Dưới ánh đèn mờ ảo các cô gái uốn éo trên nền nhạc sôi động, cùng tiếng hò reo thích thú của cánh đánh đàn ông, hoàn toàn trái ngược bầu không khí trầm lắng trong phòng.
Gã Việt ngã lưng phì phèo điếu thuốc sau trận phê pha cùng đám bạn ng.hiện ngập.

Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm mất hai cúc áo hớ hênh ngực trần trước mặt người khác, gã dường như không mấy quan tâm chuyện đó, tay phải nâng ly rượu nốc một hơi cạn ly.
“Hôm nay chỉ có chúng ta thôi à, chán thật đấy.”
Việt đưa mắt nhìn người đối diện, người kia vẫn giữ bộ mặt đưa đám.

Từ lúc xuất hiện xem lời như vàng không nói với gã dù chỉ một câu.
Việt phẫn nộ đá bàn: “Có nghe không đấy, điếc rồi à? Hay bị một đứa con gái mắng đến ngu muội rồi.”
Dường như những lời của gã đả động đến hắn.

Phó Mặc mất kiên nhẫn.
“Ngậm mồm vào đi.”
Việt cười thích thú.

Gã bước đến ngồi xuống cạnh Phó Mặc, vỗ vai hắn.
“Xem ra bị tôi nói trúng tim đen rồi.

Cậu thích con nhỏ đó thật à? Phải thích thì mới bận lòng về cô ta.”
Việt bắt tréo chân, ra vẻ sành sỏi: “Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhìn xem cây khô ngàn năm cuối cùng cũng ra hoa rồi.

Phó Mặc biết yêu rồi đấy, có cần tôi mở tiệc chúc mừng ba ngày ba đêm không?”

Việt càng nói càng khiến Phó Mặc khó chịu, hắn uống cạn ly rượu trong tay.

Tâm trí lại không ngừng nghĩ về Thiên Ý, những lời cô nói và ánh mắt xem thường kinh tởm kia thật sự làm Phó Mặc tức tối.
Hắn không chắc Thiên Ý sẽ tha thứ cho mình, dù Phó Mặc có hàng trăm sự lựa chọn hắn vẫn chọn làm việc đó.

Những chuyện hắn làm, những lời hắn nói, xưa nay đều có lý do chính đáng.

Không nói với cô chỉ vì hắn không muốn cô bận tâm.
Phó Mặc theo bản năng phủ nhận: “Có kẻ mù mới đi thích loại con gái ngu ngốc như cô ta.”
Việt nhướng mày à một tiếng thật dài: “Thì ra tôi đã hiểu lầm bạn, tội lỗi… tội lỗi quá!” Gã nghiêng đầu cợt nhả: “Để tôi tặng quà xem như chuộc lại lỗi lầm nhé.”
Chưa đợi Phó Mặc phản ửng cánh cửa cách âm nhẹ nhàng mở ra.

Bước vào là hai cô gái ăn mặc gợi cảm, váy ôm khoe trọn đường cong, chất vải mỏng tang ẩn hiện da thịt trắng muốt che đậy bên dưới.

Hai cô gái vừa bước vào, căn phòng lập tức tràn ngập nước mùi hương ngọt ngào của phái nữ.
Cô gái mặc đầm trắng ngã vào vòng tay gã Việt.

Chất giọng mềm mại trong trẻo phủ mật ngọt lên trái tim người nghe.
“Nghe má nhắc về anh Việt đã nhiều nhưng đêm nay mới có dịp gặp anh…”
Việt sờ ngực cô gái, thô lỗ ngắt lời: “Chỉ gặp thôi à? Không định làm gì khác sao?”
Cô ả cúi mặt cười thầm, rồi cùng tên Việt rời khỏi phòng.

Trước khi rời đi gã Việt còn chúc Phó Mặc ngon miệng, lông bông ngả ngớn không có phong thái của một thiếu gia nhà giàu.
Căn phòng rộng lớn nay chỉ còn hắn và cô gái lạ.

Phó Mặc ngả lưng lên ghế, nhắm mắt yên lặng như đã ngủ.

Chừng năm phút sau hắn choàng mở mắt, nhìn trần nhà màu đen chằm chằm.

Hành động kỳ lạ của hắn ít nhiều dọa sợ cô gái kia.

Cô ta siết chặt nắm tay, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trong không gian yên tĩnh đột ngột vang lên giọng nói Phó Mặc.
“Phái nữ các cô đều như vậy à?”
Câu hỏi không đầu không đuôi của hắn càng làm cô gái thêm lo sợ.

Cô ta ấp úng đáp.
“Anh… anh nói gì cơ?”
Phó Mặc là hiện thân của bão lớn, nhìn từ xa thì yên bình, nhưng khi đến gần mới biết gió mạnh có thể đánh ngã người khác bất cứ lúc nào.

Hắn ngồi trên sofa, phong thái như đế vương tra hỏi phạm nhân.

Dùng ánh mắt như dao găm quan sát nhất cử nhất động, chỉ cần đối phương có hành động lạ hắn sẽ cho kẻ đó chết không toàn thây, vạn tiễn xuyên tâm.
“Phái nữ các người đều ngu ngốc như nhau, chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài trước mắt mà không nhìn đến cái sâu xa.”
Hắn đứng dậy, cả thân người nghiêng ngả vì men rượu.
“Phải rồi chỉ một mình tôi xấu xa, còn cô thì lương thiện.

Cô là thánh nữ còn tôi thì không? Sao cô lại trách tôi, đáng lý ra cô nên cảm ơn tôi mới đúng.” Hắn vỗ trán, đi vòng quanh cô gái, bật cười điên dại.
“Hữu Danh đó ngày thường hay gây thù chuốc oán với bên ngoài, người muốn hắn chết không chỉ có mình tôi, vì sao cô lại cam đoan tôi giết hắn.”
Bất chợt Phó Mặc bóp mạnh hai tay cô gái kia.

Cô ta rơm rớm nước mắt, thấp giọng cầu xin.
“Tôi không biết, xin anh đừng như thế tôi rất sợ.

Nếu anh không vui tôi sẽ lập tức rời đi.”
“Còn muốn đi nữa à?” Hắn trợn mắt, đôi mắt vô thần nhìn xoáy vào cô ta.
“Hóa ra là như thế…” Ngón tay lạnh toát của Phó Mặc chạm vào gương mặt cô ta, trượt xuống bờ môi run rẩy, đi xuống đôi gò b ồng đảo ngập tràn sức sống.

Hắn tóm lấy phần ngực áo kéo mạnh cô ta về phía mình.

Nhả từng câu chữ ngập mùi máu tanh vào tai cô ta.
“Vì cô thương xót hắn nên nặng lời với tôi.

Đáng lý ra tôi nên róc từng miếng thịt trên người hắn, cắt từng sợi gân, chặt xương khoét mắt, băm vằm hắn ra mới thỏa lòng tôi.

Tôi đã tốt bụng với hai người thế cơ mà.”
Từng câu chữ như mũi đinh đóng vào đỉnh đầu cô gái kia, cô ta toát mồ hôi lạnh toàn thân run lên mất kiểm soát.
Từ nhỏ đã chứng kiến cảnh người cha nát rượu phát điên đánh đập mẹ, nhưng chưa bao giờ cô ta sợ như lúc này.


Hóa ra một người thật sự phát điên lại đáng sợ như Phó Mặc.

Âm u lạnh lẽo, toàn thân toát ra mùi chết chóc, làm con người ta không rét mà run.
Hai chân cô ta vô lực ngã ngồi trên sàn nhà sáng bóng, len lét quan sát gương mặt hắn.
Từ vị trí này nhìn lên Phó Mặc như một vị thần ngạo nghễ nhìn kẻ phàm chịu nạn.

Một vị thần đã nhuộm đen linh hồn.
Hắn chộp lấy chai rượu trên bàn ngửa cổ nốc một hơi dài.

Khi rượu trong chai dần chạm đáy, Phó Mặc khom người ho sặc sụa.
Nhiều hình ảnh chắp vá lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, Thiên Ý cười, Thiên Ý khóc.

Thiên Ý nói cảm ơn hắn cũng từng nói hối hận vì ở bên hắn.

Mọi thứ như thước phim tua đi tua lại trong đầu Phó Mặc.

Hắn tự hỏi vì sao lại nhớ đến cô, rõ ràng cô rất hận hắn cơ mà?
Thiên Ý nói không sai, Phó Mặc vốn vô sỉ, vô nhân tính.

Những từ yêu thương cảm thông hắn vốn không hiểu, cô muốn hắn ác thì hắn ác cho cô xem..