Mạc Yên đến bệnh viện thăm vợ chồng Mạc Kha xong mới về. Cô vừa mới về Triệu Thạc đã chờ sẵn ở cửa, dáng vẻ thì cung kính nhưng giọng điệu lại hoàn toàn ngược lại.

- Tiểu thư, mọi chuyện hôm nay thuận lợi chứ?

Mạc Yên nở nụ cười, như có như không khéo léo nhắc đến việc Vân Tịch xuất hiện phá đám.

- Ổn ạ! Chỉ là có chút rắc rối nhỏ nhưng con giải quyết xong rồi.

Triệu Thạc nộ ra vẻ hài lòng, ông gật đầu lại gọi người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho Mạc Yên.

- Hôm nay đặc biệt làm món con thích, ăn nhiều chút!

Chu Lam gắp thức ăn đặt vào bát của Mạc Yên. Mạc Yên mỉm cười cảm ơn, Chu Lam ân cần.

- Con bé này, người nhà với nhau khách sáo cái gì chứ!

Chu Lam cười nói, Triệu Thạc cũng phụ xướng theo, không khí bữa cơm thoạt nhìn đầm ấm thuận hòa.

Nếu không phải sống lại một đời, Mạc Yên thật sự cho rằng phần tâm ý này của họ là thật. Lại nói, hiện tại họ dùng tâm ý gì đối với cô đây.

Là thật tâm đối đãi hay chỉ là ngụy trang?

Lại nhớ đến Diệp Cẩn Dao khác mình một trời một vực, chả cần làm gì cũng được người ta yêu thích. Quả thực làm Mạc Yên chướng mắt.

- Tạm thời thay đổi kế hoạch chút, con cứ yên yên ổn ổn tập trung nắm giữ công ty đi, những chuyện khác để bọn ta xử lí. Kế hoạch bị chậm mấy năm như vậy, chậm thêm chút nữa cũng được.

Mạc Yên nghe vậy liền dừng đũa, tò mò hỏi.

- Cha, mẹ định làm như nào?

Triệu Thạc không nhanh không chậm, không lạnh không nóng, đáp.

- Con không cần lo bọn ta tự biết mà làm, khi nào đến thời cơ bọn ta sẽ nói cho con.

Mạc Yên không nói gì, cúi gằm mặt ăn cơm, không rõ cô ta có biểu cảm gì, cũng chả biết đang nghĩ gì.

Mấy ngày tiếp theo yên lặng đến bất thường, hệt như có điều xấu gì đó đang im lặng chờ đợi, chủ cần một khi thời cơ đến liền xông tới một cách điên cuồng.

Hôm nay Diệp Cẩn Dao rảnh rỗi không có gì làm, những người khác ai cũng có việc của mình rồi, chẳng ai rỗi rãi đi chơi với cô nên Diệp Cẩn Dao quyết định đến Starlight khảo sát.

Starlight là công ty lớn, cả một tòa nhà mười mấy tầng đều là văn phòng của Starlight, đứng từ ngoài nhìn vào chỉ có một câu diễn tả được mức độ quy mô này: thật đồ sộ!

- Điện hạ, người tới rồi!

Một vị tiên sinh trung niên đã đợi sẵn ở trước cửa. Công ty cô quản lí, cô tự có cách giám sát của mình đương nhiên cũng chẳng cần làm trò vô nghĩa như khảo sát đột xuất gì gì đó.

- Điện hạ, hôm nay vừa hay là ngày tuyển chọn người mới người có muốn đến phòng giám sát quan sát không?


Vị tiên sinh này họ Marcus, người ta hay gọi là Mar phó tổng.

Mar phó tổng đi trước dẫn đường, đối với vị bà chủ này quả thực ông ấy cũng không gặp quá nhiều, cũng chẳng biết đâu mà mần.

Ông là nhân viên cũ của công ty, được giữ lại sau khi cải cách sau thu mua và được giữ nguyên chức vị phó tổng giám đốc. Nhưng ngoại trừ mấy lần họp cuối năm thì ông chẳng có khi nào gặp được chủ tịch. Hầu như mọi việc đều gia tiếp qua mail và chỉ liên quan đến công việc, không có bất cứ việc dư thừa nào khác.

- Cũng được!

Diệp Cẩn Dao lãnh đạm trả lời, ngay cả chút cảm xúc cũng không có.

Vị tiên sinh dẫn đường đến phòng giám sát. Người của phòng giám sát thấy cửa mở liền đồng loạt quay đầu nhìn, vừa thấy người đi vào liền thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Trong số đó có một người nhanh chân nhanh tay đứng dậy kéo một người khác nữa dậy chay tới góc phòng lôi ra hai cái ghế.

- Điện hạ.

Người trong phòng đồng loạt chào Diệp Cẩn Dao, cô cũng gật đầu tỏ ý chào lại. Hai người đi lấy ghế vừa hay bê lại.

- Điện hạ, mời ngồi!

Diệp Cẩn Dao khách sáo, nói Cảm ơn! rồi ngồi xuống, đồng thời hất cằm về phía Larissa, ý bảo cô ấy cũng ngồi xuống đi.

Mar phó tổng lấy trong chiếc cặp sách tay ra một tập hồ sơ.

- Đây là sơ yếu lí lịch của họ, điện hạ có muốn xem qua?

Larissa đứng dậy nhận lấy tập hồ sơ.

Diệp Cẩn Dao chống má, lười nhác đưa mắt nhìn Trương phó tổng, chậm rì rì lên tiếng.

- Được rồi, chú đi làm việc đi không cần lo cho tôi!

Mar phó tổng cúi chào rồi rời đi. Nhìn theo bóng dáng của Mar, Diệp Cẩn Dao không khỏi hài lòng với biểu hiện của ông. Không nịnh hót, không xem thường quả thực là người vừa có tài vừa có đức.

Đối với Marcus này, sở dĩ được giữ lại và giữ nguyên chức vị ấy à?

Đơn giản bởi vì khi điều tra một lượt nhân viên cũ của công ty Diệp Thiên đã nhìn ra tài năng của người này nên giữ lại, Diệp Cẩn Dao tất nhiên tin tưởng Diệp Thiên, không phản đối gì.

- Cô biết tôi là ai không? Sao các cô giám loại tôi hả? Dựa vào đâu mà chưa bắt đầu phỏng vấn các cô đã loại tôi?

Tiếng thét chói tai xuyên qua màn hình giám sát truyền thẳng tới màng nhĩ khiến người ta không khỏi giật thót mình.

Tất cả người trong phòng giám sát mười người như một đều đặt hết sự chú ý lên màn hình, quan sát cô gái kia.

Một cô gái mặc đồ công sở kiên nhẫn giải thích.

- Công ty chúng tôi có chính sách riêng, ngay từ khi quý cô bước chân vào thì cuộc phỏng vấn đã bắt đầu rồi ạ.


Cô gái kia thoáng sững sờ, lúc lâu sau mới phản ứng lại, gân cổ cãi chày cãi cối.

- Sao có thể chứ? Từ lúc tôi vào thì đã làm gì đâu mà phỏng với vấn, các người cố ý đúng không? Có tin tôi bóc phốt mấy công ty mấy người không?

Cô gái mặc đồ công sở kia vẫn giữ thái độ chuyện nghiệp, bình tĩnh giải thích từng chút một thắc mắc của cô gái nọ.

- Là thái độ! Từ khi bước vào không phải quý cô đã gặp rất nhiều việc sao? Là chúng tôi sắp xếp, công ty chúng tôi trước hết chú trọng đến nhân cách sau mới đến tài năng.

Cô gái kia mặt nghệt ra, câm nín không giám nói thêm, hậm hực hừ lạnh xoay người bỏ đi.

Người trong phòng giám sát vừa theo dõi tình hình vừa để ý nét mặt Diệp Cẩn Dao căng thẳng đến độ thở mạnh cũng không dám nữa. Thêm việc vị bà chủ này trước sau như một mặt lạnh như tiền, chẳng đoán được đang nghĩ gì lại càng dọa tim họ mệt hơn.

Bấy giờ khi sự việc được giải quyết, Diệp Cẩn Dao cũng chẳng có hành động gì, chỉ lấy tập tài liệu từ vị trợ lí bên cạnh lật xem họ mới dám lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Cẩn Dao ở lại phòng giám sát thêm một lúc rồi mới rời đi. Cô đến phòng làm việc của mình, nhìn xung quanh phòng ốc sạch sẽ liền gật đầu khen ngợi.

Cô cũng đã đoán đúng, Mar đã dự định được cô sẽ ghé qua đây nên đã mang một ít tài liệu qua để nên bàn. Diệp Cẩn Dao âm thầm cho Marcus một ngón tay cái, quào không hổ là người đã trải qua thăng trầm đời người nga.

Marcus đang làm việc bỗng bị réo tên liền linh ứng hắt hơi, ngơ ngác không biết rốt cuộc ai réo tên mình nữa.

Thấy Diệp Cẩn Dao đang ngồi xem tài liệu, Larissa bỗng có chút tò mò hỏi.

- Điện hạ, sao khi trước người lại giấu thân phận của mình vậy?

Theo như mạch não của người bình thường, bấy kể ai cũng muốn phô bày ra cho người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hào nhoáng của mình, số ít không như vậy hầu như chỉ có thể mà tiểu thư hay thiếu gia của một gia tộc có giáo dục cao nào đấy.

Còn một người xuất thân bình thường bỗng trở mình thành người thượng lưu đều chỉ hận không thể bày ra cho cả thế giới biết mình cao quý mà thôi.

Diệp Cẩn Dao vẫn dán mắt vào tập tài liệu, không nghĩ nhiều, nói.

- Phiền!

Qua một lúc, không biết cô nghĩ gì, ngẩng đầu bổ sung.

- Lúc trước khi chưa bại lộ, cuộc sống thoái mái tự do. Hiện tại làm gì cũng phải để ý đến ánh nhìn của người khác.

Diệp Cẩn Dao có thể không để ý người ta nói mình như nào bởi cô cũng chẳng mấy khi quan tâm tin tức như vậy nhưng cô để ý việc họ nói đến gia đình cô nga. Nhất là cánh báo chí, paparazzi không biết sẽ cắt ghép rồi đăng lung tung cái gì nữa.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là LƯỜI. Trước kia cô ở đất nước khác, vì chính sách bảo mật nên cô chỉ tham gia vào những sự kiện quan trọng, bây giờ thì hay rồi văn kiện, sự kiện đều đẩy qua cho cô. Mệt muốn chớt a.

Larissa: ;.......;

Mạch não thật khác bọt.

Chờ Diệp Cẩn Dao xem xong tài liệu thì trời cũng chập tối. Cô ngẩng đầu nhìn, Larissa đã ngủ quên trên ghế từ bao giờ rồi.


Diệp Cẩn Dao lay nhẹ người Larissa, gọi cô ấy dậy. Cô để Larissa lái xe về trước, bản thân ở lại xử lí thêm chút việc. Larissa ban đầu từ chối nhưng cuối cùng đọ không lại tài ăn nói của Diệp Cẩn Dao đành không cam tâm tình nguyện trở về.

Diệp Cẩn Dao ở lại một lúc, cả căn phòng chỉ có mình cô nên tiếng đánh máy nghe rõ mồn một trong không khí yên lặng, thoáng tạo cho người ta cảm giác hơi rợn tóc gáy.

- Điện hạ, người chưa về sao?

Marcus đi ngang qua phòng chủ tịch thấy ánh sáng chiếu qua cánh cửa khép hờ, thử lên tiếng dò hỏi vào trong.

Diệp Cẩn Dao nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, đáp.

- Là chú Mar à, vào đi!

Marcus đẩy cửa đi vào, thấy Diệp Cẩn Dao vẫn chăm chỉ làm việc thầm khen cô chăm chỉ.

- Điện hạ sao vẫn còn ở đây vậy?

Diệp Cẩn Dao không ngờ sẽ bị hỏi cái này, liếc mắt nhìn thầy gian trên máy tính, vừa hay đồng hồ điểm đến 7h30 phút. Bấy giờ cô mới kịp phản ứng lại, à một tiếp, trả lời.

- Cháu viết nốt định hướng mới để phát triển công ty, dự định gửi cho chú xong rồi về, cũng không nghĩ lại mất thời gian đến vậy.

Marcus hơi sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Cẩn Dao sẽ làm chuyện này, dù sao mấy năm nay công ty vẫn luôn nắm vững vị trí đầu trong giới giải trí trong nước, và cũng có chút vốn liếng ngoài nước, phải nói là phát triển mạnh mẽ. Không ngờ tới vị bà chủ này cũng khá tham vọng.

Marcus đang định hỏi Diệp Cẩn Dao xem công ty định bắt đầu nhúng tay vào thêm ngành nào nữa thì cô lại có điện thoại. Diệp Cẩn Dao ra dấu im lặng cầm điện thoại bắt máy. Chẳng biết đầu bên kia là ai mà làm cho Diệp Cẩn Dao lộ ra vẻ mặt thoải mái, đáy mắt còn mang theo ý cười khiến cho Marcus không khỏi tò mò.

Điện thoại vừa cúp, Diệp Cẩn Dao vươn vai tốc độ đánh máy càng thêm nhanh lẹ, vài phút sau liền đứng dậy trước sự kinh ngạc của Marcus.

- Bản kế hoạch cháu gửi cho chú rồi đó, khi nào rảnh chú xem thử nha. Cháu có việc không tiếp chú nữa.

Nói rồi Diệp Cẩn Dao rời đi, bước chân cô dường sư nhanh hơn, mang theo chút kích động khó giấu. Marcus tò mò tìm kiếm điều khiển mở tấm màn che phía sau ghế làm việc của Diệp Cẩn Dao ra, một cửa sổ sát đất lộ ra. Ông từ cửa sổ nhìn xuống dưới cửa công ty.

Chỉ thấy Diệp Cẩn Dao chạy tới trước hai cô gái khác, dường như phá bỏ hoàn toàn dáng vẻ lạnh lùng, không màng bụi trần làm người khác không dám lại gần kia. Vì đây là tầng mười mấy lận nên có chút không nhìn rõ được biểu cảm của họ. Nhưng đủ để Marcus biết một điều, hai cô gái kia rất quan trọng.

- Chị, Tiểu Tịch Tịch, sao hai người tới đây?

Vân Tịch cười, đáp.

- Khi chị đến nhà em thì vừa hay gặp chị gái em. Là chị gái em nói muốn gặp em và Thiên Thiên. Nhưng chị không biết Lãnh Nam đưa em ấy đi đâu rồi, chỉ có thể dẫn chị ấy tới đây.

Diệp Cẩn Dao gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại khó hiểu nhìn sang Diệp Ly.

- Chị, không phải chị và mọi người đi du lịch rồi sao? Sao lại về rồi? Về cùng mọi người sao?

Diệp Ly lắc đầu, nhẹ đáp.

- Không có, chị về một mình.

Thấy Diệp Ly không có ý định trả lời lí do tại sao lại về, Diệp Cẩn Dao cũng không cố chấp hỏi nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề.

- Hai người ăn chưa? Gần đây có nhà hàng nghe nói ăn cũng ngon lắm, chúng ta đi thử đi.

Vân Tịch nhìn sang Diệp Ly, hai người đồng thời đồng ý. Họ thực cũng chưa ăn.

- Đi xe chị đi, ngay kia thôi!


Vân Tịch chỉ đằng sau, phía bên kia đường một chiếc Roll Royce đỗ sẵn ở vị trí đỗ xe công cộng. Diệp Cẩn Dao cùng với Diệp Ly đi theo sau Vân Tịch tới chỗ xe.

Chỉ là họ không để ý tới, con đường vẫn đang duy trì trật tự an toàn giao thông bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc xe tải lao tới chỗ họ với tốc độ lớn.

Diệp Ly vừa đi vừa quan sát vị trí mặt tiền công ty em gái mình. Khi cô nghe cô gái gặp ở biệt phủ nói em gái đang đi khảo sát công ty liền vô cùng bất ngờ.

Vậy mà em gái lại có công ty riêng?!!!

Chỉ là không nhìn thì thôi, vừa quay qua nhìn đã thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt chiếu thẳng tới chỗ họ.

- Cẩn thận!

Diệp Ly hét lớn, lao thẳng tới ôm lấy Diệp Cẩn Dao đứng gần mình nhất vào trong lòng, xoay người quay lưng lại với chiếc xe đang điên cuồng lao tới, trong phút chốc còn đẩy Vân Tịch ra xa.

Đoàngg.

Một tiếng va chạm lớn vang lên, sự im lặng bao trùm trong phút chốc, ngay sau đó là tiếng bàn tán xôn xao.

- Có chuyện gì vậy?

- Là tai nạn.

- Gọi xe cứu thương đi!

Có người lo lắng gọi xe cứu thương, có người sợ liên lụy chỉ đứng lẳng lặng quan sát, có người lại mang điện thoại ra quay lại, xung quanh phải nói là vô cùng hỗn tạp.

- Tài xế lái xe bỏ chạy rồi!

Bỗng có người hét lớn, chiếc xe tải đã lùi lại rồi quay đầu bỏ chạy.

Vân Tịch đột ngột bị đẩy ra xa, ngã nhào xuống đất. Khi cô kịp phản ứng lại đã nghe tiếng đoàng lớn giữa hai vật gì đó vang đến váng óc.

Cô vội đứng dậy, chạy lại xác nhận tình hình phía Diệp Ly.

Diệp Ly ôm chạy lấy Diệp Cẩn Dao theo quán tính ngã nằm trên đất. Sau khi tiếng va chạm vang lên, Diệp Cẩn Dao bám lấy hai bả vai Diệp Ly, sốt sắng.

- Chị không sao chứ?

Diệp Ly khó khăn đứng dậy nói mình không sao. Một phút trước khi chiếc xe lao tới chỗ họ một chiếc xe ô tô khác từ hướng ngược lại đã lao tới chắn ngang. Chiếc xe tải cứ thế đâm thẳng vào chiếc ô tô nọ. Nhưng vừa hay khi hai chiếc xe đâm vào nhau cách họ một đoạn nữa, theo quán tính đâm chiếc xe nọ bị đâm khi văng chỉ dừng sát nơi Diệp Ly và Diệp Cẩn Dao bị ngã khi Diệp Ly lao tới bảo vệ đứa em gái của mình, họ không hề bị ảnh hưởng gì.

Xác nhận Diệp Ly không sao, bấy giờ ba người mới có tâm trạng nhìn chiếc xe đã giúp họ cản chiếc xe tải lại.

Một chiếc Ferrari trắng bị đâm méo mó má bên phải, tất cả các kính của xe vỡ nát vụn, mảnh vỡ vương vãi trên mặt đất. Cảnh tượng khiến người ta vô cùng hãi hùng. Phải nói là ban ngày thấy đêm về mơ ma, rùng mình rợn gáy.

Vừa nhìn thấy chiếc xe, đôi đồng tử Diệp Cẩn Dao cũng như Vân Tịch co rút liên tục, dường như không tin vào điều trước mắt.

Ngoài Diệp Ly ra, hai người bọn họ vừa nhìn đã biết chủ nhân chiếc xe là ai. Diệp Cẩn Dao lao tới chiếc xe, thô bạo mở cửa ghế lái. Chiếc xe vốn đã bị đâm đ ến tàn tạ, nay lại bị Diệp Cẩn Dao tác động một lực lớn khiến cả xe rung lắc, những mảnh kính sót lại cũng theo đó rơi xuống.

Nhìn người trong xe đầu chảy máu, ngất lịm đi trên túi khí, trên người chỗ nào cũng toàn máu mà Diệp Cẩn Dao không khỏi thấy sợ hãi. Không phải cô sợ dáng vẻ máu me này, mà cô sợ, sợ mất đi người này.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Người bên trong không ai khác, chính là Đường Dạ.