Khuôn mặt Tần Lâm kiều diễm như một đóa hoa, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh như nước mùa thu: “Ưm.
”
Chu Chí Quốc không dám nhìn cô nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh, nắm tay dắt cô ra ngoài.
Người trong nhà nhìn thấy Tần Lâm và Chu Chí Quốc cùng nhau ra khỏi phòng.
“Cô còn dám ra ngoài à? Nếu tôi là cô thì đã xấu hổ muốn chết rồi, làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác chứ?” Chu Hồng Tinh mỉa mai nói.
Sắc mặt Chu Chí Quốc tối sầm, quát: “Cô ấy là chị dâu của em, nếu không biết nói chuyện thì đừng có nói.
”
Sắc mặt Chu Hồng Tinh trở nên khó coi, nói: “Em mới không có loại chị dâu lả lơi ong bướm, hai chân dạng ra ngoài như vậy!”
Tần Lâm tiến lên tát cho cô ta một cái, nói: “Không muốn nhận người chị dâu như này à, tôi cũng không muốn có một cô em chồng như vậy, nếu không sống được với nhau thì tách hộ khẩu!”
Chu Hồng Tinh bị đánh đến choáng váng đầu óc, không dám tin nhìn về phía Tần Lâm, “Cô dám đánh tôi?”
“Cô còn dám mắng tôi, tại sao tôi không dám đánh cô?” Tần Lâm thu lại hơn phân nửa sức lực, nếu không cô sẽ đánh rụng răng của Chu Hồng Tinh mất.
Chu Hồng Tinh tỏ vẻ dữ tợn nhào đến, “Tôi đánh chết tiện nhân là chị! Chị dám đánh tôi! Giày rách không biết xấu hổ! Chị dựa vào đâu mà đánh tôi?
Tần Lâm nhanh chóng tát cô ta thêm một cái: “Cô không đánh lại tôi!”
Chu Hồng Tinh bị đánh đến mức xoay một vòng, đầu óc choáng váng, lảo đảo đứng không vững, được Chu Hồng Kỳ đỡ kịp lúc.
Chu Hồng Kỳ nhìn khuôn mặt sưng đỏ của em gái, hít một hơi khí lạnh, cô ta không ngờ Tần Lâm lại đánh người tàn nhẫn như vậy.
“Chu Chí An! Anh cứ đứng đó nhìn cô ta ra tay đánh em gái anh à! Cha anh còn sống đó, bây giờ anh đã bảo người phụ nữ này giày xéo con gái tôi? Sau này tôi ở trong nhà này còn có đường sống không?”
“Chu Chí An? Anh ấy thật sự là Chu Chí An sao?” Câu châm biếm này của Tần Lâm cực nhạt, nhẹ nhàng giống như không có trọng lượng, nhưng lại đâm vào trong lòng tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Chu Chí Quốc, khiến bọn họ thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, đồng thời run rẩy.
“Anh! Anh nói chuyện này cho cô ta biết?” Sắc mặt Chu Hồng Kỳ hoàn toàn thay đổi, thét chói tai.
Vẻ mặt Lý Cầm bối rối, “Anh! Sao anh có thể nói chuyện này với cô ta? Có phải anh muốn hại chết mọi người hay không?”
Thần sắc của Chu Chí Quốc nhàn nhạt, “Không phải tôi nói.
”
Lý Cầm phẫn nộ đến cực điểm, vẻ mặt giống như ác quỷ, “Con không nói chuyện này thì một người ngoài như cô ta có thể biết được sao?”