Khi thấy Mặc Tử Hàng cùng Giang Yên Nhiên lao ra khỏi xe, Lâm Tịnh như hồn bay phách lạc nhìn ra phía sau hét lên một tiếng:“Ông Mặc!!!Bà Mặc!!”
Tề Phong nhoài người cũng vội vã kêu lên:“Coi chừng phía trước!!”
Lâm Tịnh giật mình ngộ ra, cô quay đầu nhìn thẳng, chỉ còn hai bước chân nữa là chiếc xe của cô sẽ lao thẳng vào giải phân cách, Lâm Tịnh vội giẫm chân phanh, Tề Phong cũng nhổm lên đánh bánh lái qua bên trái kéo dãn khoảng cách giúp cô, tuy vậy nhưng chiếc xe vẫn va chạm không nhẹ, đầu xe móp méo, khói đang lũ lượt bốc lên.
Hai chân Lâm Tịnh tê cứng, đôi mắt hoàng hồn ngồi yên một chỗ sững sờ.

Tề Phong chửi trong bụng một câu rồi đẩy cửa nhảy xuống xe, chạy đến cửa ghế lái kéo Lâm Tịnh từ trong xe ra ngoài, khi chạm vào cổ tay Lâm Tịnh anh mới phát hiện toàn thân cô đang không ngừng run rẩy.
Lâm Tịnh được kéo ra khỏi xe như sực nhớ ra gì đó hớt hải chạy về phía Mặc Tử Hàng, Tề Phong cũng đuổi theo sau, tốc độ của hai người giảm dần khi thấy Mặc Tử Hàng ôm chặt Giang Yên Nhiên nằm bất động trong vũng máu, không rõ đó là máu của người nào…
Mặc dù biết hậu quả của việc lao ra khỏi xe với tốc độ như vậy thì đây là chuyện chắc chắn không thể tránh khỏi nhưng cũng không thể nào khiến đám người Lâm Tịnh thoát khỏi bàng hoàng.
Đèn xe cấp cứu và đèn xe cảnh sát dọi đến khiến vẻ mặt kinh hãi của Lâm Tịnh nửa nằm trong bóng tối nửa đỏ rực, hai chân cô không thể tiếp tục đứng vững mà khuỵ gối ngã xuống sàn được Tề Phong đỡ lấy:“Giang Yên Nhiên…Mặc Tử Hàng…”

Cả hai người được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu.

Nhưng chỉ sau hai tiếng đồng hồ thì Giang Yên Nhiên đã được đẩy ra ngoài chuyển qua phòng hồi sức.


Duy chỉ có đèn cấp cứu phòng Mặc Tử Hàng vẫn còn sáng.
Tề Phong bảo Lâm Tịnh chăm sóc Giang Yên Nhiên, rồi bản thân ngồi trước phòng cấp cứu của Mặc Tử Hàng hằng giờ không chợp mắt.

Anh không dám báo cho ông nội nhưng Mặc Tử Hàng bị nặng như vậy chắc chắn có một người phải biết.

Đó là ba mẹ của anh cũng đang ở Hoa Kì.
Sau cuộc gọi của Tề Phong không lâu thì hai người vội vã chạy đến.

Dì Vân là mẹ của Mặc Tử Hàng hai mắt đỏ hoe níu lấy áo Tề Phong hỏi vội:“Tử Hàng, Tử Hàng nó làm sao vậy…”
Tề Phong vội vỗ về:“Cậu ấy gặp phải chút tai nạn, hiện giờ vẫn đang trong cơn nguy kịch”
Nếu không có Tề Phong đang đỡ bà nghĩ bà thật sự sẽ ngã xuống.

Cùng lúc đó Tề Phong cũng ngẩng đầu lên chào hỏi với Mặc Đình Thiệu một tiếng, không ngờ không phải chỉ có hai người đến đây mà còn một người nữa.
Mà người đó thật sự làm cho Tề Phong có chút sửng sốt, mặc dù anh gặp cô ta không nhieu và thời gian cũng đã khá lâu không gặp nhưng ấn tượng với cô ta Tề Phong làm sao có thể quên được.
Giang Hạ Vũ kia chẳng phải là chị gái của Giang Yên Nhiên hay sao? Anh tìm cô ta bao lâu nay không được, lần này cô ta lại đích thân nộp mình tới.

Chỉ là không ngờ cô ta có bản lĩnh trốn ở một nơi mà đến cả anh cũng không tìm được.
Cô ta vốn dĩ là đại tiểu thư nhà họ Giang đây mà.

Chẳng là khi xưa ông bà Giang không thể có con nên mới vội vã nhận nuôi Giang Hạ Vũ, không ngờ đột nhiên sau một năm nhận nuôi lại hạ sinh một đứa nhỏ, đứa bé đó không ai khác lại là Giang Yên Nhiên.
Bởi vì ông bà không nỡ để Giang Hạ Vũ đi vậy nên mới giữ cô lại nuôi nấng.


Nhưng ông bà có thể khẳng định từ trước đến tận lúc Giang Yên Nhiên khôn lớn, hai người chưa từng thiên vị, thậm chí Giang Hạ Vũ hiểu chuyện đến mức khiến ông bà tự hào không kể được.
Đáng tiếc không biết tại sao khi Giang Hạ Vũ dần khôn lớn thì tin cô ta là con nuôi dần dần lộ ra ngoài.

Cô ta bắt đầu bị bạn bè xa lánh, người người ghẻ lạnh.

Cái vị trí Giang đại tiểu thư của cô ta chẳng biết lúc nào lại dùng để gọi Giang Yên Nhiên, lúc đó cô ta gần như biến chất.
Năm đó ở Lạc Thành, Mặc gia là gia đình rất có máu mặt, hai nhà họ Giang - Mặc được cho là khá thân thiết.

Giang Hạ Vũ cùng ba tham dự tiệc ở nhà họ Mặc không ít và cô ta đã đem lòng yêu quý Mặc Tử Hàng, đại thiếu gia của nhà họ Mặc lúc nào không hay.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ cô ta vẫn nghĩ, ba mẹ vì coi cô ta là con nuôi, ba mẹ thiên vị gả Giang Yên Nhiên qua đó mà không phải là cô!!
Thế nhưng có một điều mà cô ta hoàn toàn phủ nhận như không chấp nhận được sự thật đó là người mà Mặc Tử Hàng chạy đến Giang gia đích thân hỏi cưới về là Giang Yên Nhiên!!
Giang Hạ Vũ trông thấy Tề Phong nhìn mình không hề chột dạ mà còn cong làn môi mỏng cười dịu, hơi nghiêng người:“Tề thiếu gia, đã lâu không gặp”
Tề Phong nhướn mày nhếch môi cười khểnh, còn có bản lĩnh bắt chuyện với anh?
“Giang tiểu thư? Ngọn gió nào lại thổi cô đến đây?”
Tề Phong cố ý gọi cô ta là Giang tiểu thư mặc dù anh biết trong lòng cô ta luôn tự coi mình là đại tiểu thư trong nhà.


Giang Hạ Vũ hiểu ý mỉa mai đó, cô ta chỉ giữ trong lòng không biểu hiện ra ngoài, cười như không để ý:“Tôi nghe chú dì nói Mặc Tử Hàng đột nhiên gặp tai nạn nên mới lo lắng cùng chạy đến”
Tề Phong như có như không nói:“À, vậy chắc cô chưa biết em gái mình cũng đang nằm đây đâu”
Cẩm Vân cùng Mặc Đình Thiệu đồng loạt nhìn qua anh:“Cháu nói sao? Giang Yên Nhiên đang ở đây?”
Tề Phong liếc nhìn biểu cảm của Giang Hạ Vũ rồi mới đáp:“Giang Yên Nhiên và Mặc Tử Hàng cùng gặp tai nạn, nhưng hiện giờ cô ấy đã qua cơn nguy kịch và được chuyển qua phòng hồi sức rồi”
Chuyện Giang Yên Nhiên trở về vốn Mặc Tử Hàng định hôm ba mẹ anh về Hoa Quốc dự mừng thọ ông nội rồi mới thông báo.

Nhưng bây giờ hai người đều đã ở đây, lại còn có thêm một Giang Hạ Vũ, Tề Phong có nghĩ bằng đầu gối cũng biết cô ta có ý đồ gì, bây giờ nói ra là thời cơ hợp lý nhất.
Giang Hạ Vũ cũng bày ra vẻ lo lắng, hốt hoảng cùng kinh ngạc, đưa tay che miệng:“Sao?? Em gái tôi cũng ở đây ư? Em ấy về từ lúc nào? Tôi đã đi tìm em ấy suốt vậy mà em ấy trở về cũng không báo cho mọi người một tiếng, để mọi người suốt ngày lo lắng”
“Cái cô cần quan tâm là Giang Yên Nhiên đang bất tỉnh trong phòng hồi sức ấy.

Giờ không phải là lúc để cô trách tội đâu” Tề Phong lạnh lùng cắt ngang màn kịch của cô ta.
Giang Hạ Vũ sững sờ câm nín..