Bàn ghế mục nát trước mắt cùng với những chiếc bàn cơm tinh xảo và những chiếc ghế lộng lẫy kia đã hình thành sự tương phản mãnh liệt.

“Ôi… ngồi đi!” Thẩm Ngọc Trân thở dài một tiếng, sau đó kéo ba người Bạch Tố Y cùng ngồi xuống.

Rất nhanh, thức ăn của nhà hàng đã bắt đầu mang lên lần lượt.

Từng đĩa thức ăn tinh xảo, sắc mùi vị đều có đủ.

Đặc biệt là hình thức cực kỳ đa dạng.

Nhìn giống như là giả cả mỗi một loại món ăn đều cực kỳ đắt đỏ.

Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt một nhà Bạch Tố Y khó coi chính là trên bàn ăn xung quanh được đặt xuống từng đĩa từng đĩa rực rỡ muôn màu.

Mà trên bàn của bọn họ lại trống rỗng.

Một màn này khiến sắc mặt hai cha con Bạch Tố Y và Bạch Tuấn càng lúc càng trở nên khó coi.

Mà Thẩm Ngọc Trân lại ngượng ngùng giải thích nói.

“Có thể là bưng lên trên bọn họ trước rồi đến lượt chúng ta! Ôi, con xem, không phải đã lên món rồi sao?”

Thẩm Ngọc Trân nói rồi chỉ chỉ về phía sau.

Đột nhiên, cả nhà nhìn thấy mấy người nhân viên phục vụ bưng đến mấy cái đĩa, lần lượt đi đến bàn của nhà Bạch Tố Y.

Cảnh trước mắt đó khiến sắc mặt cha con Bạch Tố Y và Bạch Tuấn dần hòa hoãn một chút.

Nhưng mà, sau khi những người phục vụ kia đặt từng đĩa trên bàn thì sắc mặt của họ lại thay đổi lần nữa.

Một đĩa dưa cải.

Một đĩa đậu phộng.

Một đĩa màn thầu.

Cùng với một ít cơm thừa canh mặn.

Nhục mạ!
Đây là sự nhục mạ trắng trợn.

Đến cả Thẩm Ngọc Trân vào khoảnh khắc đó cũng chịu không nổi nữa mà đứng dậy, nhìn về vị trí bàn của nhà họ Thẩm, tức giận nói.

“Thẩm Kiến, cậu nhục mạ chúng tôi như vậy sao?”
Xoạt xoạt xoạt!
Trong chớp mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua.

Trong những ánh mắt đó là sự trào phúng, sự kinh thường và đủ loại suy nghĩ, không chỉ một mà rất nhiều.

Còn Thẩm Kiến thì vỗ vỗ tay áo của chính mình rồi mới ung dung đứng lên, nhìn Thẩm Ngọc Trân, nói:
“Chị hai, chị đừng tức giận! Lần này có thể để cả nhà các người đến thì đã xem như nể mặt các người rồi.”
“”Cũng không nhìn xem, chồng chị là đồ bỏ đi như thế nào.

Con rể chị cũng là đồ bỏ đi như vậy!”
“Đồ bỏ đi ấy, đương nhiên phải ăn mấy thứ cơm thừa canh mặn.”
Rầm!
Lời này của Thẩm Kiến, vừa cay nghiệt vừa chanh chua.

Trong chớp mắt khiến Thẩm Ngọc Trân, Bạch Tuấn, Bạch Tố Y tức đến nổ banh phổi.

Ngay sau đó, một nhà ba người đang muốn phủi tay áo bỏ đi thì vào lúc này Lâm Thiệu Huy lại vươn tay cản bọn họ lại.


“Ba, mẹ, vợ à, đừng tức giận.

Chúng ta đã tới thì an tâm ở lại!”
Cái gì.

Nghe lời này thì ba người Bạch Tố Y có hơi sững sờ.

Mà người nhà họ Thẩm và khách mời xung quanh lại ồ cười vang lên.

“Ha ha ha… nhìn thấy không? Tên này đã tự thừa nhận bản thân là đồ bỏ đi, đến cơm thừa canh mặn mà cũng muốn ăn sao?”
“Mất mặt, thật sự mất mặt mà.

Sau lại có thể có người đàn ông hèn yếu như vậy!”
“…”
Ánh mắt nhóm người Thẩm Kiến nhìn về phía Thẩm Phàm, dường như đang xem trò hề vậy.

Đến cả Bạch Tố Y cũng bị Lâm Thiệu Huy làm tức đến nước mắt lưng tròng.

“Lâm Thiệu Huy, anh không nhìn thấy sao? Bọn họ đang dùng cơm thừa canh cặn để nhục mạ chúng ta.

Bọn họ…”
Bạch Tố Y thất vọng cực điểm đối với Lâm Thiệu Huy.

Chỉ là lời của cô còn chưa nói xong.

Lâm Thiệu Huy lại cười híp mắt nói.


“Vợ à, ai nói chúng ta phải ăn những thứ cơm thừa canh mặn này? Có lẽ một chốc nữa thôi sẽ có người từ khách sạn Caesar Park đến đưa cơm cho chúng ta đó!”
Cái gì!
Lời của Lâm Thiệu Huy khiến mọi người ở tầng một đều sững sờ.

Từ khách sạn Caesar Park đến đưa cơm sao?
Ha ha ha…
Trong chớp mắt tiếng cười cả tầng một bắt đầu hoàn toàn bùng nổ.

Khách mời và nhà họ Thẩm hết bàn này đến bàn kia giống như là nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất vậy, cười đến không khép nổi răng.

Khách sạn Caesar Park, nơi đó bây giờ có thể đang tiếp đãi một nhận vật thần bí lớn… anh Lâm!
Sao lại có thể làm cơm cho một nhà bọn họ chứ?
Đây chẳng phải là đang chọc cười sao?
“Lâm Thiệu Huy, anh…” Bạch Tố Y tức đến khóc như mưa rơi.

Cô vừa muốn oán trách Lâm Thiệu Huy.

Ngay lúc này lại có một giọng nói từ bên cửa truyền đến.

“Xin hỏi, vị nào là ngài Bạch Tuấn?”.