Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Ôn Hàn sửng sốt.

Giọng nói này... Làm sao lại quen tai như vậy? Hình như là...

Quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông không biết xuất hiện khi nào, anh không khỏi siết chặt tay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Phó ảnh đế?” Anh cau mày, toát ra vài phần địch ý.

Ánh mắt Phó Minh Viễn nhàn nhạt đảo qua anh, dừng ở trên cô gái đứng bên cạnh.

Ánh mắt lạnh nhạt nhiễm một tầng dịu dàng, anh nhấc chân đi đến bên người Nguyễn Ngưng, trực tiếp ngó lơ Ôn Hàn.

“Mệt không?” Anh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi

Một bên hỏi, một bên vô cùng tự nhiên mà vươn tay ra, vén vài sợi tóc bên thái dương của cô ra sau tai.

Động tác anh thong thả, nhẹ nhàng, mang theo sự thân mật không thể miêu tả được.

Mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, nhưng không né tránh, ngược lại ngoan ngoãn đứng bên người anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bọn họ đứng chung một chỗ, vô luận diện mạo hay khí chất, nhìn qua rất phù hợp, ái muội giữa hai người làm người khác không thể chen vào.

Ôn Hàn nhìn chằm chằm bọn họ, sắc mặt càng thêm khó coi.

Lúc này, ngón tay Phó Minh Viễn hơi dừng lại, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Ôn Hàn.

Ánh mắt dịu dàng như nước kia, trong nháy mắt trở nên sắc bén, khí thế cường đại đó làm cho Ôn Hàn thế nhưng có cảm giác không nói lên lời.

“Đối với người khác, vẫn nên duy trì khoảng cách, đặc biệt là với người không thân.”

Mặt mày người đàn ông lạnh như băng, trong giọng nói đong đầy giá lạnh.

Lúc Ôn Hàn cho rằng anh còn nói cái gì đó khó nghe, anh lại nghiêng đầu đi, cúi đầu nhìn cô gái yên tĩnh bên cạnh.

Người đàn ông cong môi, ôn hòa hỏi: “Ngưng Ngưng, em nói đúng không?”

Nguyễn Ngưng theo bản năng nuốt nước miếng.

Rõ ràng anh Minh Viễn đang cười, nhưng cô lại cảm giác nụ cười này so với biểu tình nghiêm túc của anh còn đáng sợ hơn.

Cô nắm chặt ngón tay, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Ôn Hàn vẫn luôn chú ý bọn họ, nháy mắt như bị sét đánh.

Khi Phó Minh Viễn xuất hiện, tuy rằng trong lòng anh hoảng loạn nhưng vẫn mang theo một tia hy vọng.

Mà hiện tại, nhìn động tác nhỏ giữa hai người họ, còn có sự đồng ý của cô đối với lời nói của Phó Minh Viễn, anh còn cái gì mà không rõ nữa chứ?

Sắc mặt anh đã khó coi tới cực điểm, cuối cùng anh cũng chỉ có thể xấu hổ cười: “Nếu... nếu như vậy, cái kia... là tôi quấy rầy rồi...”

Lúc chuẩn bị rời đi, anh lại nhìn Nguyễn Ngưng một cái.

Xem ra, Phó Minh Viễn tuyệt đối không phải là người lương thiện gì, huống hồ còn là người có tiếng trong giới điện ảnh. Tính tình Nguyễn Ngưng đơn thuần như vậy, đi theo anh ta sớm hay muộn cũng sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.

Nếu cô đã thừa nhận bọn họ không thân, anh cần gì phải đến gần nữa chứ?

Nhìn Ôn Hàn phất tay áo rời đi, trong lòng Nguyễn Ngưng có chút áy náy.

Vừa nãy cô với anh Minh Viễn, có phải hơi quá đáng hay không?

Cô đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, cô có thể cảm nhận được, vị tiền bối Ôn Hàn này đối với cô rất tốt, luôn luôn chiếu cố cô.

Chỉ là cô thật sự không am hiểu giao tiếp với người khác, đặc biệt là đàn ông…

Phó Minh Viễn vẫn luôn quan sát Nguyễn Ngưng, nhìn thấy cô rõ ràng mềm lòng, anh không khỏi mím môi.

Anh bực bội ngước mắt, lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Kỳ.

Nội tâm Kỳ Kỳ giờ phút này đã đầy sóng to gió lớn.

Khi nào thì Ngưng Ngưng có quan hệ tốt với Phó ảnh đế như vậy?

Cô ở trong phòng nghỉ, nhìn Phó ảnh đế xuất hiện trong phòng phát sóng cũng đã đủ giật mình, khi nghe thấy những lời ái muội anh nói trên sân khấu, suýt nữa cho rằng mình đã chết.

Cô vốn chỉ cho rằng, là Phó ảnh đế đơn phương theo đuổi Nguyễn Ngưng, nhưng mà hiện tại…

Lá gan Ngưng Ngưng nhỏ như vậy, thế nhưng lại cho phép anh dựa sát vào, hơn nữa khi anh sửa tóc giúp, cô cũng không trốn tránh.

Loại ngược cẩu như thế này, nếu còn không nhìn ra cái gì, thì cô thật sự phải đi khám mắt rồi!

“Cô là trợ lý Kỳ?” Phó Minh Viễn nhướng mày.

Không nghĩ tới anh sẽ nói chuyện với mình, Kỳ Kỳ cuống quít gật đầu.

"Đúng… Đúng vậy, Phó ảnh đế cần giúp gì sao?”

“Nhờ cô đứng giữ chỗ này một lát, đừng để cho ai đi vào.”

Anh nói xong, không cho Kỳ Kỳ thời gian phản ứng liền cầm tay Nguyễn Ngưng kéo cô vào phòng thay đồ.

Nhìn cửa phòng thay đồ trước mắt khép lại, Kỳ Kỳ không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Này… Cái này, Phó ảnh đế muốn làm gì với Nguyễn Ngưng nhà cô?! Hiện tại cô… phải... phải làm gì mới tốt đây?

Phòng thay đồ có chút tối, Phó Minh Viễn s/ờ soạng bật công tắc.

“Tách——” Một tiếng vang nhỏ, đèn trong phòng liền sáng lên, cũng chiếu sáng lên gương mặt hoảng loạn của Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng thật sự không biết vì sao anh lại kéo cô vào đây “Anh Minh Viễn, anh muốn làm gì? Chúng ta nhanh ra ngoài đi, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt…”

Cô gấp đến độ muốn khóc, sợ bị người khác nhìn thấy, gây khó dễ rồi đưa quan hệ của hai người ra ánh sáng.

“Vì sao lại không tốt?” ánh mắt Phó Minh Viễn nặng nề nhìn cô.

Nguyễn Ngưng bị phản ứng của anh làm cho có chút ngốc.

"Nếu bị chụp được, quan hệ của chúng ta rất có thể sẽ không giấu được nữa, tất nhiên là không tốt...”

Cô còn chưa nói xong, Phó Minh Viễn đã đưa hai tay ra, ôm chặt cô vào trong ngực.

“Anh thế này không thể gặp người khác được sao?”

Người đàn ông gác trên vai cô, thanh âm trầm thấp, tựa hồ mang theo ủy khuất.

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, lập tức quên mất giãy giụa.

Anh… anh đang nói cái gì vậy?

“Lúc ở trên sân khấu, em còn né tránh anh.”

Sau đó, anh lại đếm kỹ từng "tội trạng" khác của cô”.

Nguyễn Ngưng trừng mắt, lắp bắp nói: “Đó... Đó là bởi vì tất cả mọi người đang nhìn chúng ta, hơn nữa anh còn…còn…”

“Còn cái gì?”

“Còn...còn nói để ý em…” Mặt cô đỏ bừng.

“Anh nói không đúng sao?” Phó Minh Viễn buông cô ra, trầm giọng nói, “Hiện tại anh rất hoài nghi, rốt cuộc em có thật sự thích anh không?”

Nguyễn Ngưng không khỏi sửng sốt, không phải đang nói đến nếu bị người khác thấy, chuyện này sẽ bị đưa ra ánh sáng sao? Làm sao lại nhảy đến đề tài này rồi?

Nhìn người đàn ông đang ôm cánh tay, bộ dáng hay vẻ mặt đều viết đầy không vui, đáy lòng cô có chút hoảng, tay nhỏ kéo tay áo anh.

“Em…em thích anh... là thật…”

Cô nhỏ giọng nói, hai má đỏ ửng.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng e lệ của cô, Phó Minh Viễn chỉ cảm thấy như có từng gợn sóng vỗ vào trái tim nhộn nhạo của anh.

Cả ngày hôm nay, anh luôn có một loại cảm giác không chân thật, nhịn không được suy nghĩ, chuyện phát sinh tối hôm qua hết thảy đều tốt đẹp, có phải là giấc mơ của anh không?

Nhưng mà giờ phút này, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, tâm tư treo giữa không trung của anh, cuối cùng cũng an ổn mà rơi xuống.

Anh lại nhịn không được mà dang hai tay ra, kéo thân mình mềm mại của cô gái vào trong ngực.

Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, an tâm cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, cô nhẹ nhàng cọ cọ, cũng duỗi tay ôm eo anh.

Cảm giác được cô gái nhỏ không muốn xa anh, khoé môi Phó Minh Viễn không tự giác cong lên.

“Nếu thích thì em phải biểu hiện ra bên ngoài.” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, thấp giọng nói.

Nguyễn Ngưng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực của anh, an tĩnh không trả lời.

Tưởng cô không rõ, Phó Minh Viễn lại giải thích thêm lần nữa, “Giống như lúc trước anh đã nói với em, trả lời, hiểu không?”

Cô gái trong lòng ngực nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không nói chuyện.

Phó Minh Viễn buông cô ra, có chút không yên tâm hỏi: “Thật sự đã hiểu sao?”

Nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, Nguyễn Ngưng bỗng nhiên toét miệng, biểu tình của anh Minh Viễn, giống như một đứa bé muốn ăn kẹo vậy…

Cô cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nhón mũi chân lên, nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi anh.

“Giống như vậy… đúng không?”

Cô đỏ mặt, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh nhìn anh.

Độ cong khoé miệng Phó Minh Viễn như thế nào cũng không áp nỗi được nữa.

Tiểu nha đầu này, sao lại có thể tác động vào tim anh như vậy? Giống như chỉ cần cô ngoắc ngón tay một cái, là anh có thể bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sau đó cái gì cũng không quan tâm để ý.

“Không đủ.” Anh lắc đầu.

Anh hận không thể đem cô khảm vào trong thân thể, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước như vậy làm sao có thể đủ?

Nguyễn Ngưng bĩu môi, đành phải nhón chân lên lần nữa.

Vốn chỉ nghĩ là hôn môi anh một chút, kết quả người đàn ông này lại duỗi tay ôm khuôn mặt cô, nhiệt tình hôn lên môi cô.

Cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, duỗi tay ôm lấy cổ anh, mê đắm chìm trong đó, không rảnh lo chuyện khác.

Trong phòng thay đồ nhỏ hẹp tối tăm, đôi nam nữ trẻ tuổi ôm chặt lấy nhau.

Hai người say sưa ôm hôn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nước.

Không khí dường như cũng trở nên nóng rực, hơi thở ái muội lại mê loạn ngập tràn, mang theo một chút kí ch thích mơ hồ.

Nguyễn Ngưng bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, cô đã bị anh đè lên trên gương, quần áo hỗn độn, hơi thở dồn dập.

Tay của người đàn ông vuốt v/e trên người cô, lưu lại từng ngọn lửa, khiến cô cảm giác được thân thể mình hơi run rẩy.

“Anh Minh Viễn…” Cô nhỏ giọng kêu.

“Ừ?”

Vốn định ngăn cản anh, kết quả lời nói tới bên miệng lại thành: “Hôm nay sao anh lại rảnh tới đây? Không cần đóng phim sao?”

“Nhìn thấy anh, vui vẻ không?” Phó Minh Viễn ngừng tay, lại không lập tức trả lời.

Nguyễn Ngưng gật gật đầu, nhẹ nhàng nhếch miệng, lộ ra răng nanh đáng yêu.

"Ừm, em thật sự rất vui vẻ.”

Nếu không phải có anh làm bạn, hôm nay khẳng định cô sẽ không thuận lợi như vậy, đại khái sẽ khẩn trương đến nỗi nói không ra lời.

“Anh vì em mới đến đây sao?” Cô dịu dàng nhìn anh.

“Bằng không còn có thể vì ai?” Phó Minh Viễn nhéo chóp mũi cô, “Kết quả em, tiểu nha đầu không có lương tâm này, vậy mà ghét bỏ anh?”

“Em không có ghét bỏ anh mà.” Nguyễn Ngưng cảm thấy mình thật oan uổng, “Là anh lúc trước nói chúng ta không thể công khai…"

Vẻ mặt Phó Minh Viễn có chút mất tự nhiên, anh nhún nhún vai, nói: "Anh nói rồi, bản hiệp nghị kia chờ anh trở về liền xé.”

Bản hiệp nghị đáng ghét kia, anh đã muốn xé nó từ rất lâu rồi.

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta sao?”

“Em nói xem? Em có ý tưởng gì sao?”

“Em sao cũng được.” Nguyễn Ngưng nói, “Nhưng chuyện này, đối với anh mà nói ảnh hưởng sẽ khá lớn.”

Nhìn biểu hiện của cô, nửa điểm để ý cũng không có, trong lòng Phó Minh Viễn không khỏi buồn bực.

“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.” Anh đành phải chuyển chủ đề.

Trước mắt đích xác cũng không phải thời điểm tốt để công khai, dù sao ở trong chương trình anh đã biểu hiện rõ ràng như vậy, cho dù người khác không đoán ra quan hệ của bọn họ, nhưng ít ra cũng đã biết thái độ của anh.

Tiểu nha đầu anh thích, ai cũng đừng hòng chạm vào.

“Anh Minh Viễn, chúng ta ra ngoài trước đi, Kỳ Kỳ vẫn đang chờ ở bên ngoài.”

Nguyễn Ngưng còn nói thêm, “Hơn nữa anh cũng nên trở về đoàn phim, công việc của mọi người quan trọng như vậy, không cần vì em mà chậm trễ.”

Nói đến cái này, Phó Minh Viễn mới nhớ tới nguyên nhân chính của việc anh tới đây.

Anh nhìn Nguyễn Ngưng, hỏi: “Biết vì sao mà quay diễn quan trọng như vậy, đạo diễn Kỷ còn cho phép anh đến đây không?”

“Vì sao vậy?” Nguyễn Ngưng tò mò.

“Bởi vì muốn anh hỏi một chút,” Phó Minh Viễn nhẹ nhàng cười, “Em có bằng lòng làm nữ chính của anh hay không?”