Qua ngày Nhà giáo thì trường học lại trở về như cũ, học sinh thì chăm chỉ học hành, giáo viên thì hết mình dạy học, dường như không có sóng gió gì cả.

Chớp mắt đã qua một tháng, trong một tháng này Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đều tuân thủ rất tốt thỏa thuận của hai người.

Bữa trưa và bữa tối đều do Phùng Liễu tự tay xuống bếp nấu, có đôi khi hai người bận thì sẽ ra ngoài ăn cơm.

Đồng thời Lạc Vân Sam cũng làm tốt việc lái xe của mình để đưa đón Phùng Liễu đi làm, dần dần Phùng Liễu cũng hình thành thói quen được nàng đưa đón.

Sau một thời gian dài, Lạc Vân Sam cũng trở nên quen thuộc với các giáo viên trong văn phòng tổ khoa học tự nhiên của khối 11, nàng cũng đoán được kha khá tình hình trong trường học theo cách tiếp cận này.

Hiện tại người phụ trách khối 11 của Nhất Trung là phó hiệu trưởng, giống như chủ nhiệm khối là Đỗ Nhược mới được chuyển tới đây bốn năm trước.

Vị hiệu trưởng Trần khi nàng còn học ở đây thì đã được thăng chức vào Phòng giáo dục của thành phố, hiệu trưởng đương nhiệm bây giờ lại là cựu phó hiệu trưởng có kinh nghiệm lâu năm.

Hiệu trưởng mới là người chú trọng vào công việc thực tế, so với những hoạt động không cần thiết thì hiệu trưởng coi trọng cải thiện bầu không khí học tập hơn, từ khi nhậm chức ông đã đẩy mạnh và phát triển nhiều phương pháp giáo dục mới.

Thay đổi rõ ràng nhất chính là từng giáo viên chủ nhiệm lớp phải tổng kết ít nhất mỗi tuần một lần, lớp cuối cấp thì phải làm thường xuyên hơn, mỗi tuần phải họp hai buổi để đặt ra quy định cho tiến độ ôn tập và cải thiện phương pháp ôn tập.

Kế hoạch này đối với giáo viên khác mà nói thì không có gì, thế nhưng đối với chủ nhiệm lớp thì đúng là quá nhiều việc.

Rất may là hiệu trưởng cũng rất quan tâm tới lợi ích của giáo viên, ông đưa ra các mức tiền thưởng khác nhau cho giáo viên chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp 12 và chủ nhiệm có học sinh đỗ vào trường đại học trọng điểm sẽ có mức tiền thưởng cao nhất.

Sau tháng chín, nhiệt độ trong tháng mười dần dần giảm đi, cả thầy và trò trong trường đều mong chờ ngày Quốc khánh đang tới gần.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài 5 ngày là một tin tức tốt đối với học sinh lớp 10 và lớp 11.

- Liễu Liễu, Quốc khánh này em có muốn đi ra nước ngoài chơi một chút không?
Trong ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, Đỗ Nhược và Phùng Liễu đi dạo với nhau.

Phùng Liễu khẽ nhíu mày, cô hỏi.

- Ra nước ngoài chơi sao?
- Ừ, ngày Quốc khánh thì mấy chỗ vui chơi trong nước sẽ rất đông người, chi bằng trực tiếp ra nước ngoài nghỉ ngơi ngắm cảnh còn hơn.


Đỗ Nhược đáp.

Phùng Liễu gật đầu, lời của Đỗ Nhược nói cũng đúng, nếu như không muốn bị chen chúc trong ngày Quốc khánh thì có thể ra nước ngoài, nhưng lại không thể chọn mấy quốc gia quá gần.

- Chị định đi nước nào thế?
Phùng Liễu hỏi, trong lòng cô cũng đồng ý với đề nghị của Đỗ Nhược.

- Chắc là Bắc Âu đi, ngày đầu tiên đi chơi rồi ba ngày sau về là vừa,
Đỗ Nhược nói về kế hoạch của mình.

- Có thể chờ em hỏi Vân Sam có đi hay không được không?
- Ái chà, có cô Lạc ở cạnh một cái là em đã không giống trước rồi, một câu là Vân Sam hai câu cũng là Vân Sam.

Đỗ Nhược trêu cô.

- Tôi thấy các em còn cùng đi cùng về phải không nhỉ?
Đỗ Nhược cũng không biết quá nhiều về Lạc Vân Sam, Đỗ Nhược chỉ biết Lạc Vân Sam là học sinh cũ của Phùng Liễu qua lời kể của cô, đặc biệt là Lạc Vân Sam chỉ tới đây ba tháng.

Là một người có kinh nghiệm nên Đỗ Nhược biết nguyên sâu xa ở đây, nếu như không thông qua hiệu trưởng thì chắc chắn không có ai có thể người vào khối 12.

Hiệu trưởng trước kia của Nhất Trung bây giờ đã là người có tầm ảnh hưởng trong Phòng giáo dục của thành phố, nếu Lạc Vân Sam có liên quan tới bên kia thì tại sao lại ở đây làm một giáo viên mỹ thuật không có tiếng nói chứ.

- Vâng, em và Vân Sam ở gần nhau.

Phùng Liễu giải thích.

- Chủ nhiệm Đỗ, chị không phát hiện là buổi trưa gần đây em đều về nhà nghỉ trưa hay sao?
Đỗ Nhược nhướng mày, đầu năm học cô bận nhiều việc, hơn hết là mấy lần cô đề nghị đi ăn cơm cùng Phùng Liễu thì đều bị từ chối.

- Hóa ra cuộc sống của em gần đây cũng tốt quá nhỉ.

Phùng Liễu cười nói,
- Cũng thường thôi ạ, vẫn còn kém chủ nhiệm Đỗ nghỉ ngơi một mình một phòng mà.


Đỗ Nhược và Phùng Liễu nói chuyện vài câu, cô thuận miệng hỏi một chút quan hệ giữa Lạc Vân Sam và Phùng Liễu.

- Thời gian em đi làm với tan làm cũng không giống nàng vậy mà nàng lại đồng ý đưa đón em mỗi ngày sao?
Đỗ Nhược có chút không ngờ hỏi lại cô.

Bây giờ Phùng Liễu là chủ nhiệm lớp, dựa theo quy định của trường học thì phải 6 giờ chiều mới có thể ra về, đợi đến lúc kết thúc tiết tự học của học sinh cũng là 8 giờ kém rồi, cho nên giờ giấc này của nàng so với giáo viên phụ khác không hề giống nhau.

- Vân Sam cũng quen với chuyện này rồi, sau khi nàng đưa em tới trường học thì nàng thường đi rèn luyện thân thể ở sân thể dục.

Phùng Liễu suy tư một chút mới trả lời cô.

- Hôm nào mà không đi tập thì nàng vào văn phòng đợi em, có khi còn giúp em sửa bài, chấm bài cho học sinh với làm vài việc khác nữa.

- Hai người cứ thế sao?
Đỗ Nhược hơi híp mắt lại, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu thân thiết đến mức đấy cơ à?
- Vâng, còn em sẽ nấu cơm trưa và cơm tối cho nàng coi như trả lộ phí đi đường.

Phùng Liễu rất tín nhiệm Đỗ Nhược, cô nói hết những chuyện gần đây của mình cho Đỗ Nhược nghe.

Đỗ Nhược càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, cô nghĩ thái độ Lạc Vân Sam đối xử với Phùng Liễu cũng quá tốt rồi, sao cô cảm thấy hình như có chút không thích hợp.

"Nhưng Phùng Liễu cũng nói rồi, Lạc Vân Sam là học sinh cũ của cô, chắc là trước kia hai người rất thân nhau đi?"
Trong lòng Đỗ Nhược có chút nghi ngờ, cô nghĩ một chút rồi nó ra vấn đề của mình.

- Trước kia!
Phùng Liễu khẽ nhíu mày, hình như cô đang nhớ lại.

- Quan hệ của bọn em tốt lắm, thỉnh thoảng nàng sẽ ngủ lại ở nhà em.

Sau khi Đỗ Nhược nghe xong thì cũng gật đầu đồng ý, vậy là đúng rồi, xem ra tình cảm trước đây vẫn còn.

Dựa theo tuổi tác mà nói, thời điểm Lạc Vân Sam học cấp ba cũng chưa lớn lắm, tình cảm niên thiếu cũng không dễ dàng bị quên đi.


- Vậy em hỏi xem Vân Sam của em có muốn đi cùng chúng ta không, chỉ có hai người chúng ta cũng hơi chán.

Đỗ Nhược nói tiếp.

- Không thì em bảo Vân Sam rủ thêm bạn của nàng cũng được, càng đông càng vui.

- Vâng, vậy cũng được.

Phùng Liễu đáp.

Đợi đến lúc mua đồ ăn khi tan làm, Phùng Liễu đề cập chuyện kia với nàng.

- Ra nước ngoài sao?
Lạc Vân Sam nhíu mày, nàng bắt đầu suy tính một chút.

- Ừ, Đỗ Nhược nói là muốn đi Bắc Âu, dù sao thì mấy thắng cảnh trong nước vào ngày Quốc khánh sẽ có rất nhiều người đi.

Phùng Liễu đáp, ánh mắt cô hướng về mấy gian hàng bên kia, cô đang nghĩ xem chiều nay ăn gì.

- Vậy được, em cũng không có ý kiến gì.

Lạc Vân Sam đồng ý với cô.

- Thế Vân Sam có bạn bè gì không? Nếu không ngại thì em có thể rủ rồi chúng ta đi cùng nhau.

"Bạn bè khác à?"
Lạc Vân Sam chớp mắt, nàng nghĩ đến người nào đó vài hôm trước nói rằng Quốc khánh muốn kéo nào ra ngoài thám hiểm.

- Em có một người bạn.

Lạc Vân Sam thành thật đáp.

- Vậy Vân Sam gọi bạn của em đi, bốn người chúng ta đi Bắc Âu ngắm cảnh vài ngày.

Phùng Liễu vô cùng tin tưởng Lạc Vân Sam, có thể làm bạn được với nàng hơn nữa còn là được nàng chọn để đi du lịch cùng chắc chắn không phải kém cỏi.

- Được, vậy buổi tối về em hỏi cô ấy một chút, phần lớn là cô ấy sẽ đến.

Từ Bân vốn là người cởi mở hòa đồng lại ham chơi, chỉ cần là Lạc Vân Sam hẹn thì gần như lúc nào cô ấy cũng đồng ý.


Quả nhiên, sau khi Lạc Vân Sam gọi điện thoại cho Từ Bân thì cô ấy lập tức đồng ý với nàng.

- Tôi biết Vân Sam không phải người thấy sắc quên mặt mà, cậu yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ tạo cơ hội cho cậu mà.

Từ Bân ở đầu dây bên kia vừa thề vừa đảm bảo lời nói của mình.

- À, Phùng Liễu vẫn còn một người bạn nữa, đó là chủ nhiệm khối của chúng tôi.

Lạc Vân Sam bổ sung.

- Cho nên bốn người chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.

- Chủ nhiệm khối à?
Tự Bân tò mò hỏi.

- Còn trẻ hay không?
- Là chị khóa trước của Phùng Liễu, hai người họ cùng trường nhưng khác khóa.

- Cũng được, tôi không có vấn đề gì, chỗ kia đã chọn xong rồi sao?
Từ Bân được Lạc Vân Sam khơi lên hứng thú, cô ấy nghĩ rốt cuộc một chủ nhiệm khối của trường cấp ba có dáng vẻ như thế nào, cô ấy cũng có chút tò mò đây.

"Nếu là đàn chị của Phùng Liễu thì chắc cũng không phải là người quá cứng nhắc đâu nhỉ?"
Từ Bân nghĩ đến mức thất thần, cô ấy nhớ lại đồng phục Nhất Trung mà năm đó cô ấy ghét bỏ, trong lòng Từ Bân cảm thấy vô cùng may mắn khi cô ấy đã đưa ra quyết định như vậy, may là lúc đó không đến Nhất Trung học.

- Phần lớn sẽ là Đan Mạch.

Lạc Vân Sam và Từ Bân nói chuyện một chút về cuộc sống gần đây, nàng kể cho Từ Bân nghe về tốc độ tiến triển giữa mình và Phùng Liễu.

Tuy rằng Từ Bân chưa từng yêu đương nghiêm túc nhưng người theo đuổi cô ấy cũng xếp thành một hàng dài, cô ấy thấy nhiều cách người ta theo đuổi mình nên cũng đưa ra một vài ý kiến để Lạc Vân Sam so sánh độ hữu dụng của nó.

Cô ấy tưởng tượng đến cảnh Lạc Vân Sam ở nước ngoài yêu đơn phương người kia đã lâu, Từ Bân nhịn không được nên bắt đầu nghĩ cách giúp Lạc Vân Sam, mặc kệ có ích hay là vô dụng thì cô ấy cũng đã lải nhải hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Trong lúc ấy Lạc Vân Sam vẫn vô cùng bình tĩnh, toàn bộ quá trình nàng chỉ nghe Từ Bân nói mà không đáp tiếng nào, nàng bắt đầu chọn ra một vài thứ hữu dụng trong lời của Từ Bân.

Tuy rằng tình cảm rất quan trọng nhưng không thể thiếu cái gọi là "kịch bản" được.

.