Editor: Mứt Chanh

Nếu đã là bạn trai bạn gái thì Ngu Vãn cảm thấy hôn lên má gì đó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của cô.

Cũng sẽ không quá khác người.

Khi còn nhỏ, mẹ dẫn theo cô đến dàn nhạc, rất nhiều dì chị gái xinh đẹp thích ôm cô, hôn chụt chụt vài cái lên trên mặt cô.

Ngu Vãn cảm thấy cô rất có kinh nghiệm trong việc ứng phó với người khác hôn lên má mình.

Nhưng mà!!!

Khi chàng trai cúi người về phía cô, đến gần từng bước một, lúc hơi thở phả vào mặt cô còn nóng rực hơn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.

Cô vẫn cứ khẩn trương đến mức trái tim loạn nhịp, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc ghế sô pha.

Gương mặt ửng hồng lan tràn đến tận sau tai.

Ngu Vãn muốn đẩy anh ra để trốn thoát, nhưng cô cũng đã đồng ý rồi, nói lời phải giữ lấy lời chứ.


Cô bé này tốt như vậy nhưng Lục Thức lại rất hư, biết rõ cô khẩn trương thẹn thùng còn muốn cố tình chọc cô.

Đôi tay anh nâng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô lên, lòng bàn tay thô ráp lướt nhẹ qua làn da mềm mại trên mặt cô.

Hết lần này đến lần khác khiến gương mặt vốn đỏ bừng của Ngu Vãn như là muốn bốc cháy.

Chóp mũi cả hai dựa sát, hơi thở của họ tựa như một sợi chỉ mỏng manh quấn lấy nhau.

Ngu Vãn cảm thấy mình sắp bị nấu chín rồi! Đã không thể hít thở! Cô sắp nín thở ngộp chết rồi huhuhu!!

Cũng may cuối cùng anh cũng cảm thấy đỡ thì thôi, nghiêng môi hôn xuống má trái cô.

Lúc trước nhìn vào đã cảm thấy như là một cái bánh bao nhỏ mùi sữa mềm núc ních, như là mới vừa hấp ra, hôn nó cũng thật sự rất ngọt.

Bả vai căng chặt của Ngu Vãn sụp xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Cuộc tra tấn này cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, Lục Thức há miệng cắn nhẹ vào gò má mềm mại của cô.

Ngu Vãn:??!!!

Ngu Vãn mở to mắt, bàn tay nhỏ bé đang cầm vải sô pha buông lỏng ra, cả người hoàn toàn ngây ngốc.

Nói thật, anh cắn cũng không sâu, rất nhẹ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác va chạm giữa răng và mặt.

A a a a còn chưa từng có ai cắn mặt cô đó!

Anh sao, sao, có thể! Cắn mặt cô chứ! Anh là chó sao?!!!

Ngu Vãn mang dép lê chạy lịch bịch đến phòng vệ sinh.

Cô cẩn thận soi gương, cũng may không để lại dấu răng, cô vặn vòi nước rồi dùng đôi tay vốc nước lên mặt.

Làn nước mát lạnh xoa dịu chút hơi nóng trên gương mặt, cô đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Lục Thức đã đứng ở ngoài cửa, thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô dính bọt nước thì lập tức cầm khăn giấy đưa qua đó.


Cô rút hai tờ, vừa lau nước trên mặt vừa trừng anh, giống như chú mèo xù lông lên, thở phì phò nói: "Em chỉ nói để anh hôn một xíu, sao anh còn cắn người ta!"

Lục Thức cụp mắt nhìn cô bé trợn đôi mắt hạnh tròn xoe, thẳng thắn thành khẩn đáp: "Xin lỗi em, mặt em quá mềm quá ngọt, anh nhịn không được nên cắn một miếng để nếm thử."

Giọng điệu này, còn rất vô tội.

Ngu Vãn: "......"

Ngu Vãn không muốn để ý đến anh nữa, ôm gối ngồi trên sô pha cách khá xa anh.

Lục Thức cầm quyển sai đề của mình, mặt dày mày dạn sáp lại gần: "Vãn Vãn, giảng cho anh đề này, anh còn chưa hiểu bước này tính ra như thế nào."

Ngu Vãn còn đang tức giận, hất cằm hừ một tiếng, làm bộ mình không nghe thấy.

Anh cũng mặc kệ thể diện gì đó, tiếp tục nói: "Đề này lúc thầy giảng có nói lần thi cuối kỳ này rất có thể xuất hiện, có lẽ hơn mười điểm đấy. Đáng tiếc không có ai chịu nói cho anh, xem ra mười mấy điểm này của anh đã định trước là mất đi mà."
Nói muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.

Ngu Vãn: "......"

Cô lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhanh quyển sai đề.

Quả thật là một ví dụ mẫu rất điển hình.

Cô phồng má thốt ra: "Anh lấy vở lại đây đi, em xem giúp anh một tí."

Lục Thức lập tức đưa vở cho cô, ngồi ngay ngắn, thái độ ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học.

Lông mi quạ đen của Ngu Vãn cụp xuống, lại lấy một cây bút và một tờ giấy tính toán trên bàn trà gác trên đùi mình bắt đầu viết.

Viết đại khái được vài bước, mạch suy nghĩ của cô đã rõ ràng nên giảng cho anh: "Bước này anh cần vận dụng kiến thức về cấp số nhân nha......"

Giọng nói mềm mại và kiên nhẫn, không một chút nóng nảy.

Lục Thức nghiêng đầu, nắm tay để ở bên môi, ngăn chặn tiếng cười sắp bật ra khỏi cổ họng.
Làm sao lại có một cô bé ngoan như vậy. Tầm mắt anh rơi xuống giấy tính toán một lần nữa, nghiêm túc nghe cô giảng đề.

"Nghe hiểu không?" Ngu Vãn nói xong thì quay đầu hỏi anh.

Lục Thức gật đầu: "Ừm, nghe hiểu."

Lại nắm đôi tay bé nhỏ của cô, dịu dàng dỗ dàng: "Vãn Vãn không giận anh có được không?"

Ngu Vãn dùng ba bốn phút giảng đề này cho anh, giảng xong thì cơn tức cũng đã biến mất sạch sẽ.

Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại nhỏ giọng nói: "Lần sau anh không được tùy tiện cắn lên mặt em đó."

Lần này cũng may, lỡ như lần sau cắn ra một cái dấu răng, vậy làm sao cô còn đi ra ngoài gặp người ta đây!

Lục Thức lập tức gật đầu đồng ý: "Được."

Dừng một chút, anh bắt được lỗ hổng trong logic của cô nên mang vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo: "Không cho phép tùy tiện cắn, vậy không tùy tiện là có thể cắn ư? Ví dụ như trước đó trưng cầu sự đồng ý của em, là có thể cắn sao?"
Ngu Vãn: "?"

Làm sao cũng phải cắn mặt cô dạ!

Cô đập mạnh chiếc gối trên tay vào người anh, tức giận đứng lên, thu dọn cặp sách chuẩn bị đi thi.

Hừ, lần này thật sự là không để ý tới anh luôn!

*

Thi cuối kỳ hai ngày đã thi xong, tổng thành tích chỉ cách một ngày thôi đã được công bố.

Bảng điểm theo thứ tự từ trên xuống dưới người đầu tiên là Ngu Vãn, tổng điểm 683.

Học sinh giỏi điểm cao là chuyện bình thường, chân chính khiến mọi người khiếp sợ là lần này Lục Thức thi cũng rất tốt.

Tổng điểm 750, anh thi được 563, xếp hạng 60 cả khối.

Mà sỉ số của lớp A1, vừa vặn là 60 người.

Mọi người:!!!

Chưa đầy một năm, từ lớp A10 kém cỏi nhất đến lớp giỏi nhất, đây là kịch bản chuyên tâm dốc lòng gì thế này!

Đột nhiên get được bí quyết đạt được thành tích cao nhanh chóng, đó là đi tìm top 1 khối yêu đương QAQ
Vào hôm giải đề thi, Ngu Vãn đến văn phòng, đi đến trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm mình.

Thầy chủ nhiệm tên là Trương Kiến Phong, là một giáo viên lớn tuổi hơn 40 gần 50, kinh nghiệm dạy học rất phong phú, khi vào lớp thì chững chạc đường hoàng, nhưng bí mật là thật ra rất dễ nói chuyện.

Thấy cô tới, Trương Kiếm Phong mở một hộp chocolate trên bàn, nhét một nắm lớn vào trong tay cô, cười tủm tỉm nói: "Đây là do học sinh khoá trước đến thăm tặng cho thầy vào mấy hôm trước, răng thầy cũng không tốt, ăn ngọt không được, em cầm lấy ăn đi."

Thầy chủ nhiệm quá nhiệt tình, Ngu Vãn muốn từ chối cũng không thể, đành phải nói lời cảm ơn nhận lấy, túi đồng phục đã bị nhét đầy.

"Lần này thành tích của em không tệ lắm, độ khó của đề cuối kỳ môn Toán còn cao hơn mấy lần trước, em còn có thể thi trên 135, đó là tương đối không dễ dàng. Nếu năm cuối em lại dốc hết sức thì việc lọt top trong mấy kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ không thành vấn đề."
Sau khi nói một tràng khen ngợi, thầy chủ nhiệm mới nhớ tới điều gì đó nên hỏi: "Đúng rồi, Ngu Vãn em lại đây tìm thầy có chuyện gì?"

Ngu Vãn: "Thưa thầy, thầy đã xếp chỗ ngồi sau khi chia lớp chưa ạ?"

"Vẫn chưa, em xem thầy sắp xếp hợp lý chưa."

Ngu Vãn nhìn qua máy tính trên bàn, quả nhiên, phía trên là một sơ đồ chỗ ngồi chưa hoàn thành.

Ngón tay cô túm lấy bên hông đồng phục, nói với dũng khí: "Em muốn ngồi chung với Lục Thức, thầy chủ nhiệm thầy xem có được không ạ?"

Trương Kiếm Phong nghe vậy thì sững sờ.

Trước đó xếp chỗ ngồi, học sinh khác có khi còn sẽ đến nói một xíu với ông, ví dụ như em này muốn ngồi cùng em kia, em kia không muốn ngồi chung với em này.

Nhưng cô bé đặc biệt ngoan, cho tới bây giờ đều không có ý kiến với việc này, sắp xếp ngồi cùng bàn với ai thì ngồi cùng bàn với người đó.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói muốn ngồi cùng bàn với ai.

Trương Kiếm Phong nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp của cô bé trước mắt, lại nghĩ đến Lục Thức, chàng trai rất lạnh lùng rất đẹp trai.

Đặt hai người cùng một chỗ, đó không phải chờ đợi những đốm lửa tình yêu nho nhỏ sinh sôi sao!!

Trương Kiếm Phong lập tức lắc đầu: "Như vậy không được, em ấy luôn đánh nhau, lỡ như dạy hư em phải làm sao đây?"

Ngu Vãn trả lời bằng giọng mềm mại: "Thầy Trương, anh ấy cả năm nay đều đang cố gắng học hành, chưa từng đánh nhau."

Trương Kiếm Phong suy nghĩ một lúc, đây quả thật là ảnh hưởng bản khắc của anh, trong hơn một năm nay, Lục Thức tiến bộ rất lớn.

Nhưng ông vẫn không đồng ý: "Lớp 12 là thời khắc mấu chốt của bọn em, nếu các em yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích cỡ nào!"
Ngu Vãn bảo đảm: "Thưa thầy, em tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến thành tích, anh ấy ngồi cùng bàn với em, em giảng đề cho anh ấy sẽ tiện hơn."

"Thầy ơi thầy xem như vậy được chưa ạ, thầy sắp xếp thử cho tụi em ngồi cùng bàn trước, nếu thành tích thi giữa kỳ của em rơi xuống, thầy lại đổi chỗ bọn em."

Cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp, lại có giọng điệu năn nỉ khó có thể không khiến người ta mềm lòng.

Trương Kiếm Phong nhíu mày suy xét lời nói của cô, cảm thấy ngược lại cũng rất có lý, đây cũng coi như là một kiểu khích lệ và thúc giục.

Lông mày ông giãn ra, gật đầu: "Vậy được."

Nói xong, gõ bàn phím vài cái, viết tên hai người vào cùng một chỗ.

"Em cảm ơn thầy, thầy tiếp tục bận đi ạ, em trở về học." Ngu Vãn được như ước nguyện, cười đến mắt đều cong lên.
*

Kỳ nghỉ hè năm 11 phải tiến hành ôn tập đợt 1, thi xong cuối kỳ, ở giữa nghỉ ngơi một tuần lễ thì phải đến học thêm.

Lục Thức hôm nay đến rất sớm.

Cuối cùng cũng có thể chung một lớp với cô bé, anh không hy vọng xa vời vừa khéo có thể trùng hợp được xếp ngồi cùng một bàn với cô, nhưng cũng hy vọng chỗ ngồi của hai người có thể gần nhau hơn.

Chờ lên lầu 4, Lục Thức ngây ngẩn cả người khi nhìn sơ đồ chỗ ngồi được dán ở cửa.

Anh vui mừng khôn xiết, lại lo lắng bản thân hoa mắt nhìn lầm rồi nên xích lại gần nhìn kỹ thêm hai lần.

Lục Thức, Ngu Vãn.

Hai cái tên này thật sự kề cận nhau.

Khóe môi Lục Thức nhếch lên, xách theo cặp sách đến gần lớp học. Lần đầu tiên anh cảm thấy đi học cũng là một chuyện khá là khiến người ta chờ mong.

Anh kéo chiếc ghế trên bàn mình xuống, sau đó thay bạn cùng bàn của mình kéo ghế xuống rồi mới lấy sách lịch sử ra bắt đầu đọc.
Các bạn học lần lượt đeo cặp đi vào.

Mặc dù mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy bảng điểm, nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy anh đại một thời học cùng một lớp với mình, hơn nữa dáng vẻ bây giờ đang nghiêm túc đọc sách, vẫn là cảm giác quá ảo ma.

Ngu Vãn vào lớp sớm hơn 15 phút, cô lập tức đi đến chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống thì quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Cặp mắt đen láy của anh chứa đựng ánh sáng rực rỡ lấp lánh trong đó, trong giọng nói ẩn chứa ý cười không tự chủ được "Chúng ta được xếp ngồi cùng bàn, sao có duyên phận như vậy."

Ngu Vãn cũng cười cong mắt, đáp với giọng mềm mại: "Đúng rồi, rất có duyên."

Cô kéo cặp sách ra, lấy ra một cái túi nhỏ đưa tới trước mặt anh: "Hôm nay dì làm bánh nướng xốp mật ong cho bữa sáng, em cảm thấy ăn ngon lắm nên cũng mang một phần cho anh."
"Được, cảm ơn em." Anh cười khẽ.

Con trai bàn chung quanh: "......"

Huhuhu bọn họ cũng muốn ăn bữa sáng do hoa khôi mang đến!

Toàn bộ kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, sau khi ôn tập một lượt là đến kỳ thi giữa kỳ.

Ngu Vãn quả thực đã thực hiện được những gì cô đã hứa, thành tích không giảm xuống, tổng điểm còn cao hơn lần trước.

Lục Thức lấy cái tên cuối cùng để vào được lớp A1, kỳ thi giữa kỳ lần này tiến bộ lên năm hạng.

Giáo viên chủ nhiệm không có gì để nói, điều đó không ảnh hưởng đến điểm số, có thể cùng nhau tiến bộ.

Đối với việc hai người lại ngồi cùng bàn, ông cũng không có ý kiến gì để phản đối.

Nhưng mà con trai trong lớp muốn phản đối quá đi!

Trước đây bọn họ có câu nào không biết, cầm đi hỏi Ngu Vãn, không chỉ có thể thu hoạch được lời giải đáp kiên nhẫn và dịu dàng, mà còn có thể mượn cơ hội này tiếp cận hoa khôi.
Trên người hoa khôi thơm quá!! Giọng nói mềm quá!! Cười rộ lên ngọt khắc vào tim luôn!!!!

Nhưng bây giờ, muốn hỏi cũng không có cửa đâu.

Lục Thức trực tiếp ngăn lại: "Đề này em ấy đã từng giảng cho tôi, cậu nên hỏi tôi, tôi sẽ giảng cho cậu."

Chàng trai nhìn đề trong tay mình rồi lại nhìn đối phương hờ hững xa cách, khuôn mặt đẹp trai ẩn chứa vẻ cáu kỉnh được đè nén.

Được rồi được rồi, bọn họ vẫn nên hỏi giáo viên là được.

Trang lịch phía trên bảng đen từng tờ từng tờ được xé nhanh chóng, cách ngày thi đại học còn khoảng 100 ngày, trường đã tổ chức sự kiện đánh dấu 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tháng 3, cỏ mọc én bay, những hàng cây long não mọc nhánh mới trong khuôn viên trường, các bạn học cũng đã bỏ đi áo khoác dày nặng, thay thành thời trang mùa xuân nhẹ nhàng.
Hiệu trưởng trước tiên dõng dạc hùng hồn trên bục chào cờ, tiếp theo là những sinh viên tốt nghiệp ưu tú đợt trước được mời trờ về lên sân khấu phát biểu.

Cuối cùng đến phiên các học sinh tiêu biểu đi lên nói điều gì đó khích lệ mọi người dũng cảm tiến về phía trước và hăng hái phấn đấu.

Khoa học tự chọn và xã hội tự chọn mỗi bên lựa chọn một học sinh, đương nhiên là Giang Triệt và Ngu Vãn nhiều lần đạt hạng nhất toàn khối.

Giang Triệt cầm bản thảo diễn thuyết nói xong trước rồi giao microphone cho Ngu Vãn, cô tiến lên một bước, bắt đọc bản thảo đã chuẩn bị sẵn: "Thật vui vì hôm nay có thể đứng tại chỗ này......"

Giang Triệt còn chưa xuống sân khấu, đang đứng bên cạnh cô, ánh mắt dừng ở trên người cô thế nhưng cũng có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Mấy cô gái dưới sân khấu lắc đầu xúc động: "Xứng đôi biết bao, đáng tiếc bây giờ cũng thành mảnh vỡ, đáng thương cho cp tui theo đuổi trên mạng đã tan vỡ, hiện thực cũng BE một cách triệt để."

Có một học sinh lớp A1 đứng bên cạnh cô ấy, nhịn không được hỏi: "Ê bà, bà rất ít dạo diễn đàn của trường phải không?"

Cô gái: "Hả? Đúng vậy, làm sao thế?"

Một cô gái khác móc điện thoại ra, nói với vẻ tràn đầy phấn khởi: "Bây giờ bài đăng đứng đầu diễn đàn trường là CP Ngu Vãn và Lục Thức. Bà mau nhìn xem..."

Cô ấy vừa lướt bài đăng vừa quảng cáo: "Trước đó anh đại học dốt đếm ngược cả khối vì hoa khôi mà thi vào được A1, đây chẳng lẽ không ngọt sao? Bà xem bức ảnh này đi, lúc Ngu Vãn giảng đề cho cậu ấy bị bạn cùng lớp chụp lén, dáng vẻ của hai người chuyên tâm nghiêm túc đến cỡ nào!"
"Đây mới chân chính là đôi bên lao về phía nhau! Giang Triệt kia đứng núi này trông núi nọ, ánh mắt đồ chó đó còn không ra sao không xứng với hoa khôi!"

Cô gái đã bị thuyết phục.

Phải ha! Đây mới chân chính là đôi bên lao vào nhau!!! Cô ấy cũng muốn trở thành một cổ đông!!

Sau khi sự kiện đánh dấu 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Minh Đức đã có một khâu gọi là "Thả bay lý tưởng".

Giáo viên chủ nhiệm phát cho mỗi học sinh một quả bóng bay và bút dạ đen để mọi người có thể viết ra trường đại học lý tưởng của mình.

Ngu Vãn nhận được một quả bóng bay màu hồng nên lập tức đi tìm Lục Thức, hai người đi đến một nơi tương đối yên tĩnh.

Cô đến một nơi tương đối yên tĩnh, rút nắp bút ra, cúi đầu nghiêm túc viết xuống tên đầy đủ của đại học B lên quả bóng bay.
Đây là trường đại học mà cô hằng mong ước.

Sau đó cô buộc sợi dây bóng bay vào cổ tay, cười dịu dàng nói với anh: "Để em cầm cho anh, bây giờ anh viết đi."

Lục Thức giao quả bóng bay của mình cho cô.

Ngu Vãn nhìn anh viết, cho rằng chắc hẳn là anh sẽ viết đại học B giống như mình, tuy rằng trước đó hai người chưa từng thảo luận về điều này.

Nhưng cô cảm thấy rằng anh cũng sẽ muốn thi vào cùng một trường với mình.

Hơn nữa chuyên ngành tài chính của đại học B cũng tốt nhất cả nước.

Bút dạ màu đen thả một móc ngắn theo chiều dọc, lại quét ngang và sau đó là một nét ngang trên quả bóng bay màu xanh lam.

Ngu Vãn đang ôm quả bóng bay trong lòng, cảm giác tựa như có hơi không thích hợp ấy... nét bút hoàn toàn không giống với kiểu cô viết!

Chẳng lẽ anh muốn thi vào một trường khác cô sao?
Quả bóng bay ngược hướng với cô, chữ anh viết với cô mà nói cũng ngược lại.

Ban đầu Ngu Vãn còn chưa hiểu, chờ Lục Thức viết xong chữ kia thì cô mới nhìn ra được.

Anh viết, là một chữ Ngu.

Lục Thức cầm bút và viết xuống một chữ Vãn trên đó.

Tên cô xuất hiện trên quả bóng bay của anh.

Trên loa phát thanh bắt đầu cất cao giọng hát, là bài Giấc mơ ban đầu của Phạm Vỹ Kỳ, lời bài hát rất truyền cảm

"Nếu như sự kiêu ngạo không bị biển rộng của hiện thực lạnh lùng vỗ đánh thì làm sao hiểu được phải nỗ lực bao nhiêu mới đi được đến phương xa."

"Nếu như ước mơ chưa từng rơi xuống vách núi nghìn cân treo sợi tóc thì làm sao hiểu được sự cố chấp của con người có được đôi cánh vô hình."

Mọi người trên sân thể thao bắt đầu thả bay quả bóng bay trong tay, hồng, xanh, vàng, đủ màu sắc bay lên trời, cảnh tượng còn rất đẹp.
Lục Thức cầm lấy quả bóng bay từ trong tay cô bé còn đang ngây ngốc, sau đó cởi cái trên tay cô xuống.

Anh thắt hai đuôi quả bóng bay lại với nhau, buộc chặt thành một nút kết sau đó thả tay ra.

Hai quả bóng bay cùng nhau bay lên bầu trời cao, quấn chặt không tách rời.

Bài hát đã đến phần cao trào.

"Ước mơ lúc ban đầu nắm chặt trên tay, mong muốn nhất là đi đến nơi nào đó, làm sao có thể ở nửa đường đã quay về nơi xuất phát."

"Ước mơ lúc ban đầu tuyệt đối sẽ đạt được, thật sự thực hiện hết khát vọng mới có thể coi là đến thiên đường."

Âm nhạc trên loa phát thanh được mở to, xen lẫn tiếng nói chuyện tán gẫu của các bạn học, còn có người bị bầu không khí này xúc động, cầm lòng không đậu mà lau nước mắt.

Hoàn cảnh hơi ồn ào, muốn nói chuyện phải cách nhau rất gần, Ngu Vãn chớp mắt: "Sao anh lại viết tên em lên quả bóng bay?"
Giáo viên cũng đã nói phải viết tên trường đại học lý tưởng của mình.

Nắng chiều đầu xuân thật ấm áp xuyên qua những ngọn cây long não lưa thưa, hai người đứng dưới tàng cây cùng nhau đổ bóng.

Anh tới gần bên tai cô mỉm cười, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô.

Anh nghiêm túc nói: "Bởi vì lý tưởng của anh, từ đầu đến cuối đều là em."