Editor: Mứt Chanh
Vào buổi tối, có một ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ.
Ngu Vãn ngồi vào bàn học, viết xong một tờ bài tập lịch sử thì uống tí nước rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm lấy một quyển chính trị.
Đây là thói quen nuôi dưỡng từ nhỏ của cô. Từ khi học lớp 1, mỗi khi được nghỉ, cô đều hoàn thành bài tập ở nhà rồi mới ra ngoài chơi.
Tuy nhiên, trong vài ngày trước khi khai giảng, cô vẫn sẽ trải qua một lần sinh tử tốc độ đuổi kịp bài tập.
Lúc ấy Giang Triệt còn nhỏ, tám chín tuổi, đúng là lứa tuổi ham chơi bướng bỉnh. Những bài tập của mấy môn như ngữ văn tiếng Anh ghi ghi chép chép, anh đều chẳng tình nguyện làm, mỗi lần đều để đến cuối cùng.
Mỗi khi đến mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông và hè, bé Ngu Vãn sẽ cầm hộp đựng bút màu hồng phấn đến nhà Giang Triệt giúp đỡ cậu cùng nhau chép bài.
Ngu Vãn hơi mệt chỉ muốn ngủ, đôi mắt cũng bởi vì nhìn chằm chằm vào chữ nên ê ẩm, cô dùng tay xoa xoa rồi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô rửa mặt xong, cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa, Ngu Vãn qua đó mở cửa: "Mẹ."
Ôn Như đi vào, bà mặc một chiếc váy dạ hội màu đen hình như vừa trở về từ bữa tiệc, còn chưa kịp thay đồ.
Bà ngồi xuống bên mép giường, nhìn thấy trên bàn sách có một tấm huy chương vàng nhỏ, nghĩ đến hôm nay trường bọn họ có một trận bóng rổ nên hỏi: "Lại là Tiểu Triệt tặng cho con à?"
Ngu Vãn ngồi xuống bên cạnh mẹ, gật đầu với ánh mắt sáng ngời: "Dạ, trận bóng rổ hôm nay trường bọn con thắng, anh Giang Triệt lấy vài ba điểm, thật là giỏi."
Ôn Như nhớ đến vẻ ngoài lịch sự của chàng trai trong bộ vest sơ mi trắng trong bữa tiệc tối.
Trong bữa tiệc từ thiện hôm nay, Lục Thi Âm còn nửa đùa nửa thật đề cập nói chờ hai đứa nhỏ thi đại học xong thì trực tiếp làm lễ trưởng thành chung với lễ đính hôn.
Thật ra Ôn Như cũng có quyết định này, bất kể là ngoại hình hay là tính cách, bà đều cảm thấy Vãn Vãn và Tiểu Triệt rất xứng đôi.
Nhưng Vãn Vãn mới mười sáu tuổi, bây giờ nhắc đến đính hôn gì đó với cô cũng quá sớm.
Ôn Như suy nghĩ một lúc, vẫn chưa nói đến việc này mà thay đổi chủ đề khác.
Nói một hồi, bà đứng dậy đưa tay sờ đầu của Ngu Vãn rồi cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, con mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi thăm ông bà nội."
Ngu Vãn đưa bà tới cửa, ngọt ngào chào tạm biệt: "Mẹ ơi ngủ ngon."
Mở hộp ra, dưới đáy trải một lớp vải nhung đỏ, trên tấm vải nhung bày biện bảy huy chương vàng nhỏ các loại.
Tất cả đều là phần thưởng khi thắng trận bóng rổ, thậm chí có của bảy tám năm trước nhưng đều được cô bảo quản rất khá.
Tiểu học lần đó, cô chạy 800 mét bị ngã trầy đầu gối, không đạt được thứ hạng, vì an ủi cô Giang Triệt đã đưa huy chương của mình cho cô.
Khi đó sau khi cô nhận được đã nín khóc mỉm cười, nở một nụ cười vui vẻ.
Giang Triệt cho rằng cô thích huy chương này tựa như con gái sẽ thích trang sức sáng lấp lánh hoặc những con búp bê phim hoạt hình.
Nhưng thật ra không phải như vậy.
Cô thích huy chương đấy là bởi vì mỗi lần lấy ra xem đều sẽ nhớ đến gương mặt phấn chấn làm liều của thiếu niên ở trên sân thi đấu.
Như vậy, đặc biệt toả nắng cũng đặc biệt điển trai.
Ngu Vãn cầm lấy chiếc huy chương trên bàn kia, buộc cẩn thận phần đuôi quấn quanh huy chương vài vòng rồi nhẹ nhàng bỏ vào.
Sau đó lại nhón chân cẩn thận cất chiếc hộp vào giá sách.
Ngày hôm sau là Quốc Khánh.
Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, Ngu Vãn trong chốc lát mới rời giường, trễ mười lăm phút so với ngày thường.
Cô lấy báo tiếng Anh ra rồi ấn vào group lớp, tìm được tệp âm thanh do giáo viên gửi trong group rồi bắt đầu viết từ khả năng nghe đề.
Chờ đến tám giờ, cô đoán chừng ba mẹ cũng đã dậy nên mang đồ vừa thu dọn, xách theo cặp sách đi xuống lầu ăn bữa sáng.
Ăn xong, cô và Ôn Như ngồi xe đến nhà ông bà nội. Ngu Yến Thanh hai ngày nay phải đến thành phố C bàn chuyện hợp đồng nên không thể cùng trở về với họ.
Trên đường cao tốc có hơi kẹt xe, đến hơn mười một giờ mới đến khu biệt thự ở vùng ngoại ô.
Nơi này càng nghiêng nhưng cũng chân chính là dựa núi gần sông. Sau khi xuống xe, Ngu Vãn cảm thấy không khí mình ngửi thấy trong lành hơn vài độ, còn có thể nghe thấy tiếng chim tước lanh lảnh.
Ông nội Ngu đang ngồi bên chiếc bàn vuông be bé trong khoảnh sân nhỏ hạ cờ tướng, một người hạ hai bên, nhìn thấy hai mẹ con cô trở về thì rất vui vẻ.
"Vãn Vãn, mau tới chơi cờ với ông nội một lát." Ông cụ vui vẻ vẫy tay với cô.
"Dạ." Ngu Vãn dọn cái ghế nhỏ qua đó ngồi xuống.
Ngu Vãn khi còn nhỏ được ông nội dạy cờ tướng, trình độ cũng bình thường nhưng nguyên nhân cũng chính là như thế nên ông nội Ngu đặc biệt thích chơi với cô.
Những ông lão trong khu dân cư khác còn chưa tới mười phút đã ủi ông, còn không cho ông đổi ý, chơi với bọn họ không thú vị một chút nào!
Bà nội Ngu nhìn một màn này, thực sự buồn cười và bất đắc dĩ.
Trình chơi cờ của ông cụ nhà mình không chỉ dở mà còn thích đi lại, cũng là cháu gái của bà ngoan, mỗi lần trở về đều sẵn lòng nhẫn nại chơi với ông.
Ngày thường bà cũng chẳng bằng lòng chơi với ông đâu!
Bà nhìn về phía Ôn Như: "Tiểu Như à, mẹ có chuyện này muốn nhờ con."
Bà nội Ngu trước đây ở trong đoàn văn công, Ôn Như đàn dương cầm, hai người xem như nửa người cùng nghề, mối quan hệ vẫn luôn rất hòa hợp.
"Mẹ, chúng ta đến phòng khách rồi nói."
Hai người đi vào trong, giọng ông cụ kích động truyền đến: "Ôi chao, không được, mới vừa rồi ông đi nhầm con mã, ông nên hạ con tốt."
Tiếp theo vang lên giọng nói tốt tính của cô bé: "Ông nội ông hạ một lần nữa đi ạ, vừa rồi không tính."
Ông cụ hối hận vì quân cờ còn phải mạnh mẽ vãn hồi tôn nghiêm cho mình: "Vãn Vãn à, cái này ông nội cũng không gọi là đi lại, bây giờ tuổi ông nội lớn rồi, già cả mắt mờ nên dễ dàng nhìn lầm."
Bà nội Ngu: "......"
Ôn Như: "......"
Hai người nhìn nhau cười rồi đi đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, Ôn Như dò hỏi: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?"
"Là thế này." Bà nội Ngu nói: "Hồi mẹ còn trẻ lên núi xuống nông thôn, trong thôn có người chị chăm sóc mẹ nhiều lắm, đều giúp đỡ mẹ làm mọi công việc đồng áng nặng nhọc. Có hồi mùa đông mẹ bị bệnh, cũng là chị ấy cõng mẹ đến một thôn khác xem bác sĩ."
"Những năm mẹ mới vừa trở về thành phố, mẹ và chị ấy còn có thư từ qua lại, sau này mẹ lấy chồng, chị ấy cũng rời thôn đến một cái trấn nhỏ ven rừng, liên lạc của mẹ và chị ấy lúc này mới bị gián đoạn."
Tự thuật xong đoạn chuyện cũ này, cụ nhà thở dài, trên mặt lộ ra vẻ mặt đồng tình: "Mệnh của chị ấy cũng nhấp nhô, lúc còn trẻ chồng sinh bệnh qua đời, một người nuôi ba đứa con khôn lớn. Hai năm trước, đứa con trai nhỏ nhất xảy ra tai nạn giao thông đã qua đời."
Ôn Như ngồi nghe ở bên cạnh rồi nghe bà nói tiếp: "Con trai út của chị ấy có đứa con gái, thành tích rất tốt, học tập cũng khắc khổ nỗ lực, chỉ là chất lượng dạy học ở cái địa phương nhỏ kia thật sự kém, không thể so với trường cấp 3 Vãn Vãn đang học."
"Chị ấy trằn trọc liên hệ với mẹ, muốn hỏi một chút xem mẹ có thể hỗ trợ chuyển cháu gái chị ấy tới một trường cấp 3 tốt hơn một tí trong thành phố hay không. Tiểu Như, con xem con và Yến Thanh có cách nào không?"
Ôn Như không do dự, cười đồng ý: "Mẹ yên tâm, việc này không thành vấn đề."
*
Kỳ nghỉ bảy ngày đã kết thúc trong nháy mắt.
Đối với hầu hết các bạn học, cảm giác như mở mắt và nhắm mắt lại thì kỳ nghỉ này đã phải kết thúc?!
Mọi người không cam lòng muốn nắm bắt một ngày cuối cùng thỏa thích rong chơi. Đến đây, làm dáng đê, dù sao cũng chỉ còn lại một ngày.
Giang Triệt mới vừa từ chối một trận thi đấu xếp hạng ăn gà thì lại nhận được mấy lời mời của bạn bè đi ra ngoài chơi bóng rổ.
Cậu từ chối tin nhắn này, tìm thấy thẻ mượn sách của thư viện từ trong ngăn kéo, trên thẻ mượn sách vẫn được dán một hình Chibi Maruko màu hồng.
Đây hiển nhiên không có khả năng là thẻ của cậu.
Đây là của Ngu Vãn, thẻ thư viện của cậu bị rớt lúc trước nên lười đi làm lại, hai người vẫn luôn xài chung một thẻ.
Cậu gửi tin nhắn cho Ngu Vãn: Có thể hai mươi phút nữa anh đến.
Nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.
【 Ngu Vãn 】: Em ở quán cà phê bên cạnh thư viện chờ anh, mua cho anh ly cold brew coffee rồi ạ ~
Giang Triệt trả lời từ được, cất điện thoại vào túi quần rồi cầm lấy chìa khóa xe, ra ngoài cưỡi lên xe đạp.
Hôm nay ánh mặt trời hơi chói chang, hơi hơi chói mắt. Cậu chạy đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện.
Giang Triệt nhanh chóng đè thắng lại.
Có lẽ là lâu lắm không chạy nên thắng xe lại xảy ra trục trặc, mặc cho cậu ấn chặt, xe đạp vẫn phóng thẳng về phía trước.
Giang Triệt thấy thế không ổn rồi nên lập tức dùng chân chống. Dưới tác dụng ma sát, tốc độ xe đạp lao về phía trước chậm lại, cuối cùng mới dừng lại một giây trước khi đụng phải người.
Cô gái kia bị dọa, vội không ngừng lui ra sau, tự mình vấp chân ngã ra sau, cánh tay đập xuống đất.
Làn da cô ta bị trầy xước nhanh chóng chảy máu.
Giang Triệt vội ném xe đạp sang một bên, đi đến trước mặt cô ta với vẻ lo lắng và áy náy viết đầy lên mặt: "Ngại quá, bạn không sao chứ? Bây giờ tôi đưa bạn đi bệnh viện nhé."
Cô gái cảm giác được chỗ khuỷu tay đó đau đớn nhưng cắn môi dưới và lắc đầu: "Không cần, không liên quan đến cậu, là tự tôi quá sốt ruột không thấy đèn xanh đèn đỏ. Cậu đi đi."
"Như vậy sao được, tóm lại là bởi vì tôi nên bạn mới có thể bị té ngã, bạn còn chảy máu, tôi phải đưa bạn đi xem bác sĩ mới yên tâm."
"Thật sự không cần, tôi còn có việc, không có thời gian đi bệnh viện." Cô gái vẫn cứ từ chối.
Cô ta lấy ra khăn giấy ấn ở miệng vết thương rồi đứng dậy, cặp sách đeo lên lưng một lần nữa rồi lại xách va li ngã dưới đất lên kéo nó rời đi
Chiếc va ki kia rất lớn, màu xanh biển, kiểu dáng cũ xưa, chất lượng cũng không tốt cho lắm.
Trải qua một cú ngã vừa rồi, ròng rọc cũng hỏng mất.
Cô ta kéo khá là khó khăn.
Cô gái có dáng người gầy teo, gương mặt thanh nhã xinh xắn, tay vất vả kéo chiếc va li nặng trĩu dưới ánh mặt trời.
Một bàn tay còn lấy khăn giấy ấn lên trên cánh tay đang đổ máu, chân hình như còn có hơi trẹo.
Dáng vẻ kia thật sự là nhu nhược đáng thương.
Giang Triệt đi đến bên cạnh cô gái và nhận lấy chiếc va li từ trong tay cô ta, giọng điệu kiên trì hơn: "Nhà tôi ở ngay phía trước, như vậy, bạn đặt va li ở nhà tôi trước, tôi lại dẫn bạn đến bệnh viện băng bó miệng vết thương một chút."
Ngập ngừng, cậu lại nói: "Tôi thấy bạn kéo va li hẳn là đi tìm thân thích bạn bè. Bây giờ cánh tay bạn đang chảy máu, để cho bọn họ thấy được sẽ lo lắng. Hơn nữa bạn bị trẹo chân, đến bệnh viện xem tình huống như thế nào, có bị thương đến xương cốt hay không."
Cô gái bị lời này của cậu làm cho do dự.
Cô ta cúi đầu nhìn ngắm, trên váy mình dính tro bụi, dơ bẩn, cánh tay cũng đang đổ máu, nhìn quả thật rất chật vật.
Dáng vẻ này của mình mà đi tìm người ta thì không thích hợp cho lắm.
Khu dân cư phía trước là khu biệt thự, chàng trai này có khuôn mặt anh tuấn, khi nói chuyện thì vẻ mặt chân thành, nhìn qua không giống như người xấu.
"Vậy... Phiền cậu."