Dù nhận được hảo ý của Phong Cổ Luân, gương mặt Dạ Khinh Ưu vẫn giữ nét thản nhiên, biến hoá một chút cũng chẳng có, lạnh nhạt lên tiếng.
" Đa tạ hảo ý của Thái Thượng Hoàng, chẳng qua nghe nói hai vị ái nữ đã có ý trung nhân.

Ta không muốn cưỡng đoạt, vẫn là tùy tâm các nàng đi.

"
Nghe ra ý tứ từ chối trong lời Dạ Khinh Ưu, gương mặt Phong Cổ Luân và Phong Hoàng đều đồng loạt biến sắc, còn đang định lên tiếng giải thích, đã không còn thấy Dạ Khinh Ưu trước mặt.

Cả hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra vấn đề lúc này nghiêm trọng, không lôi kéo được vị Dạ Lâu Chủ, tương lai Thiên Phong Đế Quốc chắc chắn sẽ bị diệt.
Mà hai mỹ nữ Phong Yêu Yêu và Tố Tâm thấy Dạ Khinh Ưu khi nói vậy, trong lòng đều hết sức rung động, hảo cảm của các nàng đối với hắn gia tăng một bậc.

Đồng thời, thấy hắn cứ ngang nhiên như vậy mà rời đi, không hiểu sao hai nàng lại có chút thất vọng.

Các nàng tự hiểu, dù cho nam nhân kia không chọn các nàng, cũng không phải các nàng có thể lựa chọn, dù sao thì tình cảnh Thiên Phong Đế Quốc là không thể thay đổi, vẫn phải dựa vào Dạ Nguyệt Lâu để chống lại người của Thánh Địa.
Dạ Khinh Ưu rời khỏi, mang theo hai người Trí Nữ Lãnh Thiền và Trần Lượng.

Nguyệt Cung Chi Túc và Lạc Tú Hồng bên cạnh hắn cất tiếng cười ngân nga như chuông bạc.
" Không ngờ Dạ ca ca cam tâm từ bỏ hai vị mỹ nữ kia, phải biết hai nàng đều là nữ nhân của ca kiếp trước, dù nhân quả đã hết, nhưng coi như cũng là người của ca ca nha.

"
" Chẳng lẽ thật là như vậy? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, có cảm giác khó chịu, hắn không muốn thu thêm nữ nhân, nhưng nam nhân có tính chiếm hữu rất cao, khiến hắn khó lòng mà bỏ qua nữ nhân từng là của mình.

Dù không biết lời của Lạc Tú Hồng mấy phần là thật, nhưng hắn vẫn không hi vọng tình huống ngoài ý muốn, vẫn nên suy nghĩ kỹ với hai nữ tử kia.
" Ca ca yên tâm, việc này muội muội sẽ giúp ca ca giải quyết.

"
Lạc Tú Hồng giọng nói mê hồn vang lên, bờ môi mềm hồng hào giống như dính sát bên tai hắn.

Dạ Khinh Ưu nghe vậy nhíu mày càng chặt, đang định quay sang nói gì đã thấy Lạc Tú Hồng đi đâu mất, để lại mùi hương thoang thoảng trong không trung cùng vài sợi chỉ đỏ kết thành tán hoa nhanh chóng tiêu tán giữa không gian.
Hết cách, Dạ Khinh Ưu tạm thời không tiếp tục để tâm tới nàng, sự chú ý lúc này của hắn đổ dồn về hai người còn xót lại của Thiên Cơ Các.

Chỉ thấy, Trí Nữ Lãnh Thiền hết sức bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc biến hóa, mà Trần Lượng dù che giấu rất kỹ nhưng hắn có thể cảm nhận hận ý đan xen sợ hãi dành cho hắn.

" Hai người các ngươi, có lựa chọn gì? "
Dạ Khinh Ưu không cần nói nhiều, tự tin hai người này hiểu rõ ý tứ của hắn.

Trí Nữ Lãnh Thiền không chút do dự, đáp.
" Thiên Cơ Các coi như vì công tử mà tổn hại lớn, dù ta là người của Thiên Cơ Các nhưng lại không có chút oán hận với công tử.

Ta có thể đoán được ý công tử là muốn ta gia nhập Dạ Nguyệt Lâu, tuy nhiên thứ cho tiểu nữ từ chối.

Thiên Cơ Các có ơn dưỡng dục đối với ta từ nhỏ, Lãnh Thiền sẽ không vì tính mạng của bản thân mà dễ dàng bán đứng họ.

"
" Tại hạ vì thiên hạ mà mưu tính, tham gia Thiên Cơ Các cũng chỉ vì thương sinh.

Trước kia ta cảm thấy Dương Các Chủ là thánh hiền đáng giá để ta phò trợ.

Nhưng kể từ khi Các Chủ biến mất, tất cả mọi dự tính trước đó của ta đều đã thay đổi, bây giờ lại giống như hư vô mờ mịt.

Hiện tại, ta chỉ có thể cảm giác được, Dạ Lâu Chủ tương lai chính là Thần Nhân.

Dù cho thương sinh sẽ vì Dạ Lâu Chủ mà đổ máu vô số, nhưng sẽ đạt được thành tựu bất khả hạn lượng, so với Dương Các Chủ chỉ hơn chứ không kém.

"
Trần Lượng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra suy nghĩ của mình, dù bản lĩnh dự đoán Thiên Cơ của hắn không bằng Dương Thiên Hạo hay Trí Nữ Lãnh Thiền nhưng lại có cái nhìn rõ về nhân tướng một người, đoán được bản chất tốt xấu của đối phương.

Hắn trước đó nhìn thấy Dương Thiên Hạo nhân tướng định sẵn là người đứng đầu, vốn nghĩ sẽ đi theo phò trợ, nhưng không ngờ khi gặp Dạ Khinh Ưu, âm thầm cảm thấy chấn động, hắn không thể nhìn ra hạn định của người này, chứng tỏ đối phương tiền đồ càng khó đoán, không có giới hạn, làm hắn hoang mang cùng lo sợ.
Trần Lượng vì mạng cũng như tin tưởng vào ánh mắt của mình mà nói ra lời như vậy.

Dạ Khinh Ưu híp mắt, đánh giá Trần Lượng một lượt, gật đầu.
" Cũng được, từ giờ ngươi có thể gia nhập vào Dạ Nguyệt Lâu, trợ giúp đưa ra những quyết sách.

"
" Đa tạ Dạ Lâu Chủ, ta nhất định sẽ không để cho Lâu Chủ thất vọng.


"
Trần Lượng vui mừng, vội vàng đáp.

Hắn không phải là người tham sống sợ chết gì, nhưng muốn nhìn xem khi đi theo Dạ Khinh Ưu thì đối phương sẽ cho hắn thấy một tương lai như thế nào, trong lòng hết sức mong đợi.
Trí Nữ Lãnh Thiền đối với hành vi phản bội Thiên Cơ Các của Trần Lượng cũng không thèm để ý, nàng đã sớm hiểu rõ con người của Trần Lượng, biết từ trước khi Dương Thiên Hạo đến Lạc Uyên Tinh Cầu thì người này sẽ đổi chủ.

Dù vậy, nàng vẫn không thay đổi ý định, tính cách của nàng là không muốn làm kẻ vong ơn bội nghĩa, kể cả khi có phải đối mặt với cái chết.

Dạ Khinh Ưu ánh mắt chuyển sang chăm chú nhìn nàng, tựa hồ có điều suy nghĩ, sau đó lạnh giọng nói.
" Nếu đã như vậy, thì tùy ngươi đi.

"
Lãnh Thiền biết Dạ Khinh Ưu sẽ không giết nàng, nhưng đối mặt vẫn cảm giác có chút vui mừng, nàng không mong cùng hắn là kẻ thù.

Trần Lượng thấy vậy, giống như đưa ra quyết định, nhìn về Trí Nữ Lãnh Thiền, lên tiếng.
" Trí Nữ, ngươi có chắc sẽ không hối hận về quyết định này hay không? Ngươi nếu như nghĩ Dương Các Chủ… à không, Dương Thiên Hạo cứu mạng ngươi là vô tình thì có chút sai lầm rồi.

"
" Trần Lượng, lời này của ngươi là có ý gì? "
Lãnh Thiền nhíu mày, không vui hỏi.

Nàng nhớ rõ, từ nhỏ nếu như không có Dương Thiên Hạo cứu mạng thì nàng đã chết cóng ở đầu đường xó chợ, nào còn đứng nơi này? Dù về sau quan hệ của cả hai có chút lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn không hề quên đi ơn cứu mạng của Dương Thiên Hạo, thế nên chưa từng có ý nghĩ phản bội Thiên Cơ Các.
Trần Lượng lắc đầu, thở dài nói.
" Nếu là ta của trước kia thì có lẽ sẽ không bao giờ kể ra, nhưng hiện tại, tình huống đã đổi khác.

Ta sẽ không che giấu nữa, ngươi có biết bản thân từ khi sinh ra có thiên phú nào không? "
" Là Tâm Linh Đoán Thể, trời sinh có thể dựa vào tinh thần mà dự đoán Thiên Cơ, nhìn rõ Quá Khứ, và Tương Lai.

"
Lãnh Thiền không mất thời gian để trả lời, Trần Lượng gật gù, tiếp tục nói.
" Không sai, Tâm Linh Đoán Thể.


Tuy nhiên, liệu ngươi có biết, một người từ khi sinh ra có Tâm Linh Đoán Thể đều đồng thời sở hữu một thứ gọi là Vị Lai Thiên Cơ Nhãn, là thứ có thể trợ giúp cho Tâm Linh Đoán Thể phát huy còn lợi hại.

Ngoài ra Vị Lai Thiên Cơ Nhãn càng đặc thù, nhìn thấu hết thảy che đậy Thiên Cơ, nhìn rõ hư thực, biết được vận mệnh của bản thân cũng như kẻ khác.

"
" Hai thứ này không thể tách rời, chúng nó hỗ trợ lẫn nhau, giúp cho chủ nhân trở thành một người dự ngôn chân chính, tránh phạm sai lầm.

Vốn dĩ không có khả năng ngươi sở hữu Tâm Linh Đoán Thể mà lại không có Vị Lai Thiên Cơ Nhãn được.

Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? "
Trần Lượng ung dung nói, không chút che giấu.

Đang định tiếp tục kể thì dị biến phát sinh.
Đùng!
Một uy thế có thể áp bức mọi loài sinh linh xuất hiện, tựa như một vị Thần Linh đang quan sát lấy chúng sinh sâu kiến, loại cảm giác này suýt chút thì bóp nát linh hồn của Trần Lượng.

May mắn Dạ Khinh Ưu đối với những kẻ bên trên kia đề phòng, lập tức đã xé nát không gian, đem Trần Lượng và Trí Nữ Lãnh Thiền tiến vào bên trong.
Luồng uy thế kia cũng theo đó đột ngột biến mất, Nguyệt Cung Chi Túc gương mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn lên trên cao.

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Dạ Khinh Ưu làm mọi việc luôn tìm cách xử lý bên trong không gian tách biệt này rồi.
Thế gian này giống như luôn có một đôi mắt theo dõi mọi hành động của sinh linh, tùy ý định đoạt sinh tử.

Như thể, giống một vị Thần...
Nàng cảm thấy sợ hãi cùng bất an, nhận ra khi Dạ Khinh Ưu làm một việc gì đó thần thần bí bí, tựa như đã sớm biết chuyện này, cho nên hành động mọi sự đều cẩn thận như vậy.
Dạ Khinh Ưu mang theo Trần Lượng và Trí Nữ Lãnh Thiền vào trong một khoảng không gian tách biệt, tránh tai mắt từ bên trên.

Lúc này, vẻ mặt của Trần Lượng đã tái mét không chút huyết sắc, linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng.

Thấy vậy, Dạ Khinh Ưu lập tức lấy ra một viên Phục Thần Đan đưa cho hắn phục dụng, trợ giúp hồi phục linh hồn, gia tăng cường độ tinh thần.
" Đa tạ Dạ Lâu Chủ cứu mạng.

"
Sắc mặt Trần Lượng càng trở nên tốt hơn, quay sang nhìn Dạ Khinh Ưu, lên tiếng cảm kích.

Nếu như không có Dạ Khinh Ưu, chỉ sợ chậm thêm một chút thì linh hồn của hắn sẽ bị xóa sổ, nghĩ đến liền khiến hắn sợ hãi.
" Không cần cảm tạ, nghỉ ngơi một lát.

Lại nói tiếp vấn đề kia đi, tại không gian này sẽ không ai làm phiền chúng ta.


"
Trần Lượng nhìn Dạ Khinh Ưu, càng thêm khâm phục, cảm thấy bản thân đưa ra lựa chọn chính là hết sức sáng suốt.

Hắn ngồi xuống, đợi hiệu quả của Phục Thần Đan phát huy hết tác dụng, đem linh hồn tu bổ.
Dạ Khinh Ưu im lặng đứng nhìn, hắn vẫn còn đang nghĩ đến chuyện đột nhiên có ý thức muốn xóa sổ sự tồn tại của Trần Lượng, không khỏi nhíu mày trầm tư.

Có lẽ, Trần Lượng đã động chạm gì đến lời nói nào đó cấm kỵ, cho nên có luồng uy thế xuất hiện chính là muốn xóa bỏ hắn.

Cũng không phải là có kẻ nào chủ tâm lắng nghe bọn hắn nói chuyện, nếu không Trần Lượng đã sớm chết trước khi hắn có thể kịp ra tay.
Chắc hẳn là có liên quan đến chuyện của Lãnh Thiền, Dạ Khinh Ưu không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn tới như vậy.

Thật có chút mong đợi khi nghe rõ mọi chuyện.
Trần Lượng cũng nhanh chóng khỏe lại, hắn hiện tại khôi phục lại bảy phần linh hồn, đủ để lấy lại ký ức vừa bị xé nát, còn có tinh thần đang liên tục gia tăng, giúp cho linh hồn có sự đề thăng nhanh chóng.
Tại khoảng không gian tối om, Dạ Khinh Ưu bày ra một bộ bàn ghế sang trọng, tự châm cho mình và hai người một tách trà, bên trên đầu ba người còn có cả Dạ Minh Châu chiếu sáng.

Trần Lượng cũng không để Dạ Khinh Ưu đợi lâu, nói.
" Bởi vì vai trò của Vị Lai Thiên Cơ Nhãn, cho nên lúc nãy có người nhắm tới ta.

Nếu như không phải có Dạ Lâu Chủ cứu, chắc chắn ta đã không còn tồn tại trên đời này.

"
Trần Lượng cười khổ, Lãnh Thiền không ngốc, dĩ nhiên đã nhận ra vấn đề, nàng trong lòng hết sức hoang mang, hiện tại chỉ biết chú tâm lắng nghe, hi vọng biết rõ mọi chuyện.

Trần Lượng tinh thần tập trung cực độ, cẩn thận nói rõ.
" Có lẽ ta đoán không sai, Vị Lai Thiên Cơ Nhãn của Trí Nữ chính là bị kẻ khác tước đoạt, bởi Tâm Linh Đoán Thể là Thể Chất đặc thù cho nên nàng mới còn được giữ lại mạng.

Nếu như không phải vì chủ nhân Tâm Linh Đoán Thể chết đi sẽ làm Vị Lai Thiên Cơ Nhãn mất đi tác dụng, e rằng Trí Nữ ngươi sớm cũng đã chết.

"
" Mà để đảm bảo không giết nàng đồng thời an toàn bảo tồn Vị Lai Thiên Cơ Nhãn, chỉ có thể giữ nàng ở bên cạnh, biến thành người của mình.

Có thể làm được việc này, Trí Nữ ắt hẳn đã đoán ra được là ai rồi.

"
Nghe lời của Trần Lượng nói, thân thể Lãnh Thiền run rẩy không ngừng, gương mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, lắc đầu liên tục.
" Không thể nào, chẳng lẽ Các Chủ… hắn… "