Phong Hi đã quen với việc có người xin chữ ký của mình, nên khi Lạc Vân Sam ngỏ lời thì cô ấy cũng không từ chối.
- Tất nhiên rồi, ký ở đâu thế?
Phong Hi hỏi.
Lạc Vân Sam mở túi xách, nàng phát hiện ra mình không mang theo giấy bút.
- Cô Lạc, tôi có.
Tiểu Phỉ thấy nàng loay hoay nên nhanh chóng đưa sổ tay của mình cho Lạc Vân Sam.
- Cảm ơn.
Lạc Vân Sam nhận lấy, cô xé một tờ giấy bên trong rồi lịch sự đưa giấy bút cho Phong Hi.
Phong Hi nhìn xuống, cô ấy cầm bút bắt đầu viết xuống cái tên mà mình đã viết vô số lần.
- Cảm ơn ảnh hậu Phong, mong lần sau sẽ gặp lại cô.
Lạc Vân Sam cất tờ giấy vừa được cô ấy ký tên vào túi, nàng đưa sổ và bút trả cho Tiểu Phỉ
Phong Hi gật đầu xem như đồng ý, sau đó cô ấy liền rời đi.
- Cô Lạc, văn phòng của giám đốc Lạc ở bên này.
Tiểu Phỉ khẽ thở phào trong lòng, cô đưa Lạc Vân Sam tới trước cửa văn phòng giám đốc.
Cốc cốc.
Tiểu Phỉ gõ cửa.
- Giám đốc lạc, cô Lạc đã tới rồi ạ!
- Mau vào đi!
Tiểu Phỉ đẩy cánh cửa ra, cô làm tư thế mời vào, đến khi Lạc Vân Sam vào rời mới đóng cửa và ra ngoài.
- Vân Sam, đã lâu không gặp con, mau ngồi xuống đi.
Chú tư nhà họ Lạc rất nhiệt tình đón tiếp nàng.
- Chú tư! Mong chú không trách con vì về nước mà không qua chào hỏi chú.
Lạc Vân Sam ngồi xuống, nàng cười nói.
- Không trách con, công việc của Vân Sam bận rộn không tới được nên chú không để ý đâu.
Chú tư Lạc đáp, ông không nghĩ Lạc Vân Sam sẽ nói câu kia.
Vì cổ phần trong tay Lạc Vân Sam nhiều hơn của ông, hơn nữa xét theo thân phận trong công ty thì nàng chính là chủ tịch, cho nên chú tư cũng không ỷ thế là người lớn trong nhà mà ngược lại còn vui vẻ nói chuyện với Lạc Vân Sam.
Trong ấn tượng của chú tư Lạc, khi Lạc Vân Sam mười mấy tuổi đã tiếp xúc với công việc trong công ty.
Tất nhiên phần lớn trong đó là ngồi kiểm toán và dự thính các hội nghị, nhưng cũng có vài lần nàng khiến cho mấy người cũ cũng phải nể sợ.
Nghé con mới sinh không sợ cọp, Lạc Vân Sam khai trừ vài cổ đông cũ gây ra không ít tranh luận, mà bây giờ thái độ của nàng đối với ông lại vô cùng hiền lành!
- Chú tư cứ đùa, so với gánh nặng của chú thì con làm sao dám nói là bận công việc được.
Lạc Vân Sam nói.
Đối với những lớn trong nhà, Lạc Vân Sam vô cùng kính trọng, dù sao thì nàng sinh ra đã mang danh là người thừa kế, xét về quan hệ và thực lực thì quả thật nàng kém chú tư một chút.
Hai người nói chuyện được một lúc, Lạc Vân Sam đưa ra mục đích của chuyến đi lần này, nàng muốn mời Phong Hi tới mừng sinh nhật của bạn thân.
Chú tư Lạc suy tư một chút mới trả lời.
- Chuyện này cũng không lớn, vừa hay Phong Hi đang ở công ty, chút nữa chú sắp xếp cho mấy người chúng ta ăn một bữa với nhau là được.
Đãi ngộ của Hoành Thần với nghệ sĩ không tệ, không hề cưỡng ép bọn họ đi làm những chuyện mà bọn họ không thích, bởi vậy nên quan hệ giữa Phong Hi và công ty cũng khá tốt, hợp đồng cũng vừa mới gia hạn thêm.
Mặc dù chú tư Lạc ra mặt mời Phong Hi giúp Lạc Vân Sam nhưng ông cũng không chắc chắn lắm.
Phong Hi nghe tin lãnh đạo trực tiếp muốn mời mình đi ăn cơm thì có chút bất ngờ, cô ấy vừa gặp giám đốc Lạc sao bỗng dưng lại có thêm một bữa cơm thế.
Không rõ thì không rõ nhưng Phong Hi là nghệ sĩ nên đồng ý rất nhanh, cô ấy sửa sang quần áo rồi tới chỗ hẹn.
- Phong Hi tới rồi à, ngồi bên này đi.
Thái độ của giám đốc Lạc với nghệ sĩ trong công ty cũng không tồi, ông để cô ấy ngồi bên cạnh mình.
- Giám đốc Lạc!
Phong Hi lễ phép chào hỏi, cô ấy nhìn thấy Lạc Vân Sam thì rất kinh ngạc.
- Phong Hi, đây là cháu gái của tôi, Lạc Vân Sam.
Chú tư hớn hở giới thiệu.
- Ảnh hậu Phong, không ngờ chút ta gặp lại nhanh như vậy.
Lạc Vân Sam cười nói.
- Ra là cô Lạc, bảo sao tôi cứ thấy quen quen.
Phong Hi đè nén sự bất ngờ của mình, trên mặt cô ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh rồi khéo léo dùng nụ cười để che giấu.
Xã giao chính là tôi tới cô đi, cô nịnh tôi thì tôi cũng hót lại cô, Lạc Vân Sam và Phong Hi làm quen xong thì nàng liền nói ra mục đích của mình.
- Thật không giấu gì cô, lần này tôi tới là muốn mời ảnh hậu Phong đến tham dự tiệc sinh nhật một người bạn của tôi.
Lạc Vân Sam ngỏ ý.
- Bạn của tôi thích ảnh hậu Phong khi cô còn học đại học, lần này tôi muốn cùng ảnh hậu Phong làm cô ấy bất ngờ chút.
- Bạn của cô Lạc sao?
Phong Hi nghi ngờ hỏi.
Muốn cô ấy đi dự sinh nhật cũng không khó, nhưng Phong Hi đã quen nhìn mặt tối của giới giải trí, cô ấy không muốn trả giá bất cứ điều gì khi mới chỉ gặp mặt Lạc Vân Sam hai lần.
Nếu muốn cô ấy tới tham gia thì cũng phải nói rõ một chút mới được.
- Bạn tôi là giáo viên trường trung học Nhất Trung ở thành phố Ninh, cô ấy cũng là giáo viên cũ của tôi.
Lạc Vân Sam biết Phong Hi có nghi ngờ nên bình tĩnh nói.
Bản thân nghề giáo đã rất cao cả, Phong Hi nghe thấy người kia là giáo viên cũng an tâm hơn nửa.
Lạc Vân Sam nói qua về lịch trình và sắp xếp của nàng, nàng hy vọng ngày hôm đó Phong Hi có thể tới Ninh thành từ trưa, sau đó các nàng hát chúc mừng và cắt bánh kem là được.
Yêu cầu này cũng không hề quá đáng, Phong Hi tất nhiên là đồng ý, sau đó cả chủ lẫn khách nói thêm một chút rồi tan tiệc.
Lạc Vân Sam khéo léo từ chối lời mời của chú tư, nàng còn phải về thành phố Ninh đón Phùng Liễu nữa.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã tới sinh nhật của Phùng Liễu.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Phùng Liễu vang lên, cô nhanh chóng tắt đi rồi lúc sau mới mở mắt.
- Cô ơi, chúc cô sinh nhật vui vẻ!
Lạc Vân Sam dậy sớm hơn Phùng Liễu một chút, khi Phùng Liễu vừa mở mắt ra đã chúc mừng cô.
- Buổi sáng tốt lành ~
Phùng Liễu ngái ngủ nói.
Bởi vì vừa mới dậy, Phùng Liễu cũng chưa xoay người lại, cô chỉ đáp một câu theo thói quen.
Lạc Vân Sam nhìn dáng vẻ đáng yêu này liền nhịn không được mà hôn Phùng Liễu một cái, nàng lại nói.
- Sinh nhật vui vẻ!
Phùng Liễu chớp chớp mắt mấy cái mới nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình, mấy ngày nay bận rộn khiến cô đã quên mất.
- Sinh nhật rồi, thời gian trôi nhanh quá.
Tới tuổi này, đối với Phùng Liễu mà nói thì có sinh nhật hay không cũng không sao cả.
- Cô muốn được tặng gì trong ngày sinh nhật thế?
Lạc Vân Sam kéo Phùng Liễu còn đang ngái ngủ vào trong ngực của mình, trán nàng đặt trên cổ của cô, xung quanh tràn ngập mùi hương của Phùng Liễu.
- Không còn nhỏ nữa, tôi cũng không cần quà gì.
Phùng Liễu phản ứng lại, cô xoa đầu Lạc Vân Sam,
- Được rồi, đừng ngủ nướng nữa, đến trường muộn đấy.
Lạc Vân Sam ậm ừ một tiếng, nàng cọ cọ Phùng Liễu thêm hai phút nữa rồi mới rời giường rửa mặt.
Tuy Phùng Liễu không có chờ mong gì với sinh nhật của cô, nhưng Lạc Vân Sam đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Lạc Vân Sam cũng không mời nhiều người, chỉ có Từ Bân, Đỗ Nhược và một bất ngờ mang tên Phong Hi.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, Lạc Vân Sam trực tiếp lái xe tới khách sạn đã đặt trước.
Phùng Liễu thấy đường đi không giống mọi hôm, cô hỏi,
- Vân Sam, em muốn đi mua đồ hả?
- Không ạ, hôm nay là sinh nhật của cô, em đưa cô đi ăn một bữa hoành tráng!
- Thật à?
- Tất nhiên rồi ạ, tới đó cô sẽ biết thôi.
Lạc Vân Sam tự tin nói.
Chiều nay nàng cố ý chạy đi mấy cửa hàng bánh kem để làm bánh đấy, tất cả bất ngờ trong đó đều do nàng chuẩn bị.
Đến lúc Lạc Vân Sam đưa Phùng Liễu tới nơi, vừa mới mở cửa Phùng Liễu đã được chào đón bằng hai chiếc pháo giấy, sợi ruy băng rơi xuống tóc và vai cô.
- Cô Phùng sinh nhật vui vẻ!
- Liễu Liễu, sinh nhật vui vẻ nha!
Từ Bân và Đỗ Nhược mỗi người cầm một chiếc pháo giơ lên chúc mừng cô.
- Mấy người!
Biểu cảm trên mặt Phùng Liễu vừa mừng vừa sợ, cô cảm động vô cùng.
Tuy Phùng Liễu không quá để ý tới bất ngờ trong sinh nhật, nhưng khi nhìn thấy người yêu và bạn thân của mình cố gắng để mình vui thì cô càng vui vẻ hơn.
Khi Phùng Liễu còn chưa thôi cảm động, ánh đèn trong phòng tối đi, chỉ còn lại ánh sáng từ mấy ngọn nến trên bàn ăn.
Đồng thời một bàn tay quen thuộc ôm lấy Phùng Liễu, vì có Từ Bân và Đỗ Nhược nên Lạc Vân Sam chỉ đơn giản là ôm Phùng Liễu, sau đó liền cùng hai người kia hát chúc mừng sinh nhật cô.
- Happy birthday!
- Happy birthday to you!
Cùng với tiếng hát của ba người, Phong Hi cũng theo sắp xếp mà đẩy xe có chiếc bánh với mười tám cây nến sinh nhật tới trước mặt Phùng Liễu.
Ánh sáng của mười tám ngọn nến khiến Phùng Liễu nhanh chóng nhận ra Phong Hi, cô kinh ngạc che miệng lại.
"Mình không nhìn lầm chứ, sao Phong Hi lại ở đây được?"
- Cô Phùng, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Phùng Hi mỉm cười chúc mừng.
- Cảm ơn.
Phùng Liễu vẫn chưa kịp phản ứng, Phong Hi và cô không phải là người cùng một thế giới mà!
- Cô ơi, bánh kem tới rồi, cô nhanh ước đi!
Lạc Vân Sam buông bả vai Phùng Liễu ra, nàng cầm mũ sinh nhật đội lên đầu Phùng Liễu.
- Được!
Phùng Liễu đáp, cô cảm giác mình như đang ở trong mơ.
Nhắm mắt để lấy lại tinh thần, Phùng Liễu chắp tay trước ngực ước điều ước của mình.
"Mong cho Vân Sam cả đời bình an, vạn sự như ý!"
Phùng Liễu ước xong liền hít một hơi thật sâu để thổi nến, mười tám ngọn nết tắt đi, đèn trong phòng lập tức sáng lên.
- Sinh nhật vui vẻ!
Mọi người đồng thanh nói.
- Cảm ơn mọi người.
Phùng Liễu híp mắt cười tươi.
- Đây đây đây, cô Phùng cắt bánh kem đi.
Từ Bân gấp không thể chờ Phùng Liễu cắt bánh kem được nữa.
- Cắt đây, cắt đây.
Phùng Liễu nhận dao sau đó cô chủ động cầm tay Lạc Vân Sam để nàng cùng cô cắt bánh.
Tất nhiên Lạc Vân Sam sẽ không từ chối, nàng ỷ vào ưu thế chiều cao, môt tay cầm dao cò tay kia vòng qua ôm eo Phùng Liễu cùng cắt bánh kem.
Bánh là do đích thân Lạc Vân Sam làm, bánh không lớn nhưng năm người ăn thì vẫn thừa.
Sau khi Phùng Liễu cắt bánh kem xong, đồ vật được giấu ở bên trong cũng lộ ra.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Phùng Liễu, Lạc Vân Sam rất bình tĩnh lấy hộp quà ra, nàng đưa tới trước mặt Phùng Liễu nói.
- Cô ơi, em tặng cô quà sinh nhật này!.