Không chỉ có bọn họ, ngay cả thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Dương Tú Trân cũng gần như không thể tin được vào tai của chính họ.

Đây là...!Đồng ý rồi?
Hai người phụ nữ này không thể nào ngờ được được rằng mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến thế.

Đặc biệt là cái cách Lâm Thiệu Huy đồng ý với vẻ rất sảng khoái, thậm chí còn khiến trong lòng hai người họ có chút phát sợ.

“Lâm Thiệu Huy, anh…” Bạch Tố Y dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Huy.

Cô không ngờ rằng, người đàn ông của mình lại có thể đưa ra một quyết định ngu xuẩn như vậy.

Sắc mặt của Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn ở bên cạnh cũng ngay lập tức trắng bệch như tờ giấy.

“Lâm Thiệu Huy, cậu chắc chắn chứ?” Thím cả Chu Nhật Lệ vui vẻ ra mặt.

Không biết vì sao, bà ta càng nhìn lại càng cảm thấy Lâm Thiệu Huy này vô cùng thuận mắt.

Một kẻ ngốc tốt tới cỡ nào, vậy mà không nói hai lời đã từ bỏ quyền kế thừa của gia tộc.


Đây thật sự là cái ngu ngốc mà ông trời ban cho.

“Chắc chắn!” Lâm Thiệu Huy cười tủm tỉm nói.

Nghe được câu trả lời, lại nhìn sắc mặt của Lâm Thiệu Huy, khóe miệng của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn mấp máy.

Bọn họ muốn ngăn cản nhưng lại không biết vì lý do gì mà trong lòng họ lại có một loại cảm giác tin cậy khó nói thành lời đối với con rể của mình.

Ngay cả Bạch Tố Y cũng không tin Lâm Thiệu Huy sẽ ngu ngốc như vậy.

Lúc này, những lời trách mắng đang nghẹn ở họng đã bị cô nuốt ngược trở lại vào trong.

“Được!” Lúc này, thím cả Chu Nhật Lệ động đậy một chút, từ trên ghế đứng lên.

Miệng của bà ta và Dương Tú Trân đều nhanh chóng nở nụ cười.

Không nói lời nào, lập tức lấy trong túi xách ra một tập tài liệu.

Đây là “Văn bản từ chối nhận di sản”.

Hai người họ căn bản đã tính toán xong xuôi hết rồi.

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều tới đây quấy rầy, ép buộc cả nhà Bạch Tố Y phải từ bỏ quyền thừa kế, thậm chí là đã chuẩn bị xong xuôi cả kế hoạch chiến đấu lâu dài rồi.

Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ được, mọi chuyện có thể thuận lợi tới mức này.

Lúc này, thím cả Chu Nhật Lệ dường như là thay đổi một gương mặt khác vậy.

Bộ dạng chua ngoa kia biến mất không chút dấu vết, thay vào đó chính là một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Đến đây nào Lâm Thiệu Huy, cả nhà con cùng tới đây kí tên đi.”
Nhìn một màn này, sắc mặt ba người nhà Bạch Tố Y càng thêm khó coi.

Mà ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người họ, Lâm Thiệu Huy lại là người đầu tiên tiến lên phía trước, sau đó kí tên mình lên.

Ngay sau đó, Bạch Tuấn Sơn cũng thở dài một tiếng, tiến đến kí tên của mình lên.


Cho đến khi bốn người nhà bọn họ đều đã kí tên mình xong, lúc này, thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Dương Tú Trân mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Đã giải quyết xong.

Hai người phụ nữ biểu lộ vẻ mặt mừng như điên của mình ra.

Đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía bốn người nhà Bạch Tuấn Sơn tràn đầy châm chọc và cười nhạo: “Ha ha ha… Bạch Tuấn Sơn, thật sự không ngờ rằng, con rể của chú thì ra lại là một kẻ ngu ngốc tới vậy, vậy mà lại kí tên mình lên thật.

Cười chết tôi rồi!”
“Đúng vậy, chú ba à.

Tôi cũng không ngờ rằng, nhà các người lại có thể tin tưởng một kẻ ngu ngốc như thế này.

Cậu ta kí, các người cũng kí theo.

Hay lắm, đúng là không phải là người một nhà không thể nào sống chung với nhau!”
Lời nói của hai người phụ nữ tràn đầy châm chọc và kiêu ngạo.

Lập tức đã chọc giận ba người nhà Bạch Tố Y, mặt bọn họ đều đỏ gay lên.

Chỉ có Lâm Thiệu Huy là vẫn giữ nụ cười tủm tỉm trên mặt.

Giống như từ đầu tới cuối đều không nghe ra được đối phương đang có ý làm nhục mình.


“Được rồi.

Nếu đã kí tên rồi thì bà đây cũng lười dài dòng với các người!” Thím cả Chu Nhật Lệ nói xong, không khỏi khịt mũi một cái, cười nhạo nói: “Ôi, bầu không khí ngu ngốc ở chỗ này nồng đậm quá rồi, em dâu, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Dương Tú Trân lập tức uốn éo vòng eo béo mập của họ, nhanh chóng rời khỏi đây.

Chỉ là, ngay khi bọn họ vừa đi tới ngoài cửa.

Cạch.

Cổng nhà bị người khác mở ra từ bên ngoài, sau đó lại ngạc nhiên khi nhìn thấy đám người Bạch Long Hải lũ lượt kéo vào bên trong.

“Ơ?” Thím cả Chu Nhật Lệ hơi sửng sốt.

Bà ta lại không ngờ rằng, chồng và con trai mình lại cùng nhau tới đây.

Ngay lập tức, bà ta chạy nhanh như một cơn gió tới rồi giơ tập tài liệu trong tay lên như muốn tranh công: “Bạch Long Hải, Chí Phàm, mấy người mau nhìn xem! Đây là văn bản từ chối nhận di sản đấy! Ha ha ha… Tôi thành công rồi, cuối cùng cũng ép được cả nhà Bạch Tố Y cùng nhau kí tên!”
Câu này vừa thốt lên, đối với cha con Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm vừa bước vào mà nói giống như là sét đánh ngang tai..