Ba ngày sau, Lâm Thiệu Huy dụng tâm làm bạn với một nhà Bạch Tố Y, hưởng thụ từng phút từng giây.

"Sao anh trong lúc bất chợt lại rảnh như thế này…?"
Bạch Tố Y buồn cười trêu ghẹo nói, trong ba ngày qua Lâm Thiệu Huy luôn ở bên cạnh cô mỗi ngày, có thể nói là một tấc cũng không rời.

Điều này khiến cho Bạch Tố Y cảm thấy khó có thể tin.

Bởi vì cô biết Lâm Thiệu Huy có rất nhiều việc bận rộn.

Lâm Thiệu Huy chỉ cười cười, thuận miệng tìm cớ lấy lệ:
"Trước kia không có thời gian, bây giờ vấn đề của nhà họ Lâm đã giải quyết xong, đương nhiên nghĩ đến phải chăm sóc em thật tốt rồi."
Anh biết rõ anh lừa gạt Bạch Tố Y rất nhiều, kể cả thân phận của mình, kể cả hành động trước kia của bản thân.

Nhưng anh không hối hận, điều áy náy duy nhất là lừa gạt Bạch Tố Y một thời gian, nhưng không có cách nào lừa gạt cô cả đời.


Đến sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Thiệu Huy chính là chờ xuất phát!
Một nhà Bạch Tố Y, đang ngồi ở trước mặt TV, xem tin tức mới nhất của thành phố Nam Giang.

"Trời ơi! Vậy mà những người nước ngoài kia lại xâm chiếm tập thể, tụ tập hơn một triệu người, đây rõ ràng là muốn gây sự với An Nam…!"
"Xem ra bây giờ chúng ta không thể quay về thành phố Nam Giang, chỗ đó nhất định sẽ gây ra một cuộc bạo loạn cực lớn!"
"Đang êm đẹp tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, những người nước ngoài kia ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, đến làm phiền chúng ta?"
"Nghe nói bọn họ muốn giết một người, chỉ cần giết được anh ta, bọn họ tình nguyện rời khỏi!"
"Là ai đây? Năng lực lớn như vậy, có thể làm cho hơn một triệu người đi giết anh ta?"
Nghe mọi người bàn luận, Lâm Thiệu Huy chỉ có thể miễn cưỡng cười.

Khi mọi người biết hơn một triệu người kia đến là để giết anh, cũng không biết sẽ mang tâm trạng gì!
Nhưng bây giờ Lâm Thiệu Huy không có thời gian quan tâm chuyện này.

"Chồng, anh muốn đi đâu?"
Thấy dáng vẻ chuẩn bị đi ra ngoài của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y không hiểu hỏi.

"Không có gì, anh đi ra ngoài mũ hộp thuốc."
Lâm Thiệu Huy vừa cười vừa nói, dáng vẻ tươi cười bây giờ rất không tự nhiên..

Nhưng may mắn Bạch Tố Y không có phát hiện, chỉ ồ một tiếng, sau đó xem tivi.

Trong nháy mắt Lâm Thiệu Huy sắp đóng cửa, lưu luyến không rời nhìn Bạch Tố Y một cái, cuối cùng bây giờ mới khép cửa phòng lại.

Nửa giờ sau khi Lâm Thiệu Huy đi khỏi!
Cửa phòng khách sạn, bị gõ!
u Thiên hơn mười người, tất cả đều đi vào trong khách sạn.


Làm cho phòng tổng thống trở nên có chút chật chội.

"Các anh là ai? Ai cho phép các anh vào?"
Bạch Tố Y lo lắng nói.

"Cô Bạch Tố Y, chúng tôi nghe theo lệnh của anh Lâm, tới đây chuyển tài sản cho cô!"
Cái gì?
Cả người Bạch Tố Y ngơ ngác, Lâm Thiệu Huy muốn đem tài sản chuyển cho cô?
"Thiệu Huy yêu vào thì làm liều, nó có thể có bao nhiêu tài sản?"
Thẩm Ngọc Trân nói đùa.

Đinh Kiến Quốc của ngân hàng Hoàn Cầu chỉ nhìn thoáng qua báo cáo trong tay, sau đó nói:
"Anh Lâm Thiệu Huy trước mắt có, chỉ là tiền mặt thì có 130000 20 tỷ, trong đó còn có châu báu, bất động sản và các tài sản khác, tổng tất cả là bảy vạn tám trăm bốn mươi tỷ!"
Ự….c!
Tất cả như là được mở chốt yên lặng!
Một nhà Bạch Tố Y tất cả đều bối rối!
Lâm Thiệu Huy có tài sản bảy vạn tám trăm bốn mươi tỷ?
Đây không phải là bọn họ đang nằm mơ chứ?
"Các anh có lầm hay không?"
Bạch Tố Y bối rối, không thể tin chồng của mình có tài sản khổng lồ như thế để cho cô thừa kế.


"Cô Bạch Tố Y, chúng tôi không có tính sai! Mọi người chắc là chưa biết, thật ra anh Lâm là chủ tịch của tập đoàn Hoàn Cầu!"
Oanh!
Một nhà Bạch Tố Y, lập tức như gặp phải công tắc.

Cả người đứng thẳng rùng mình một cái.

Vẻ mặt sợ hãi cùng không dám tin!
Tập đoàn Hoàn Cầu, tập đoàn top 10 siêu cấp?
Mà Lâm Thiệu Huy lại là chủ tịch?
Nằm mơ!
Bọn họ nhất định là đang nằm mơ!
Nhưng không đợi bọn họ lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, người của quân đoàn Long Hổ lại tiến lên, nói:
"Cô Bạch Tố Y, bởi vì gần đây tình hình trong nước phức tạp, cho nên chúng tôi theo lệnh của anh Lâm, mời một nhà mọi người về quân đoàn Long Hổ ở tạm, sau khi em bé được sinh ra an toàn, mọi người có thể tùy ý quyết định đi hay ở lại!".