Khách sạn cần tìm nằm ở Roppongi.

Sau khi gặp được Utsumi Kaoru ở sảnh khách sạn, Kusanagi quyết định tới văn phòng để lấy thông tin từ hai nhân viên biết rõ về tình huống ấy. Đó là nhân viên lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho Koshiba Akiho và nhân viên hành lý đã phát hiện thi thể của cô.

Theo lời Yoshioka, một nhân viên lễ tân có vẻ điềm tĩnh, Koshiba Akiho nhận phòng vào khoảng sau 11 giờ đêm ngày 20 tháng Tư năm ngoái. Căn phòng suite đó có giá mười vạn yên một đêm và cô ấy đã trả mười ba vạn yên tiền đặt cọc bằng tiền mặt, sau đó tự lên phòng một mình.

"Cô ấy đăng ký bằng tên thật à?"

Trước câu hỏi của Kusanagi, Yoshioka khẽ lắc đầu và đưa ra một bản photocopy. Có vẻ là bản sao của phiếu thông tin khách hàng.

"Tên như thế này ạ."

Trên đó viết tên "Yamamoto Yoshiko" và địa chỉ nơi ở thuộc quận Chiyoda. Koshiba Akiho chưa từng sống ở Chiyoda. Có điều trụ sở chính của Thời báo Meisei lại nằm ở đó. Có lẽ đây là địa chỉ nơi ấy nhưng đã điều chỉnh đôi chút.

"Đó là lần đầu tiên cô ấy ở khách sạn này à?"

Trước câu hỏi này, Yoshioka không hẳn là khẳng định.

"Dưới tên này thì là lần đầu tiên. Bởi tên này không được lưu trong dữ liệu của khách sạn. Có điều, trước đó cô ấy cũng từng ở đây rồi. Tình cờ lần đó tôi lại là người làm thủ tục nhận phòng nên vẫn nhớ. Ngoài tôi còn có vài người từng nhìn thấy cô ấy."

Có lẽ do tính chất nghề nghiệp nên họ giỏi nhớ mặt khách hàng chăng?

"Tức là Koshiba Akiho thường xuyên đến khách sạn này? Và mỗi lần lại dùng một tên khác nhau?"

"Cá nhân tôi nghĩ như vậy."

Kusanagi gật đầu. Anh đã hiểu được sự tình.

"Lúc nhận phòng, cô ấy có gì lạ không?"

"Chuyện đó," nét mặt Yoshioka tỏ vẻ u buồn. "Cô ấy có vẻ khó chịu ở đâu đó. sắc mặt cũng không được tốt, tôi nhớ mình đã hỏi cô ấy có ổn không. Tuy cô ấy nói mình không sao nhưng có lẽ lúc ấy đã không ổn rồi."

Kusanagi gật đầu rồi nhìn sang nhân viên phục vụ. Cậu ta có lẽ khoảng hơn 20 tuổi, giói thiệu tên mình là Matsushita.

"Cậu đến phòng đó vào khoảng mấy giờ?"

"Khoảng 1 giờ chiều ngày hôm sau. Giờ trả phòng là 12 giờ trưa nhưng không liên lạc được qua điện thoại nên tiếp tân bảo tôi đi xem tình hình thế nào..."

"Cậu đến thì cô ấy đã chết rồi à?"

Matsushita rụt cằm lại, vẻ mặt căng thẳng.

"Cô ấy nằm duỗi người trên giường. Ga giường bị máu nhuộm đỏ, thấy vậy tôi vội vàng gọi cho quầy tiếp tân."

Chắc cậu ta kinh ngạc lắm, Kusanagi thông cảm với nhân viên hành lý trẻ tuổi.

"Lúc ấy tôi lỡ nói qua điện thoại là khách hàng bị sát hại. Bởi tôi đinh ninh là cô ấy bị đâm bởi dao hay cái gì đó tương tự. Thế nên xe cảnh sát cũng đến, náo loạn lắm... Kết quả sau đó tôi bị cấp trên sạc cho một trận." Matsushita so vai vẻ như áy náy.

Cũng phải thôi, Kusanagi thầm nghĩ. Trong nhóm cảnh sát hình sự còn non kinh nghiệm, không ít người thấy máu chảy nhiều là mất bình tĩnh.

Diễn biến sau đó thì anh đã hiểu đại khái nhờ xem tài liệu của Utsumi Kaoru. Nhân viên cấp cứu cho hay, do xác nhận được tình trạng tử vong nên thi thể được chuyển tới trụ sở cảnh sát khu vực thay vì đến bệnh viện. Tuy nhiên, vì xác định đó không phải là một vụ tự sát hay bị gϊếŧ hại mà là đột tử do mất máu quá nhiều vì vỡ ống dẫn trứng nên cảnh sát nhận định vụ việc không có tính chất vụ án hình sự.

"Hình như thường thì ít khi phụ nữ lại trọ ở phòng kiểu đó một mình nhỉ?" Kusanagi vừa nói vừa nhìn cả Yoshioka và Matsushita.

"Đúng như anh nói," Yoshioka đáp. "Tôi nghĩ, biết đâu có ai đó đã ở cùng cô ấy. Nhưng tôi chỉ có thể trả lời mình không biết gì về việc này cả. Không phải chúng tôi giấu giếm mà vì khách sạn là một nơi như vậy."

"Tôi hiểu. Vậy, còn một điều cuối cùng," Kusanagi giơ ngón tay trỏ lên và nhìn sang Utsumi Kaoru đang ngồi bên cạnh.

"Người này đã từng đến đây hay chưa?" Utsumi Kaoru đặt tấm ảnh xuống trước mặt hai người đó.

Matsushita nghiêng đầu nghĩ ngợi nhưng Yoshioka liền gật đầu. "A, người đàn ông này ấy à?"

"Cô biết anh ta?" Kusanagi hỏi.

"Anh ta đến vào cuối tháng trước. Người ấy nói, vì đang thu thập thông tin liên quan tới cái chết của người phụ nữ vào tháng Tư năm ngoái nên muốn hỏi thông tin chi tiết. Nghe cách nói thì có vẻ anh ta biết chuyện đó qua mạng Internet."

"Vậy cô trả lời thê nào?"

"Tôi bảo do đó là chuyện liên quan tới vấn đề riêng tư nên tôi không thể nói rõ được, ngoại trừ với gia quyến của người đã mất. Tôi chỉ nói rõ rằng cô ấy không phải mất do tai nạn mà do bị bệnh."

"Cũng phải."

Đối với bên khách sạn mà nói, tử vong do tai nạn và do bệnh tật có sự khác biệt rất lớn. Có lẽ riêng điểm ấy thì cô ấy muốn làm rõ.

Dù sao đi nữa, Nagaoka Osamu và Koshiba Shingo rõ ràng có dính dáng đến nhau, và sự liên hệ này có liên quan tới cái chết của Koshiba Akiho.

"Cô có nhắc tới gia quyến của người đã khuất," Utsumi Kaoru nói. "Cô có từng gặp họ không? Người thân của cô gái đã mất ấy."

"Không, tôi chưa gặp, nhưng..." Yoshioka nhìn Matsushita.

"Tôi đã gặp cậu em trai." Matsushita nói.

"Lúc nào thế?" Kusanagi hỏi.

Matsushita nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Tôi nhớ là vào khoảng tháng Năm năm ngoái, quầy lễ tân gọi điện cho tôi báo cậu ấy muốn biết tình hình lúc chị gái qua đời nên chúng tôi đã ngồi nói chuyện trong căn phòng này."

"Hai người đã nói những gì?"

"Không có gì to tát cả. Chỉ là tình trạng bên trong căn phòng, rồi số phòng... Xin lỗi, vì chuyện cũng khá lâu rồi nên tôi đã quên nội dung chi tiết."

"Có phải người này không?" Kusanagi cho anh ta xem tấm ảnh chân dung của Koshiba Shingo đã được dán trên sơ yếu lý lịch.

"Đúng vậy," Matsushita đáp.

Nhóm Kusanagi cảm ơn hai người rồi rời khỏi căn phòng.

"Vấn đề là người đàn ông kia nhỉ," Utsumi Kaoru vừa bước đi vừa nói. "Koshiba Akiho đã bí mật hẹn hò ai đây?"

Cô mặc định luôn đó là việc hẹn hò bí mật nhưng Kusanagi cũng không có ý kiến khác.

"Để người phụ nữ nhận phòng bằng tên giả, sau đó mới trực tiếp lên phòng. Có vẻ là kiểu người khá thận trọng đấy. E là người đã có gia đình. Cũng có nghĩa là họ nɠɵạı ŧìиɦ."

Utsumi Kaoru bất chợt dừng lại, cô chỉ tay về sảnh chờ thang máy.

"Sao thế?" Kusanagi hỏi.

"Tôi đã để ý trong lúc đợi anh Kusanagi, hình như sử dụng thang máy đó là có thể trực tiếp lên phòng từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm."

"Ồ, ra vậy," Kusanagi gật đầu. Anh hiểu cô muốn nói gì.

"Tóm lại," Utsumi Kaoru tiếp tục. "Đây là một khách sạn vô cùng thuận tiện đối với những ai muốn hạn chế tối đa việc giáp mặt với những vị khách khác hoặc với nhân viên ở đây."

"Lý do khiến Koshiba Akiho và người kia chọn khách sạn này chắc cũng nằm ở điểm đó rồi." Kusanagi tiếp lời cô. "Đối phương là người của công chúng."

"Vâng. Và anh Nagaoka thì từ độ mùa thu năm ngoái lại bắt đầu điều tra những mối quan hệ trai gái và những bê bối của nghị sĩ Oga."

Kusanagi nhăn mặt, anh gõ gõ ngón tay trỏ lên đầu mũi.

"Hay ta quay về trụ sở đi? Dù chưa chắc các sếp đã lấy làm cảm kích câu chuyện làm quà này đâu."

"Trước đó, tôi muốn xuống bãi để xe dưới tầng hầm xem sao đã." Utsumi Kaoru lấy ra từ ba lô một chiếc máy ảnh kỹ thuật số và bước về phía thang máy.

Khoảng một giờ sau, Kusanagi có mặt ở phòng họp nhỏ tại trụ sở cảnh sát cùng Mamiya và Utsumi Kaoru. Ngồi đối diện bên kia bàn là Tatara, vị đội phó chịu trách nhiệm chính trong vụ án này. Họ sử dụng căn phòng này vì Mamiya không muốn các điều tra viên khác nghe được nội dung cuộc trao đổi.

Trên bàn có hai bức ảnh. Một trong hai bức được tìm thấy trong máy tính của Nagaoka Osamu. Đó là ảnh chụp một nơi trông giống bãi gửi xe, được cho là do anh ta chụp khi bám theo ô tô của Oga Jinsaku. Tấm còn lại do Utsumi Kaoru chụp tại bãi để xe của khách sạn nơi Koshiba Akiho tử vong. Chỉ nhìn thoáng qua đã thấy cả hai đều là ảnh chụp cùng một nơi.

Ngày tháng in trên bức ảnh do Nagaoka chụp là tháng Mười một năm kia. Đó là khoảng thời gian Koshiba Akiho vẫn còn sống.

Với mái tóc bạc và cặp kính gọng vàng nhìn ra dáng một tri thức sang trọng lịch lãm, Tatara than vãn sau khi lắng nghe báo cáo của nhóm Kusanagi.

"Có nghĩa là, người hẹn hò với cô gái đã chết có thể là nghị sĩ Oga à? Bất ngờ thật đấy. Nếu đó mà là sự thật thì phiền phức đây." Giọng ông nghe nặng nề.

"Mọi thủ tục nhận phòng đều để cô gái thực hiện, hơn nữa còn bằng tên giả, cả việc lần nào cũng sử dụng phòng suite, nếu đối phương là nghị sĩ Oga thì cũng dễ hiểu. Nghe nói nhà báo phụ trách đưa tin liên quan tới chính trị gia thì cũng có thể đồng hành trong các chuyến đi, chẳng hạn như đi thị sát ở nước ngoài, vì thế nếu có phát sinh quan hệ đặc biệt thì cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ."

Tatara nhăn nhó gật đầu nghe Mamiya phân tích.

"Vậy, giả sử đối phương là nghị sĩ Oga thì ông ta liên quan tới vụ án này như thế nào?"

Mamiya nhìn Kusanagi, vẻ muốn nói, "Cậu trình bày đi".

"Có thể thấy, nạn nhân Nagaoka đã tiến hành thu thập thông tin về dự án Siêu trung tâm công nghệ cao, đồng thời điều tra về đời tư của nghị sĩ Oga. Bức ảnh được cho là chụp khi bám đuôi chính là chứng cứ cho việc đó. Phải chăng Nagaoka đã sớm nhận ra hành động bất thường của nghị sĩ Oga? Khi ông ta tự lái chiếc Mercedes vào bãi gửi xe dưới tầng hầm của khách sạn mà không dẫn ai đi cùng. Đúng là nếu thấy vậy chắc ai cũng sẽ nghi ngờ ông ta bí mật gặp gỡ phụ nữ. Vấn đề nằm ở chỗ người kia là ai, nhưng tôi đoán anh ta đã không thể làm sáng tỏ điểm này trong một khoảng thời gian dài. Tuy nhiên, gần đây, Nagaoka biết được nơi nữ nhà báo phụ trách đưa tin về ông ta qua đời vào tháng Tư năm trước chính là khách sạn kia, nên mới suy luận rằng cô gái đó có thể là tình nhân của nghị sĩ Oga. Vì thế đã quyết định tiếp cận cậu em trai để biết thông tin chi tiết."

Tatara vừa gõ ngón tay lên bàn vừa nghe Kusanagi nói, liếc nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm.

"Rồi sao? Cứ cho anh ta đã lấy được thông tin từ cậu em rồi khám phá ra nữ phóng viên chính là người nɠɵạı ŧìиɦ với nghị sĩ Oga đi. Nhung tại sao anh ta lại bị gϊếŧ?"

"Ừm... những chuyện sau đó thì chưa thể chắc chắn điều gì..." Kusanagi ấp úng.

"Xin lỗi, tôi có thể nói không ạ?" Utsumi Kaoru ngại ngần mở lời.

Tatara khẽ hất cằm như muốn bảo, "Cô nói thử xem!"

"Tôi đã nảy sinh nghi vấn trong lúc tìm hiểu sự việc tại khách sạn. Tại sao lúc đó Koshiba Akiho lại chỉ có một mình?"

"Thì vì đối phương, tức nghị sĩ Oga, đã về nhà chứ sao." Tatara nói như thể đã biết rõ.

"Vậy thì nghị sĩ Oga về nhà vào lúc nào? Bởi vì," Utsumi Kaoru mở cuốn sổ tay của mình, "theo tài liệu nhận được từ cảnh sát khu vực thì tại thời điểm thi thể của Koshiba Akiho được phát hiện, có thể xác định cô ta đã chết hơn mười tiếng trước đó. Phát hiện lúc 1 giờ chiều nên thời điểm tử vong muộn nhất là 3 giờ sáng. Nghĩa là lúc đó nghị sĩ đã về nhà rồi..."

"Có gì lạ đâu. Nghị sĩ là người đã có gia đình. Đặt phòng suite không có nghĩa là sẽ ở lại. Xong việc với tình nhân thì sẽ mau chóng về luôn, vậy mới bình thường."

"Điều đó có vẻ đúng, nhung..." Utsumi Kaoru liếm môi. "Cô ấy vẫn mặc quần áo."

"Cái gì?"

"Quần áo. Nghe nói Koshiba Akiho đã chết khi vẫn mặc quần áo. Các anh thử tưởng tượng mà xem. Người phụ nữ bí mật hẹn hò vì mục đích nɠɵạı ŧìиɦ liệu có mặc quần áo vào giữa đêm khuya không?"

Tatara hết nhìn Mamiya lại quay sang Kusanagi. Ánh mắt như muốn hỏi họ nghĩ thế nào.

"Đúng là không bình thường." Kusanagi nói. "Cô ta vẫn mặc quần áo, nghĩa là có khả năng họ chưa làm chuyện ấy. Như vậy, có thể nghị sĩ Oga đã có mặt khi Koshiba Akiho bị vỡ ống dẫn trứng."

"Này này, cậu đang phát ngôn khinh suất đấy." Tatara chỉ tay về phía cậu. "Nếu thế sẽ lại có chuyện, vì sao nghị sĩ Oga không gọi xe cấp cứu?"

"Điều tôi muốn nói chính là vậy." Utsumi Kaoru tiếp tục. "Vì sợ chuyện nɠɵạı ŧìиɦ bị phát hiện nên nghị sĩ đã bỏ chạy mà không liên lạc với ai cả. Kết quả là cô gái đó qua đời. Nếu đúng như vậy thì đây sẽ là một vụ bê bối lớn. Tôi không rành lắm chuyện chính trị nhưng có khi nó sẽ ảnh hưởng tới sinh mệnh của một chính trị gia đúng không?"

"Không phải là có khi đâu. Đó thực sự sẽ là vết thương chí mạng." Mamiya nói.

"Thế thì..."

"Stop!" Tatara ngăn nữ cảnh sát trẻ lại. "Tôi hiểu cô muốn nói gì rồi. Nạn nhân Nagaoka Osamu cũng đã suy luận tới điều ấy. Và ai đó vì không muốn việc ấy bị đưa lên báo nên đã cướp đi sinh mạng của anh ta."

"Đúng như sếp vừa nói."

"Quả là nếu vậy thì mọi tình tiết đều ăn khớp. Nhưng cô đã quên một điều quan trọng. Đó là, bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải có chứng cứ. Chẳng phải nghị sĩ chỉ cần dứt khoát phủ nhận mình không có mối quan hệ kiểu ấy với cô gái đó là xong à? Thậm chí, giả sử có gì chứng minh được mối quan hệ thì ông ta cứ khăng khăng nói họ không ở cạnh nhau lúc đó là chẳng có vấn đề gì nữa. Việc cô gái vẫn còn mặc quần áo chỉ đơn giản là chứng cứ hiện trường thôi. Tôi nói có sai không?"

"Chuyện đó... quả đúng là như vậy." Utsumi Kaoru hạ giọng.

"Nhưng," Tatara nói, đoạn khoanh tay lại, nhìn một lượt các cảnh sát cấp dưới. "Nếu có gì đó liên quan tới chuyện này mà chúng ta chưa nắm được thì cục diện sẽ khác. Dù sao đi nữa, không thể coi như việc đó chẳng can hệ gì đến vụ án lần này. Tôi sẽ thử trao đổi với trưởng phòng và đội trưởng, thảo luận về cách thức tiến hành điều tra. Nhưng cho tới khi có phương hướng cụ thể, các cô cậu đừng có bất cẩn để lộ chuyện. Kể cả với những điều tra viên khác cũng vậy. Các cậu hiểu chứ?"

Có vẻ khi nghị sĩ Oga liên quan tới vụ án thì Tatara cũng thận trọng hon. Nhóm Kusanagi chỉ còn cách tuân theo.