Chuông reng ra về bé như cứ ngồi ở đó làm nốt bài tập, kệ người ta về hết nó về cuối cùng, dù sao chen nhau về thì toàn bị xô đẩy lung tung, chân nàng thì yếu toàn bị té, một là về đầu tiên hai là về cuối cùng, áp lực của đẹp quá cũng khổ! Toàn bị lợi dụng đụng chân đụng tay.

Đến không còn ai con bé mới cất sách vở, thuận tay đập cái bùm qua bên cạnh rồi nói:

- về thôi anh Tuấn.

Có vẻ Tuấn nó ngủ ngon hơi quá, đi học mười ngày thì ngủ hết mười một ngày.

- à ừm về thôi.

Đi trên đường bé Như cằn nhằn:

- chả hiểu sao anh cứ đòi đi học làm gì không biết!

Thằng Tuấn cũng chán nản nói:

- út nghĩ anh muốn đi học lắm chắc, không phải ông anh hai em bắt anh đi học thì em có bán thân cho anh cũng đừng mơ đến đó!

- người ta mới thèm vào, anh kể chút chiến tích từ khi ngồi cạnh em đi!

Tuấn nó vỗ ngực nói:

- đã đánh năm trận rồi, năm lần gành chiến thắng tuyệt đối và bảy lần lên phòng hội đồng ngồi, bị nêu tên trên cột cờ hầu như tuần nào cũng được vinh danh.

- oai quá ha, Như mà bị một lần nào trong bất kể mấy cái anh vừa nói chắc ngại nghỉ học mất.

- Như là bánh bèo không tính, anh đây mới gọi là chuẩn nam.

- mặt anh dày còn hơn Vạn Lý Trường Thành.

- em cứ nói quá, Vạn Lý Trường Thành nó phải gọi anh bằng cụ.

...

Hai anh em chém gió chán chê luôn, không ai chịu nhường ai, một đứa mắng một đứa tự biện hộ cho mình mới hài.

Về tới dưới nhà thằng Tuấn nó liền tạm biệt về, nó nhận được tin nhắn của Thiên Long khi nó đọc xong vứt luôn con bé mà vừa về vừa khóc, đấm ngực dậm chân sướng muốn đấm cây cột điện mấy phát, lại nghĩ đến chiều còn đi học cho nên nhịn.

Vào nhà bé Như đi thẳng vào phòng vứt cặp nằm dài ra đó, mệt quá không chịu nổi, nằm yên lặng lại nghe thấy tiếng bàn phím đang dập liên tục thì con bé giật mình ngẩng mặt lên nhìn, thấy thân ảnh thân quen thì vội vàng nhảy thằng vào lòng mà khóc nức nở, đương nhiên đó là Thiên Long rồi.

Đang đánh máy thì con bé nhào vào lòng, bế nó lên giường nằm ôm xoa xoa lưng nó dỗ dành, tự nhiên để con bé vậy đi cả nửa năm trời, bé Như khóc mà cả nửa tiếng sau không khóc nổi cứ nấc cục trong lòng Thiên Long miết.

- bữa nay học hành sao rồi!

Thiên Long phải chờ rất lâu mới dám hỏi, bé Như không thèm trả lời luôn, nó quay lưng qua bên kia không thèm để ý Thiên Long nữa, làm Thiên Long phải ngồi dậy bế cái con sữa không xương này vào lòng nói:

- anh hai xin lỗi bé út mà, anh biết lỗi rồi, bé tha lỗi cho anh hai không?

- không! bé giận anh hai rồi, anh hai xấu lắm!

- lớp 12 rồi mà vẫn còn làm nũng vậy là sao? có thể trưởng thành một tý không hả?

- không! có thể trưởng thành bên ngoài nhưng mà có anh hai út việc hì phải cố giả tạo? không phải anh hai sẽ bảo vệ út ư?

- haiz... không những cơ thể yếu ớt, đến cả tâm hồn cũng yếu ớt quá!

- vậy... vậy út yếu vậy anh hai có thích ôm không?

- bị ngu hay sao ôm cục bông mà không sướng, sướng muốn xỉu luôn.

Thiên Long cúi xuống hôn má cô bé, ai ngờ nó lại ngẩng lên, làm cho cả hai hôn môi nhau luôn, thời gian như ngừng lại, không biết do Thiên Long hắn cố tình hay cố ý mà không phản ứng gì.

Mấy giây sau Thiên Long chậm chạp nhấc đầu lên nói:

- môi út thật mềm đó a.

Bé Như cắm mặt vào ngực Thiên Long cứ dụi dụi, đến cả đùi của bé còn mềm chứ nói gì môi, đồ anh hai hư.

- út còn giận anh không?

- vẫn còn nhưng mà còn ít à.

- ừm ít là tốt.

- cái gì cơ?

- không có gì.

Thiên Long dỗ nàng muốn đứt hơi, đã thế còn phải ngồi đút đồ ăn vặt cho nàng, buổi chiều Thiên Long gọi cho cô bộ môn xin cho con bé nghỉ hai tiết, mắt xưng húp lên lúc đầu hai mí mà giờ nhìn kiểu gì cũng còn có mỗi một mí à.

Ra ghế ôm bé Như coi phim kiêm luôn khoản đút đồ ăn cho nàng, không những bé Như cảm thấy hạnh phúc mà Thiên Long còn cảm thấy sướng nữa.

- mai buổi chiều có học không?

- không, mai không học môn gì hết!

- ừm mai anh hai trở đi khám sức khỏe định kỳ.

- có cách nào không lấy máu được không anh hai?

- cái đó anh chưa học, để hỏi bác sĩ ấy.

- ồ, nhìn thấy cây kim tiêm chắc út xỉu mất.

- lo gì, anh hai ôm.

- bất cứ cái gì anh hai ôm út đều thấy an toàn trừ cái lấy máu là anh hai hoàn toàn vô dụng!

Thiên Long hỏi xem mấy ngày nay có vấn đề gì lạ hay không thì may quá bé út lắc đầu, bị quấy rối nhiều quá đến nỗi bé Như còn coi đó như chuyện bình thường thì chịu rồi.

Để con bé ngủ hiu hiu lên ghế Thiên Long ngồi bóp chân bóp tay giúp nó, thời tiết thay đổi khiến xương cốt con bé hay đau nhức. Nhiều hơn là Thiên Long bóp nghiện luồn rồi, da thịt cái gì nó nó mềm mại càng bóp càng thích.

- hì hì... anh hai thích không?

Dù bé Như ngủ sâu tới đâu chạm vài da thịt nó thì nó cũng tỉnh huống chi Thiên Long xoa bóp.

- thích lắm, người gì đâu mềm quá.

- hi hi... anh hai cứ bóp thoải mái đi, trên lớp hai đứa Trinh với Ngoan nó cũng rất thích bóp bắp tay hay chân út, nó còn cảm thấy rất hâm mộ nữa!

- hâm mộ cái gì không biết, nó mà biết cả năm ngoài đi học thì số lần bé út tự đi bộ đi chợ đếm trên đầu ngón tay thì bọn nó nhất định sẽ cong môi mà cười cho, làm gì có ai mà lười vận động như út chứ!

- anh hai thì biết cái gì, đi nhiều mệt lắm có biết khôn? với lại người ta lười nhưng mà ba vòng lại chuẩn người mẫu đấy.

- à thì chuyện này anh hai cũng phải bó tay, nằm không như út mà eo vẫn thon mông vẫn cong mà ngực lại to nữa, hiếm, rất hiếm.

- đương nhiên rồi, thôi anh hai đừng bóp nữa, ôm bé để bé ngủ đi, bé mệt rồi.

- rất sẵn lòng.

Thiên Long ẩm bé Như vào phòng, cứ để nó trong lòng ngủ, còn mình thì bắt đầu mở sổ học, nhiều khi đọc đến đoạn gay cấn khiến Thiên Long tim như muốn rớt ra ngoài, hành trình dùng mạng đa chiều ẩn danh của chú Báo ghê thôi rồi, nhưng lại có nhiều pha tưởng khó nhưng hóa giải lại rất dễ nha.

Ngồi buồn chả biết làm sao mở điện thoại của bé Như lên nghịch tý, vào cuộc gọi làm Thiên Long choáng luôn, số lần con bé gọi cho Thiên Long hơn một ngàn lần, tức là ngày nào cũng gọi cả mười mấy lần, Thiên Long học không kể trời đất cắm đầu học không nghỉ đến điện thoại kiệt pin không thèm nạp là hiểu.

Đau lòng ôm thật chặt cô bé lại, cảm xúc trong lòng ngổn ngang không thôi, mắt Thiên Long hai bên chảy ra hai hàng rớt xuống mặt bé Như, mũi cay cay, cả gần nửa năm để con bé không một chút tin tức, chắc ngày nào nó cũng khóc mất, hứa với lòng không để con bé buồn hay khóc mà lại để nó tủi lâu vậy, Thiên Long muốn tự đấm mình mấy cái thật mạnh cho đỡ ghét bản thân.

- huhu...

Bé Như đang ngủ lại giật mình dậy, thấy anh hai tự nhiên mắt đỏ lên rồi có cả nước mắt chảy ra con bé khóc òa lên, hai tay đang ôm Thiên Long cũng đưa lên lau nước mắt Thiên Long đi, kệ mình thì đang khóc mà lau nước mắt anh hai, cô bé này thương anh hai không thể hình dung nổi nữa rồi.

- thôi không khóc nữa, ngoan nào ngoan nào anh hai thương, thôi nín khóc đi chiều nay nghỉ anh hai dẫn đi khám rồi chở bé đi chơi có được không?

- anh hai không được khóc, anh hai là trụ cột của út, anh hai mà khóc út thấy rất tổn thương.

- ừm được rồi, nín nào nín nào, ngủ lúc nữa đi rồi anh hai chở đi khám bệnh.

- dạ.

Hai má cô bé hồng lên như ngọc nhung, kiều mị thướt tha quyết rũ sao tả nổi, ngồi vỗ lưng ru nó ngủ một tiếng Thiên Long kêu nó dậy vệ sinh cá nhân rồi đi khám định kỳ.