Tạm để Tiêu Thiên Phóng dẫn bọn nha hoàn Manh Manh Tích Nhược thăm thú đường phố kinh thành, bộ ba Phong Hổ Quyền lập tức lẻn sang bên kia đường, bắt đầu kế hoạch đánh lén... khụ, hay còn gọi là du kích. 

Đám Vương nha nội và vài gã tuỳ tùng lại chẳng chút mảy may đại hoạ đang sắp tới.

Chẳng qua lại nói, nếu hỏi hôm nay ai đỏ nhất thì lại không ai ngoài Vương nha nội. Gã đứng vị trí mà nữ tử thần bí đáp xuống ngay trước mặt. Trong khoảnh khắc nàng kia đáp xuống, mạng che mặt hơi nhấc lên lại để lộ một phần dung nhan, quá đủ cho gã bị hớp mất hồn.

- Hai ngươi nói có phải vừa rồi là tiên nữ thật không?

Tên công tử gầy, Triệu Bất Vưu, một bộ hiểu biết cười nhạt nói:

- Nha nội sao lại dễ tin như vậy? Đời này sao lại có thần tiên chứ?

- Nhưng nàng ta biết bay nha.

Tên mập Phiền Chính chen mồm nói:

- Này ta biết. Lúc trước nhà ta làm đại thọ thuê đám tạp kỹ về, bọn chúng có vài tên cũng bày trò bay lượn. Lúc đó ta cũng thích lắm, sau tra hỏi mới biết có dây treo lên cả thôi.

Triệu Bất Vưu vẫn một bộ trang bức lắc đầu nói:

- Không đúng rồi. Lúc đó ta để ý không hề có sợi dây nào cả. Khả năng là võ công. Phủ đệ nhà ta có mấy vị sư phụ tuy không bay từ từ được, nhưng nhún người một cái từ mái nhà xuống là chuyện bình thường.

Nói xong nhớ ra cái gì, Triệu Bất Vưu bỗng nhìn quanh hỏi:

- Nói đến võ công, lão trọc đi đâu mất rồi?

Phiền Chính vừa thở vừa khinh bỉ nói:

- Thôi đừng nhắc đến lão. Còn nói cái cao tăng Sùng Thánh chỉ thua kém Bạch Mi phương trượng nọ kia. Ta còn tưởng có lão di cùng thì sẽ thu hoạch hơn hẳn mọi khi. Rút cục bị nữ nhân kia đánh cho chạy dài...

Vương Trường Đông nghe nhắc đến nữ nhân trong mộng liền giật mình nói:

- Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ chẳng phải dẫn nữ tử kia đi sao? Bây giờ chỉ cần tìm ra nàng ta là tìm được thần tiên tỷ tỷ rồi.

Phiền Chính tiếc nuối nói:

- Nói thì dễ. Người đi đã nửa canh giờ, làm sao biết nàng ta đi đâu chứ? Đã thế hai vị muội muội biết võ công kia cũng đi lúc nào không hay...

Bỗng Triệu Bất Vưu tủm tỉm cười:

- Các ngươi nói đã hết cách tìm mấy nữ tử kia sao? Vậy cũng chưa chắc.

- Ngươi có cách sao?

Hai gã Vương Phiền kinh hỉ nhìn sang.

Triệu Bất Vưu nhỏ to thì thầm gì đó, chốc lát ba tện liền cười hô hố.

- Haha, có lý có lý. Triệu huynh không hổ là tử tôn Hoàng tộc.

...

Lát sau.

Ba người Lăng Phong vẫn một mực theo đuôi. 

Thực ra chỉ có Lăng Phong là chuẩn bộ dáng theo dõi, thi thoảng ngụp lặn giấu mình các kiểu, chứ hai tên Quyền Hổ thì căn bản là dạo mát. Một tên thì huýt sáo láo liên check gái, tên kia thì như khúc gỗ di động.

Lại nói, vì sao Phong ca muốn báo thù xưa mà không chạy tới đập thằng kia tại chỗ? 

Đơn giản, vì Phong ca là giang hồ có văn hoá, phải dùng đức phục người...

Thôi bỏ đi, chủ yếu vì mấy thằng kia toàn đi đường lớn, éo chịu chui vào ngõ hẻm gì cả, khó ra tay nha. 

Nói sao, kinh thành là trọng địa dưới chân Hoàng đế, không giống như Thái Nguyên đất thổ phỉ. Kể cả ai đó có tội tày trời đi nữa cũng không đến lượt anh em tự xử. Đánh nhau kiểu gì cũng bị gọi lên nha môn, lỡ mà gây thương tích thì có khi còn đền bù sấp mặt. Mà áng chừng Phong ca chuyến này ra tay khó có khả năng không gây thương tật cho đối phương.

Chỉ là, càng đi Lăng Phong lại càng thấy có gì đó vô cùng cổ quái, liền nhỏ giọng hỏi Tần Quyền:

- Lục đệ, ngươi có thấy đoạn này có gì lạ không?

- Có gì lạ?

Lăng Phong tạm đứng lại, vuốt mũi nhìn ngắm xung quanh một chốc ngậm ngùi nói:

- Ta cứ thấy chỗ này quen quen thế quái nào?

Tần Quyền nhếch mép lười nhác nói:

- Đương nhiên phải quen, đây là hướng đi về Phong Vân tơ lụa nha.

- Moá, phải không?

Lăng Phong giật mình cảm khái.

Ai, mới đó mà đã một năm trời đấy, đến đường về nhà cũng quên mất.

Còn chưa kịp cảm khái hết câu đã nghe đằng trước có tiếng cợt nhã:

- Vừa rồi đường đột chưa kịp tự giới thiệu, khiến tiểu mỹ nhân kinh hãi. Bổn Hầu là tử tôn Hoàng tộc, nhưng vì quen sống khiêm tốn nên không nhiều người biết. Tư sản bổn Hầu không nhiều lắm, ngoài phủ đệ lầu các thì có chỉ vài cái tiệm châu báu. Bổn Hầu cũng vốn không có ý xấu, chỉ hy vọng được bồi tiểu mỹ nhân đây nhất du...

V*, thằng nào tán gái cũng có bài phết.

Nhìn lại, phát hiện chính là ba tên nha nội vừa xong. Đang vây lấy một nữ tử nhỏ nhắn ôm một giỏ áo quần trước cổng một tiểu viện trong hẻm. 

Thằng nhãi đang ba hoa là tên cao cao cả đám Lăng Phong không ai quen. Cái này thực ra dĩ nhiên, thằng nhãi mập nhìn là biết loại chưa tốt nghiệp tiểu học, căn bản không thể phun ra được câu chữ hoa mỹ. Còn tên Vương nha nội thì đang láo liên nhìn trước nhìn sau, cũng không biết đang tìm cái gì.

Thú thật mà nói, nếu không phải chuẩn bị xông lên đập đối phương một trận, Phong ca có khi đã lại kết thân một phen. Cổ nhân có câu anh hùng quen nhau chủ yếu nhờ tán gái. Thằng mập thì tạm vứt sang một bên, nhưng gã Hầu gia gì kia cũng rất có phong cách.

Liếc mắt sang nữ tử nọ, Lăng Phong hai mắt nhất thời toả sáng.

Khó trách mấy thằng nhãi này đi cả một đoạn đường dài xuyên cả thành để tìm. 

Nữ hài nọ mặc một bộ váy phá cách màu lục, ngọc trâm đơn sơ cài tóc. Bộ dáng nàng mềm mại đáng yêu, thanh thuần như nước, vô cùng động lòng người. Nhưng điểm thu hút nhất ở nàng chính là, ở nàng có nét gì đó rất tú khí gần gũi, phảng phất như nữ hài nhà bên.

May mắn là nàng ta cũng không phải một mình. Sau lưng nàng còn có một đôi nam nữ trung niên, nữ nhân thì đầy vẻ khắc khổ, còn nam nhân thì bị tật ở chân. Cả hai đều đang bộ dạng sợ hãi trước mấy tên công tử và tuỳ tùng giàu có, nhưng vẫn rất kiên trì đứng phía sau bảo hộ, xem chừng là hàng xóm tốt bụng hoặc là người ở của nữ tử nọ.

Chẳng qua, nhìn chốc lát Lăng Phong bất chợt nhíu mày:

- Từ từ, nữ nhân kia sao ta cũng thấy quen nốt nhỉ?

- Lạy ngươi a Tứ ca, kia chính là trước cửa nhà ngươi. Còn nữ tử kia chính Công Tôn muội muội nha.

Lăng Phong lông mi nhướng hẳn lên đầy khoa trương:

- Oa? Thực sự là Dao Nhi? 

Một năm không gặp, thân thể phát dục không ít... Khụ, là trưởng thành không ít. 

Mà cái này không trọng yếu. Trọng yếu là mấy thằng nhãi kia lại dám giỡn nữ nhân trong biên chế của Phong ca, này vạn vạn không thể được rồi. M*, vợ tương lai của ca, ba thằng vương bát đản chúng mày chỗ nào toát ra, thật là quá chán sống. 

Trong lúc ai đó đang phồng mang trợn má phẫn nộ, lại nghe Công Tôn Dao nói:

- Ta đã nói rồi, ta không làm gì sai, cũng không muốn đi cùng các ngươi. Nếu các ngươi cứ quấy rối ta, chờ đại ca ta trở về sẽ không tha cho các ngươi đâu...

Phiền Chính không đủ học vấn như Triệu Bất Vưu, cười hô hố thô tục nói:

- Haha, đại ca của ngươi? Là Quan Vân hay Triệu Công?

Công Tôn Dao có lẽ chưa chắc biết Quan Công Triệu Vân là ai, nhưng nàng đủ thông minh nghe ra gã xấu xí đang khinh bỉ đại ca. Nàng gắng ưỡn bộ ngực sữa nói:

- Hứ, không phải Quan hay Công nào cả, huynh ấy là Lăng đại ca.

Lăng Phong phía xa nghe được hai mắt toả sáng, một bộ tự đắc nhe răng nói:

- Há há. Lục đệ Thất đệ các ngươi thấy gì chưa? Dao muội nhắc đến ta đầu tiên đấy. Nam chính, là phải như vậy...

Còn chưa kịp nói hết đã nghe Công Tôn Dao tiếp:

- Lăng đại ca không trị nổi thì còn có Quyền ca Hổ ca nữa. Các huynh ấy bản lĩnh còn cao hơn cả Lăng đại ca.

- Phùùùù...

- Hahaha...

- A-di-đà Phật!

Ai đó phun máu ba trượng. Tần Quyền được thể ôm bụng cười ngoặt ngoẽo, trong khi Lăng Hổ chỉ lim dim niệm Phật.

Lúc này, phía Công Tôn Dao lại đến đoạn gay cấn.

Phiền Chính không thích câu giờ như Triệu Bất Vưu, gã đưa tay ra định chạm vào Công Tôn Dao, thì thình lình có tiếng quát:

- Uây uây, dừng lại! 

Sau đó từ hai bên con hẻm bỗng toát ra ba thanh niên che mặt nửa vời. Nói nửa vời là bởi vì không tên nào thực sự nghiêm túc che mặt. Đại khái là không tìm được đạo cụ, cả 3 chỉ buộc tạm vải bố che lỗ mũi.

Rút kinh nghiệm vừa xong, đẩy mấy tên tuỳ tùng ra trước che chắn, Phiền Chính mới hất hàm hỏi:

- Vừa rồi kêu dừng là các ngươi? 

- Haha, đoán chuẩn rồi, chính là bọn ta. Giữa thanh thiên bạch...

Tên nào đó còn chưa kịp nói hết câu thoại dành riêng cho nam chính, bỗng nghe tiếng Công Tôn Dao kinh hô: 

- Aaa! Đại ca? Là Lăng đại ca phải không? Cả Quyền ca Hổ ca nữa? Các ngươi về rồi sao?

Lăng Phong suýt chút thì sặc nước miếng, vội vàng ho khan chữa cháy:

- Khụ khụ! Cô nương nhầm người, ta không phải Lăng Phong.

Công Tôn Dao dường như chẳng chút bận tâm, nhanh nhẹn lách qua ba tên công tử vừa chạy tới chỗ Lăng Phong vừa vui vẻ nói:

- Hì hì, ai chứ giọng của huynh thì sao lừa muội được chứ? Mà, huynh đi phương bắc phải chịu nhiều khổ lắm sao?

Lăng Phong không khỏi ngẩn ra:

- Sao lại nói vậy?

Công Tôn Dao đến trước mặt Lăng Phong, làm bộ nghiêng người nhìn trái nhìn phải rồi tinh nghịch nói:

- Thì vì muội thấy huynh... xấu trai hơn trước.

- Phùùù...

Lăng Phong lần nữa phun máu.

- Khụ, đi cả tuần chưa cạo râu mà thôi... A không đúng. Ta không quen cô nương, cô nương nhận lầm người. 

Công Tôn Dao nghe vậy khựng lại một lát, rất nhanh đã thành nước mắt rưng rưng nói:

- Muội hiểu rồi. Đại ca đã quên muội là ai luôn rồi...

Lăng Phong chịu không nổi màn này, vuốt trán lấm tấm mồ hôi nói:

- A, ta làm sao quên được. A cũng không đúng, ta không quen cô nương...

Biết nói nữa lộ tẩy, Lăng Phong đành phải cúi người thấp giọng:

- Muội tạm thời lùi ra sau một chút được không. Lúc này mà ta lộ diện, thì chốc nữa không đánh đã tay được. 

Công Tôn Dao tròn mắt hỏi:

- Huynh muốn đánh... bọn chúng sao? 

Lăng Phong gật đầu. 

Công Tôn Dao thấy vậy mới chịu nhoẻn miệng cười một cái, gắng nhịn niềm vui đang rạo rực trong lòng ngoan ngoãn bước ra sau lưng Lăng Phong. 

Tạm thời dỗ dành được Công Tôn Dao, Lăng Phong mới chỉnh trang quần áo, bước lên hai bước hắng giọng hoà nhã nhìn thẳng Phiền Chính hỏi:

- Khụ, các hạ còn nhớ ta chứ?

Phiền Chính dù đã có hai tên tuỳ tùng chặn đằng trước vẫn theo phản xạ lùi ra sau, lỗ mũi hướng lên trời nói:

- Ngươi là ai nha? Không đầu không đuôi xông ra...

Lăng Phong lập tức thở phào:

- Không nhớ là tốt rồi.

- Bổn công tử đương nhiên không thể nhớ mấy tên xấu trai như ngươi.

- Phùùù...

Lăng Phong suýt chút ngã chổng vó. Moá, chưa tới nửa canh giờ ba lần bị chê xấu trai. 

Công Tôn Dao thấy bộ dáng Lăng Phong hài hước liền che miệng cười khúc khính, nhỏ giọng trêu nói:

- Hì hì. Thực ra huynh hiện tại cũng không xấu trai lắm đâu, chỉ hơi đen chút thôi. 

Lăng Phong không khỏi che trán ai oán. Ca chỉ là làn da nâu nhưng lâu không cạo mà thôi. Vừa định quay lại phản bác gì đó đã nghe Công Tôn Dao lí nhí nói:

- Nhưng mà không sao cả. Muội... thích như thế...

Câu cuối nàng nói vô cùng nhỏ, Lăng Phong căn bản không nghe rõ, hắn nheo mắt hỏi:

- Muội vừa nói cái gì cơ? 

- Muội từng nói một lần mà, huynh biết rõ còn hỏi.

Công Tôn Dao biết đại ca đang trêu mình, đỏ mặt cúi đầu, nắm nắm bàn tay nhỏ nhắn đấm vào vai Lăng Phong, nhưng căn bản chẳng có tí lực nào.

Đang lúc hai người nào đó ngập trong không khí ám muội, thình lình có giọng nói khó chịu của ai đó chọc vào:

- Ê, ngươi rút cục là thằng nào? Dám coi bọn ta là không khí sao?

Lăng Phong giật mình nhìn lại, nhưng suýt chút thì lật ngửa ra sau. 

Chỉ thấy không chỉ Phiền Chính, cả ba tên công tử đều đang mắt chó trợn tròn, mặt như đít khỉ nhìn Lăng Phong. 

Lăng Phong không khỏi mặc cảm nói:

- Khụ, thật có lỗi. Quên mất chư vị vẫn còn chờ đến lượt diễn.

Phiền Chính, như mọi khi vẫn đóng vai thằng ngu thuận miệng hỏi: 

- Lượt diễn? Diễn cái gì?

- Ờ, đại khái là diễn cảnh... hiếp dâm đi.