" Ta không trốn thì nàng sẽ đi tìm sao… ? "
Dạ Khinh Ưu nháy mắt lại ở bên cạnh Tần Lưu Tử, tay bên kia vẫn đang ôm eo Cổ Xuân Vân, tay còn lại của hắn đặt trên eo Tần Lưu Tử.

Tần Lưu Tử chỉ giãy giụa một lát, cũng không còn mạnh mẽ phản kháng nữa, chỉ là vẻ mặt không tốt, tức giận lườm hắn.
" Buông ta ra… Nếu không phải có việc cần nhờ thì còn lâu bổn hậu nhớ tới ngươi.

"
" Thật chua ngoa… "
Dạ Khinh Ưu nhếch mép cười, đầu cúi xuống, động tác nhanh nhẹn hôn lấy môi Tần Lưu Tử, lưỡi hắn lùa vào miệng nàng vừa liếm vừa mút, nước bọt giao thoa, vị sắc tran hòa, mùi vị đôi bên hòa hợp tan trong cổ họng hai người.

Tần Lưu Tử không có phản kháng mạnh mẽ, nàng thậm chí còn phối hợp cùng hắn quấn lưỡi, như một đôi tiên phụng.
" Miệng nàng thật ngọt, lại rất thơm… "
Dạ Khinh Ưu liếm liếm môi, hắn buông eo Tần Lưu Tử ra lại hướng qua Cổ Xuân Vân hôn môi, lần này nữ tử càng phối hợp nhiều.

Chủ động hé miệng lưỡi tùy sức hắn hút, giữa ngực áo bị khai mở ra, bị bàn tay của hắn nắn bóp qua lớp áo mỏng tanh, ẩn hiện hai núm vú hồng hào hơi nhọn.
Chụt… chụt…
So sánh với Tần Lưu Tử thô sơ kỹ xảo, Cổ Xuân Vân càng biết nhiều thêm, nàng chủ động nuốt lấy lưỡi hắn vào trong miệng, hai tay tại trên ngực của đối phương vuốt ve cơ ngực vạm vỡ.
Một đôi lưỡi dài tách ra, từng sợi chỉ bạc nước bọt nối liền đôi bên, làm cho nữ tử ướt át càng thêm kiều mị.


Cổ Nguyệt Hi chôn mình trong nước, hận hận nhìn nam nhân đang tùy ý đùa bỡn hai nữ tử trước mặt mình.
" Ngươi mau tránh ra...!Muốn ân ái thì đừng đứng trước mặt ta.

"
" Sao thế, nàng ghen...!? "
Dạ Khinh Ưu cười cợt, nhìn vẻ tức giận của nàng càng thêm thích thú, hắn nháy mắt lại xuất hiện bên cạnh nàng.

Cổ Nguyệt Hi không kịp phản ứng, chỉ thấy hắn cầm lên mái tóc dài còn đang ẩm ướt toát ra mùi hương dầu gội.
" Tóc nàng thật mềm, thật thơm nha~ ”
" Ngươi… biến thái.

"
Cổ Nguyệt Hi thấy hắn đứng cạnh thùng nước tắm của mình, tay đang cầm tóc nàng trêu ghẹo, vô cùng tức giận mà nói.

Dạ Khinh Ưu thật sự buông bỏ lọn tóc trên tay mình, mắt lại nhìn chằm chằm vào trước ngực cô.
Cổ Nguyệt Hi theo bản năng che đậy ngực, hai mắt trừng trừng như phun ra lửa.
" Ngươi mau cút ra ngoài… "
" Dữ dằn như vậy, không sợ ta nổi giận sao… ? "
Nụ cười trên môi Dạ Khinh Ưu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc, chỉ cần nhìn như có cảm tưởng hắn chỉ cần dùng một ánh mắt cũng có thể giết người.

Cổ Nguyệt Hi toàn thân run rẩy, hàm răng cắn lên đầu lưỡi, tỉnh táo trừng mắt nhìn lại.
" Ngươi muốn giết cứ việc… Tuy nhiên phải để ta mặc lại y phục đã.

"
" Thôi được, không trêu đùa nàng nữa… Ta còn bận tâm sự với hai vị hồng nhan rồi.

"
Dạ Khinh Ưu quay lưng, thật sự muốn đi, hắn kéo Cổ Xuân Vân và Tần Lưu Tử ra ngoài, chỉ cần là nam nhân đều hiểu.

Cổ Nguyệt Hi nhìn nha hoàn của mình bị dụ đi, đành bất lực, khi đã không còn thấy hắn nàng mới nhanh chóng mặc lại y phục, ngay cả khải giáp cũng mặc lên, bước ra khỏi trướng bồng.
Trong phòng riêng của Cổ Xuân Vân, phòng của nàng cũng trong một trướng bồng đặt trong quân doanh, gần chỗ Cổ Nguyệt Hi, làm có phần đơn sơ chỉ một cái giường và một bộ bàn ghế.


Dạ Khinh Ưu ném hai nữ lên giường, Tần Lưu Tử hết sức giãy giụa, tức giận.
" Ngươi buông ta ra, muốn làm cũng không thể ở chỗ này… "
" Nhưng ta muốn… "
Dạ Khinh Ưu bá đạo nói, hắn nằm đè lên người Tần Lưu Tử, tay mạnh bạo xé toạch xiêm y trên người nàng, ngọc lộ da thịt ẩn hiện trước mắt, da thịt nàng trắng nõn như da em bé, vừa mềm vừa trắng.

Dạ Khinh Ưu nhìn có điểm si mê, hắn không thương tiếc bộ y phục, từng chút xé rách từng mảnh vải trên người Tần Lưu Tử mặc nàng chống cự.

Cứ mỗi lần da thịt nàng càng lộ ra, gây thêm phấn khích càng nhiều.
" A… ngươi muốn cởi thì cởi, xé rách ra làm gì.

"
Tần Lưu Tử bất mãn, hai quả cầu ngực đã hiện ra trước mắt hắn, hạ thân không còn một mảnh vải không cách nào che đậy mép thịt mê người của nàng, cộng thêm khí chất hoàng tộc làm cho Tần Lưu Tử vô cùng có sức hút.

Dạ Khinh Ưu không cách nào chờ đợi, dục hỏa bị nàng dấy lên trong lòng, bàn tay đặt trên hai bầu ngực xoa bóp, miệng ngậm một bên đầu nhũ hoa bú mút.
" Ư… Đừng mút… nhột… ngực ta thật ngứa… quá ngứa… "
Tần Lưu Tử ngửa mặt rên rỉ, hai vú nàng bị bàn tay nam tử chơi đùa, cứ bóp thành các loại hình dạng, núm vú truyền đến cảm giác vừa sướng vừa lạ.

Nàng chỉ biết khép chân lại, không ngừng cọ sát với nhau.
Đang lúc hắn đang chơi ngực Tần Lưu Tử thì thấy phía đằng sau ấm áp, quay qua đã thấy Cổ Xuân Vân toàn thân trần truồng, y phục nàng buông thả trên giường, để lộ cơ thể thon thả, eo thon mông bự, ngực nhô ra, núm vú cương lên cứng nhọn.
Dạ Khinh Ưu dừng động tác, quay qua nhìn nàng, Cổ Xuân Vân vũ mị liếc hắn, cười khanh khách, bàn tay giúp hắn cởi y phục.
" Công tử, để thiếp thân phục vụ chàng… Chàng cứ tiếp tục trêu đùa Tần tỷ tỷ.

"
Dạ Khinh Ưu chiều ý nàng, hắn cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của Tần Lưu Tử, quyết tâm nâng cao kỹ thuật hôn môi của nàng.


Mà bên dưới Cổ Xuân Vân luồn xuống dưới chân hắn, giữa hai đùi nắm lấy long căn, miệng nhỏ mở ra ngậm mút đỉnh đầu hồng hào.
Kỹ thuật của nàng có phần thành thục, do thường xuyên tại chiến trường nhớ tới hắn, lâu lâu lấy ra đồ chơi luyện tập để dành cho ngày này.

Miệng của Cổ Xuân Vân ngậm hết một nửa long côn vào miệng, bàn tay giữ chặt tại trên thân vuốt vuốt, lưỡi trong miệng biến ảo liếm láp bên trong miệng, cùng với cổ họng hút chặt tạo ra cảm giác thỏa mãn nam nhân.
" Ưm… chụt… chụt… * Nhóp nhép *...!sướng không tướng công… "
Cổ Xuân Vân vừa mút, lâu lâu lại hỏi hắn, Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên đâu thể nói khác, vừa đẩy eo cho nàng nuốt sâu thêm một chút, còn tay không ngừng tại trên vú Tần Lưu Tử hoạt náo ép chặt hai bầu vú lại với nhau, miệng vừa hôn, lưỡi luồn từ bên trong rồi kéo ngoài vẫn quấn quít, hai đầu lưỡi ngoài không gian như đang thân mật tiếp xúc.
Cổ Nguyệt Hi từ bên ngoài đi vào bên trong phòng Cổ Xuân Vân, nghĩ rằng ba người Dạ Khinh Ưu sẽ không to gan tại trong doanh trướng làm bậy, nào ngờ vừa vào trong thì bắt gặp tình cảnh dâm đãng không chịu nổi.
Mặt nàng hàm xuân đỏ chói, vừa thẹn vừa giận, không nghĩ tới nam nhân thật sự coi nơi này thành chỗ xuân phường, chuyện như vậy cũng có thể làm được.
" Ngươi… "
Cổ Nguyệt Hi toàn thân run lên, mãi mới nói được một câu, Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên chú ý đến nàng, bàn tay vung ra, một tia đạo khí đánh lên người nàng, khiến cho mỹ nữ bất động ngồi bệt trên đất nhìn ba người giao hoan.
Cổ Xuân Vân không có chú ý tiểu thư của nàng, còn đang mải mê chăm sóc mân mê long căn dữ tợn của nam tử.

Hai long nhãn được nàng ngậm trong miệng, phun ra nuốt vào, bàn tay nắm lấy dương vật kỹ lưỡng chăm sóc.
Tần Lưu Tử cũng run rên, ngực nàng bị bóp đến biến đỏ, miệng tràn ngập vị đạo của hắn, bên dưới huyệt động ẩm ướt lầy lội, cánh rừng đen vì hắn sờ soạng mà gây ra kích thích, miệng hắn ngậm một bên thùy tai nàng chui vào bên trong luồn lưỡi liếm láp.
" Ưm… ư… nhột… "
Tần Lưu Tử ôm lấy đầu nam nhân, nàng cũng không có chú ý đằng cửa có một ánh mắt đang lăm lăm nhìn ba người.