy nhà Tống sang hẳn bikini, nhưng ít nhất đến thời nhà Minh váy xếp li chắc là được chứ?

Hơn nữa, đầu óc Lăng Phong cũng khôngg quá tệ. Hắn biết một chút về thiết kế, làm nghề quảng cáo bao năm cũng cho hắn vài thứ có ích. Lăng Phong tự tin, có vài thứ chỉ có hắn nắm giữ độc quyền ở thời đại này, ví dụ tỉ lệ màu, phối màu theo lớp, phối hoa văn theo mùa, theo dáng người. Người cổ cũng nắm giữ sơ khai những điều này, nhưng hệ thống thành các kiểu phong cách như hiện đại thì làm sao bằng?

Nghĩ vậy liền nói :

- Nếu tỷ tin tưởng ta, hãy để ta thử một đợt hàng thế nào? Tỷ là khách hàng đầu tiên.

Lăng Vân nghĩ một lúc, nhìn Lăng Phong nói :

- Được, ngươi cần những gì?

- Cần một người có khả năng phác thảo, tiếp theo cần một nhóm người dệt may xuất sắc, và đảm bảo bí mật là được.

- Chuyện họa sĩ, thợ may, ta sẽ giúp ngươi.

- Cám ơn tỷ.

- Nếu chuyện này thành, ta mới phải cám ơn ngươi.

Lăng Phong đang định tiếp tục trường đoạn cảm động này, thì nha hoàn Tiểu Tinh ở ngoài nói vào :

- Đại tiểu thư, Từ thiếu gia tới.

- Ta ra ngoài một lát, lần sau nói tiếp.

Lăng Vân vội vàng đứng dậy.

"Lại là thằng chết tiệt này."

Lăng Phong lầm bầm, mãi mới có hôm nói chuyện với Vân tỷ lâu như vậy, sắp lấy được trái tim tỷ ấy rồi ... khụ. À, hình như không ổn, tỷ ấy là tỷ tỷ của hắn nha.

Ài!