Lâm Niệm ngược lại cảm thấy không sao cả, chỉ nói: "Không có gì, lúc trước em nghe chị Lý nói qua, công việc bắt đầu đổi từ ngày mai, nhưng hôm nay có thể cần phiền anh Lưu dẫn em đi làm quen với mọi người.

”“Đúng đúng, chúng tôi cũng có ý này" Viên Quế Hoa vội vàng gật đầu, "Chúng tôi đã nói rồi, công việc hôm nay của cô đều do tôi làm, lát nữa sau khi lão Lưu dẫn cô đi làm quen với mọi người, cô có thể đi nghỉ ngơi luôn.

”“Như vậy! " Lâm Niệm có chút làm dự.

"Đi đi, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, buổi sáng cần phải dậy sớm để mua sắm, sau đó khẳng định sẽ rất bận rộn.

" Viên Quế Hoa nói, đem một túi lớn đồ vật ở trong tay đưa cho Lâm Niệm, "Đây là dưa muối do nhà chúng tôi tự tay làm, cô cần lấy để ăn đi.

"Trọng lượng trong tay Lâm Niệm trầm xuống, có thể cảm giác được dưa muối này ít nhất là nặng chừng mười cân.


Cô nhất thời có chút ngại ngùng, muốn trả dưa muối lại, kết quả là Viên Quế Hoa lại đẩy vào trong tay cô, để cho cô cầm chặt lấy.

"Cầm lấy đi, đây đều là đồ trong nhà, không đáng giá tiền, cô cứ cầm ăn đi.

”Lưu Đống ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa : "Đúng vậy, cô cầm đi, nhà chúng tôi cũng không có gì đáng giá, dưa muối này là tay nghề của Quế Hoa, hương vị không tồi đâu, mọi người đều nói ăn rất được.

”“Được, vậy em cũng không khách khí.

" Lâm Niệm thấy hai vợ chồng đều nói như vậy, cũng không nói nhiều nữa, bảo Lưu Đống dẫn cô đi làm quen với những người khác.

Việc mua sắm mỗi ngày đều phải làm, chủ yếu chỉ có hai người, một là Lưu Đống làm việc vận chuyển trả tiền, còn có một người khác là Chu Đông Phong làm công việc tìm kiếm nguồn cung cấp.

Thời gian mua sắm đã tập trung vào thời gian cố định, công việc của Lưu Đống không chỉ như vậy, ngoại trừ buổi sáng lúc mua sắm giúp đỡ vận chuyển ra, trong nhà hàng cũng có công việc cần đến thể lực muốn hắn tới làm, lại bởi vì mỗi ngày đều yêu cần mua sắm, công việc không khác với những công việc khác, mỗi tuần còn có một ngày để nghỉ ngơi.

Tiền lương mỗi tháng của Lưu Đống là 240 đồng, cao hơn 60 đồng so với tiền lương của Lâm Niệm, đương nhiên, tiền lương cao này không chỉ vì hắn làm nhiều việc cần có thể lực, mà còn do hắn có chỗ ở gần đó, không cần nhà hàng phải bao ăn bao ở.

Vào thời điểm giao nhận công việc, Lưu Đống nói đến chuyện tiền lương, nói là sau một thời gian ngắn đổi công việc, cũng tạm thời thay đổi tiền lương cho nhau.

“Tôi hẳn là nên lấy ít đi một chút.


" Lâm Niệm nói, "Tôi được bao ăn ở.

”“Cái này thì có gì đâu, cô đều cầm hết đi.

” Lưu Đống cười nói: “Cô đã giúp tôi giữ công việc này lại, tiền lương nhiều ít gì cũng đều là của cô, còn bốn ngày tiền lương nữa cũng là thuộc về cô.

”Lâm Niệm có hơi ngại ngùng, nhưng Lưu Đống rất để ý, hơn nữa còn rất vui vẻ để ý.

Đi đến chỗ Lý Vân bên kia, hắn liền đem mọi chuyện nói ra, trước tiên định đổi công việc một tháng, sau đó là chuyện tiền lương của bốn ngày, đều đưa cho Lâm Niệm.

Kết quả là quyết định bốn ngày ở cuối tháng này, Lâm Niệm và Lưu Đống sẽ đổi tiền lương.

Tiền lương một tháng của Lâm Niệm là 180 đồng, một tháng nghỉ 4 ngày, tiền lương mỗi ngày không chênh lệch nhiều lắm là 7 đồng, mà Lưu Đống phải làm đủ một tháng, tiền lương mỗi ngày chênh lệch không nhiều lắm là tám đồng, trực tiếp đổi tiền lương chính là được thêm bốn đồng.

Như vậy tính đơn giản, đến lúc đó nhà hàng phát tiền lương sẽ phát cho Lâm Niệm thêm 4 đồng, sau đó Lưu Đống ở đây sẽ phát ít hơn 4 đồng.


Sau khi xác nhận, công việc tạm thời này cũng chính thức thay đổi.

Công việc của sau nhà bếp, đến tối sẽ đặc biệt bận rộn, mà công việc vận chuyển này, chủ yếu là bận rộn vào buổi sáng.

Nói cách khác công việc hôm nay của Lưu Đống không còn nhiều lắm.

Công việc sau bếp kia còn một nửa bận rộn.

.