Chương 115





Mà nhân viên công tác trên tầng nội trú của khoa thần kinh, trước đó cô chưa thể đoán ra được là ai.





Giờ khác này, khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của bác sĩ Lý – người tình của Thẩm Minh Viễn, cô còn có gì không hiểu.





Lương Tiểu Ý dừng bước chân lại, gỡ tay của Tô Lương Mặc ra, đột nhiên đổi hướng, đi về phía bác sĩ Lý. Tô Lương Mặc bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, cũng không đi theo cô.





“Bác, bác sĩ Lương, chào, chào buổi sáng!” Bác sĩ Lý trốn tránh nhìn về phía khác, mặt tái nhợt không tự nhiên chào hỏi Lương Tiểu Ý.





Lương Tiểu Ý dừng lại trước mặt bác sỹ Lý, đôi mắt trong trẻo nhìn chăm vào bác sĩ Lý, mặt không cảm xúc, cô nói: “Làm người không nên vô sỉ quá mức. Đừng làm mấy chuyện được đằng chân lân đằng đầu, người khác cũng phải đồ ngốc để mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Còn nữa, bác sĩ Lý, phiền cô chuyển lời đến bác sĩ Thẩm- Thẩm Minh Viễn giúp tôi, đừng xem lòng trắc ẩn cùng với ý tốt của người khác thành sự yếu đuối cùng với chột dạ. Cõ lẽ việc anh ta tự cho là sự thật đó căn bản chỉ là một truyện cười mà thôi.”





Lương Tiểu Ý nói xong, cũng không nhìn bác sĩ Lý đã tái nhợt mặt mày, quay người đi về phía Tô Lương Mặc đang bình tình đứng đợi cô, chủ động nắm lấy tay anh: “Lương Mặc, chúng ta đi thôi!” Anh trở tay nắm chặt lấy bàn tay cô.





“Em phải đi hỏi những người đó xem lương tâm của họ vứt đi đâu rôi.





Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, rồi bước vào gian phòng của hai bệnh nhân kia.





Hai bệnh nhân lần này.





Trương Dũng: Nam, 45 tuổi. Đã ly hôn, có một trai một gái. Con cái đều đã hơn hai mươi tuổi.





Lưu Gia: Nam, 52 tuổi. Đã ly hôn, có một người con trai hai mươi tám tuổi.





Cả hai người đều là đàn ông đã ly hôn, bên người chỉ có con cái.





Khi nhìn thấy Lương Tiểu Ý bước vào, trên mặt Trương Dũng và Lưu Gia thoáng qua vẻ mất tự nhiên.





Con cái của hai người đều ở trong phòng bệnh chăm sóc họ.





Ba người thanh niên vừa nhìn thấy Lương Tiểu Ý, lập tức hừ lạnh một tiếng.





Lương Tiểu Ý cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười…. Bọn họ đúng là diễn kịch diễn đến nghiện rồi, nếu không phải cô là đương sự, cũng mau cho rằng bản thân cô thật sự đối xử khắt khe với hai bệnh nhân này.





Tô Lương Mặc nhíu mày lại, đang định nói chuyện, bàn tay bé nhỏ lật ngược lại nhéo nhéo tay anh. Anh quyết định tôn trọng cô vợ ngốc.





nghếch của mình. Nhưng nếu như đến lúc đó đồ ngốc này lại chịu thiệt, anh sẽ không ngồi yên.





Lương Tiểu Ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống.





“Mấy người không có gì muốn nói với tôi sao?” Lương Tiểu Ý miệng mang ý cười hỏi, nhưng đáy mắt lại không có chút độ ấm nào. Ngay khi cô vừa bước vào phòng bệnh, thái độ của người nhà bọn họ đã nói rõ, họ không cảm thấy hối hận vì đã vu oan cho cô.





“Chúng tôi phải nói gì với cô? Không phải cô nói muốn giúp đỡ chúng tôi hay sao?” Con trai ông Lưu Gia nói một cách vô cùng đương nhiên.





Lương Tiểu Ý bắt gặp vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt Lưu Gia, cô quay đầu lại, trực tiếp hỏi ông: “Lưu Gia, bác cho rằng làm như vậy là đúng sao?”





Đáy mắt Lưu Gia hiện lên một tia áy náy, nhưng lại mím chặt môi không nói lời nào, con trai của ông ngang ngược chỉ tay vào mặt Lương Tiểu Ý: “Làm sao nào? Chúng tôi làm sao chứ? Cái gì đúng cái gì sai chứ? Chỉ cần có tiền là được rồi!”





“Anh nói cái gì!” Lương Tiểu Ý nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời nói của con trai Lưu Gia. Mặt con trai ông Lưu Gia biến sắc, hắn ta lập tức nhận ra mình đã nói sai, thô lỗ nói: “Nói cái gì? Tôi không nói gì hết!”





“Anh nói, có tiền là được?” Lương Tiểu Ý nheo mắt lại, không định bỏ qua vấn đề này: “Do vậy, tôi có thể hoài nghỉ rằng, các người nhận tiền của người khác vì vậy ngay cả đạo đức và lương tâm cơ bản đều không cần mà vu oan cho tôi?”





“Vu oan cái gì chứ? Nhận tiền cái gì? Tôi nói như vậy bao giờ?”





Rõ ràng anh ta đã nói như vậy! Bây giờ lại trở mặt, Lương Tiểu Ý vốn chỉ đang hoài nghi, hiện giờ càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình.