“Tại sao có thể như vậy được?”
Giờ phút này, hai ba con Bạch Chí Phàm không thể tin vào tai mình được nữa.

Năm Sẹo chẳng những sai người đánh người thuê là bọn họ mà còn bắt họ đền tiền.

Thậm chí còn bắt cả nhà họ phải từ bỏ quyền thừa kế tài sản nhà họ Bạch, tự nhiên lại giúp cả nhà Bạch Tố Y được lợi.

“Mẹ kiếp! Sao có thể như vậy được?”
“Sao nào? Bạch Long Hải, ông có đồng ý không?” Năm Sẹo nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn về phía ông ta với vẻ hung ác.

Không những vậy, đám đàn ông vạm vỡ đứng đằng sau anh ta còn đồng loạt tiến lên phía trước một bước.

Dáng điệu này như muốn nói chỉ cần Bạch Long Hải dám từ chối, bọn họ sẽ đánh chết ông ta mới thôi.

“Tôi...!tôi đồng ý!”
Sau khi nói xong câu này, Bạch Long Hải như bị mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.

“Xong đời rồi! Từ bỏ quyền thừa kế cũng có nghĩa là từ giờ mình không còn chút dính líu nào với nhà họ Bạch nữa.”
Chẳng bao lâu sau, dưới sự uy hiếp của nhóm người Năm Sẹo, Bạch Long Hải bảo người đi gom hơn năm trăm nghìn USD tiền mặt, đưa từng túi tiền tới đây.


Ngoài ra còn đóng dấu vào giấy đồng ý từ bỏ quyền thừa kế tài sản.

Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm và Chu Nhật Lệ lần lượt ký tên vào bản cam kết.

Cho tới lúc này, sắc mặt của ba người trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Chu Nhật Lệ.

Bà ta cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ.

Cách đây không lâu, bà ta còn ép cả nhà Bạch Tố Y phải ký vào giấy đồng ý từ bỏ quyền thừa kế tài sản.

Nhưng Chu Nhật Lệ lại không bao giờ ngờ tới kết quả như bây giờ.

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tình thế lại đảo ngược thành cả nhà bà ta ký vào giấy đồng ý từ bỏ quyền thừa kế tài sản nhà họ Bạch.

Nhưng đến đây mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.

“Bạch Chí Phàm, không phải cậu muốn đánh gãy một cái chân của anh Thiệu Huy sao?”
Khóe miệng của Năm Sẹo xuất hiện một nụ cười tà ác, anh ta nhìn chằm chằm Bạch Chí Phàm.

“Cái gì!”
Bạch Chí Phàm nghe thấy vậy thì toàn thân trở nên run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Anh ta đánh hơi được một hơi thở nguy hiểm.

“Anh Năm...!Năm Sẹo! Anh muốn cái gì nữa? Nhà chúng tôi đã bồi thường tiền rồi, cũng ký tên vào giấy cam kết rồi.

Chẳng lẽ anh còn muốn...”
Trong lòng anh ta dâng lên cảm giác sợ hãi tới cực độ.

Chỉ có điều Năm Sẹo lại nói thẳng ra chuyện muốn đánh gãy chân Bạch Chí Phàm với vẻ mặt hung hãn: “Lòng dạ của cậu rất độc ác.

Không ngờ lại đòi động tới một công dân tốt như anh Thiệu Huy.

Hôm nay, để trừ bạo cho dân nên tôi sẽ chủ trì lẽ phải cho anh ấy!”
“Rào!”

Câu nói kia vừa dứt, Bạch Chí Phàm bị dọa tè ra quần.

Nhưng anh ta chưa kịp cầu xin thì thấy Năm Sẹo nhận lấy một cây gậy bóng chày từ tay đàn em, sau đó đập mạnh vào cánh tay Bạch Chí Phàm.

“Rắc rắc!”
Khi gậy bóng chày nện mạnh vào cánh tay của anh ta, một tiếng xương gãy vụn lập tức truyền tới.

Toàn bộ cánh tay của Bạch Chí Phàm bị biến đổi hoàn toàn.

Tay anh ta bị đập gãy bởi một nhát gậy.

“A a a....”
Cảm giác đau đớn kịch liệt ập tới khiến Bạch Chí Phàm kêu rên liên hồi, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Chỉ có điều mọi chuyện vẫn chưa xong.

“Thêm một cái chân nữa nhé.”
“Vèo!”
Gậy bóng chày lại đập mạnh xuống một lần nữa, nó đập trúng chân phải của Bạch Chí Phàm.

“Rắc rắc!”
Lại một tiếng xương gãy nữa vang lên.

Chân của anh ta chẳng khác nào một thanh củi khô, bị gãy nên trở nên biến dạng.


Anh ta thực sự đã bị tàn phế...!
Thấy Bạch Chí Phàm lăn lộn trên mặt đất với vẻ đau đớn, người nhà họ Bạch và đám người Lý Hồng Nghĩa đứng ở xung quanh bị dọa tới mức mặt vàng như nghệ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ai mà ngờ được cậu cả nhà họ Bạch vừa rồi còn hung hăng càn quấy, giờ lại bị đánh gãy tay chân.

Không những vậy, điều khiến người ta chấn động hơn chính là cái miệng quạ đen của Lâm Thiệu Huy nói đúng một lần nữa.

Từ chuyện thần y Lâm bảo Bạch Chí Phàm bạt tai, tới chuyện Bạch Long Hải quỳ xuống dập đầu, rồi lại tới chuyện Bạch Chí Phàm bị đánh gãy tay chân.

Lâm Thiệu Huy đều nói trúng hết.

“Mẹ kiếp! Chuyện này chẳng khác nào Lâm Thiệu Huy biết tiên tri!”
Trong lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh với ánh mắt như nhìn một quái vật.

Lúc mọi người vẫn đang choáng váng thì một tiếng “cộc” vang lên.

Cả đám thấy Năm Sẹo dẫn đám Chó Điên đi thẳng về phía trước, sau đó cúi gập người trước mặt Lâm Thiệu Huy, cung kính nói: “Anh Thiệu Huy, lần trước anh đã phải sợ hãi rồi.

Hơn năm trăm nghìn USD này coi như phí tổn thất tinh thần của anh!”.