Nhà họ Nạp Lan?
Lâm Thiệu Huy sững sờ, giống như cũng không nghĩ tới, đối phương lại có bối cảnh đáng sợ như vậy.
Nhớ ngày đó, Nhà họ Nạp Lan dù không phải gia tộc trong quân đội, nhưng mà có lực ảnh hưởng cực kỳ to lớn trong quân đội, bởi vậy thậm chí ngay cả Lâm Thiệu Huy là một tướng quân cũng không để vào mắt.
Sau đó!
Vậy mà còn ra lệnh cho quân đoàn Long Hổ cung cấp cho nhà họ Nạp Lan một con đường xuất khẩu để bọn họ sử dụng, bọn họ càng không biết liêm sỉ yêu cầu quân đoàn Long Hổ phải phải lực lượng quân đội bảo vệ.
Lâm Thiệu Huy cực kỳ tức giận, đã đoạt cả toàn bộ một tàu hàng của đối phương, đã cướp sạch châu báu có giá trị hơn ba trăm rưỡi tỷ ở trong đó.
Nhà họ Nạp Lan rất tức giận, đã cử ra ba đại tông sư, mười hai đỉnh cấp tông sư cùng vô số tông sư đến ám sát Tướng Huy, kết quả lại toàn bộ đều có đi không về.
Ngược lại, mấy thành viên có quyền cao của Nhà họ Nạp Lan còn bởi vậy bỏ mình ngoài ý muốn, về sau Nhà họ Nạp Lan đã nhận ra nếu là kẻ thù của Tướng Huy chính là bị hủy diệt hoàn toàn.
Bởi vậy bọn họ đã phải ra mấy người có quyền cao chủ động cầu hoà, tiếp theo bồi thường hơn ba trăm tỷ, lúc này mới xoa dịu cơn giận của Tướng Huy.
Mà nhìn thấy Lâm Thiệu Huy không nói gì, Yên Tử Sơn còn tưởng rằng anh đã sợ.
Lập tức!
Trên mặt của Yên Tử Sơn tràn đầy vẻ đắc ý, ra lệnh với Lâm Thiệu Huy: “Anh đã biết sợ rồi sao, vậy hãy quỳ xuống dập đầu ba cái cho tôi, sau đó lại tự phế tay chân của anh, có thể tôi sẽ cân nhắc tha cho anh một cái mạng chó!"
Chỉ là, khóe miệng của Lâm Thiệu Huy giương lên, khinh miệt nói: “Nhà họ Nạp Lan, cũng chỉ là giống sâu kiến!”
Cái gì!
Khi nghe xong lời này, mọi người đã hoàn toàn im lặng!
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, quả thực không thể tin vào tai của mình!
Tên này, cũng dám xúc phạm nhà họ Nạp
Lan?
Thậm chí, so sánh Nhà họ Nạp Lan với lũ sâu kiến.
Đây chính là gan to bằng trời! “Được, nếu anh đã muốn chết, như vậy tôi...!sẽ thành toàn cho anh!”
Yên Tử Sơn dữ tợn cười một tiếng, sau đó ra lệnh cho một người thanh niên tóc vàng bên cạnh: “Johnny, đuổi bọn họ ra khỏi bệnh viện
Trung-Tây Ivan!
Người thanh niên tên Johnny kia lập tức tiến lên một bước, lạnh lùng nói với Lâm Thiệu Huy: “Quý anh, mời các người lập tức rời khỏi bệnh viện Trung-Tây Ivan chúng tôi không chào đón các người! “Mang theo cả bà già bất tử này và con chó nhỏ kia, cút!”
Bà già bất tử?
Con chó con?
Bị Johnny vũ nhục, lập tức sắc mặt của Lâm Thiệu Huy đã âm trầm tới cực điểm!
Lúc này, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy lộ ra vẻ hung bạo, nhìn Johnny chằm chằm: “Anh là ai?" “Johnny, y tá trưởng của bệnh viện!” Johnny kiêu ngạo cười một tiếng, sau đó khinh miệt nhìn Lâm Thiệu Huy: “Đồ heo An Nam! Tôi cho anh biết, toàn bộ khu nội trú đều là Johnny tôi định đoạt, nếu như anh muốn cho em gái của anh được tiếp tục ở lại nơi này tiếp nhận trị liệu, như vậy hãy ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cậu chủ Yến!
Lúc này, Yên Tử Sơn cười âm hiểm một tiếng: “Con quỷ nghèo chết, quên không nói cho anh biết tập đoàn Nam Thiên của tôi gần đây sắp hợp tác với bệnh viện Trung-Tây Ivan, bây giờ chỉ cần tôi nói một câu, toàn bộ thành phố Nam Giang này cũng không người nào dám cứu em gái của anh! “Em gái của anh, cả đời này cô ta chỉ là con người quái dị, ha ha ha!”
Bây giờ, bệnh viện Trung-Tây Ivan chính là con rồng đứng đầu trong giới y dược của thành phố Nam Giang, chỉ cần bọn họ không cứu, thì mấy bệnh viện khác tất nhiên cũng không dám cứu!
Lúc này, Yên Tử Sơn cùng Johnny cấu kết với nhau làm việc xấu, trên mặt đều là nụ cười không mang thiện ý, xem thường nhìn Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì bọn họ biết, Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, trừ khi anh không muốn cứu em gái của mình.
Lâm Thiệu Huy lại cười lắc đầu, nói: “Đá tôi ra bên ngoài bệnh viện? Còn để cho tôi phải quỳ xuống? Thật xin lỗi, các người nói không tính.
“Bởi vì đây chính là bệnh viện của tôi!”.