khi Điền Chí Thành nhớ đến những việc làm vô sỉ đê tiện của nguyên thân, anh chỉ cảm thấy thật hổ thẹn.

“Tôi thích cô, muốn cưới cô làm vợ.


” Điền Chí Thành vừa căng thẳng, vừa khẩn trương nói: “Tôi biết cách làm của tôi có chút đê tiện lại không đúng, chỉ là do tôi thật sự muốn cưới cô, muốn có được cô, tôi cũng sẽ đối tốt với cô, cả một đời này.

”Dựa theo trí nhớ của nguyên thân, thời này nếu như phát sinh mấy loại chuyện như vậy, cô gái này đã mất hết thanh danh trong sạch nên chỉ có thể gả cho người đàn ông đã chạm vào cô, Điền Chí Thành đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, đồng nghĩa với việc anh phải có trách nhiệm với Mục Hiểu Hiểu thay nguyên thân.

Anh nghĩ nếu anh là nguyên thân, chắc hẳn anh cũng sẽ rất thích cô gái này.


“Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích lợi gì, anh muốn cưới tôi nên dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao?” Mục Hiểu Hiểu càng nghe càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt không khống chế mà rơi xuống.

“Cô…cô đừng khóc.

” Điền Chí Thành có chút bối rối, anh độc thân từ trong bụng mẹ đến ba mươi năm, đây là lần đầu tiên có một cô gái ở trước mặt anh khóc, trong lúc nhất thời Điền Chí Thành lúng túng không biết cách nào dỗ dành cô gái này.

Điền Chí Thành vừa mở miệng, nước mắt Mục Hiểu Hiểu rơi càng nhiều, có lẽ do cô nhớ tới bản thân vô cớ gặp họa, cùng với sự sợ hãi với chuyện sắp xảy ra trong tương lai.


“Cô nếu còn giận tôi, thì có thể đánh tôi một trận? Tôi thực sự rất thích cô, chờ chúng ta kết hôn ở chung với nhau, tôi khẳng định sẽ đối xử tốt với cô gấp bội, Điền Chí Thành tôi nói được thì sẽ giữ lời, lời đã nói ra nhất định sẽ làm được!”Những lời Điền Chí Thành nói ra rất chân thành thật lòng, nguyên thân vốn rất thích Mục Hiểu Hiểu, mà Điền Chí Thành đối với người vợ trong tương lai này, cũng không chán ghét, anh không biết mấy người đàn ông khác dỗ dành bạn gái hay vợ như thế nào, anh chỉ có biện pháp ngu ngốc này.

.