“Đúng vậy, cô coi vừa rồi Vũ Hải Yến cãi nhau dữ dội như vậy mà cô ta cũng không có hành động gì cả, thậm chí một câu cũng không dám nói, tôi thấy Tổng giám đốc Trương đã không thể chịu nổi nữa rồi mới bất chấp mà ra mặt cho Vũ Linh Đan, thế thì Tổng giám đốc Trương thật đúng là người giới thượng lưu, vợ trước của mình với em trai ở bên nhau mà vẫn có thể độ lượng như vậy?
Trong chớp mắt, khắp nơi đều bàn tán xôn xao.

Thấy Vũ Linh Đan im lặng, sắc mặt của Trương Thiên Thành dàn lạnh đi, một cước đóng cửa lại, lúc này mới chống hai tay xuống đất ngồi đối diện với cô.

Lúc này Vũ Linh Đan lại đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh.

“Cô muốn ở bên cạnh Trương Đức Phú sao?”
Trương Thiên Thành hỏi thẳng.

Vũ Linh Đan cau mày, không biết Trương Thiên Thành
muốn làm gì, đang trầm mặc thì Trương Thiên Thành đã vọt tới trước mặt, một tay bóp lấy cổ cổ, ánh mắt lạnh như băng.

“Vũ Linh Đan, cô có biết cô làm như vậy thì sẽ hậu quả gì hay không?”
Trương Thiên Thành cắn răng, giống như là từ trong kẻ răng nặn ra một câu nói, gằn từng chữ một.

“Buông tôi ra!”
Vũ Linh Đan dùng sức gạt tay anh ra, hơi thở dần dồn dập rồi trở nên nghẹt thở.

“Cô đừng tưởng rằng tôi không dám làm khó có, Vũ Linh Đan, tôi đã cảnh cáo cô rồi!”
“Nhà họ Trương chúng tôi sẽ không bao giờ cho loại phụ nữ như cô bước vào cửa, tốt nhất là cô nên dẹp ý định này đi”
“Không có sự cho phép của tôi, để xem ai dám dính dáng đến cô!”

Trương Thiên Thành nên cơn giận đã sớm không thể khống chế được nữa, giọng ngày càng gần xuống, lực tay cũng mạnh thêm mấy phần.

Dần dần, Vũ Linh Đan đã không còn sức lực để phản kháng, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói được, chỉ có thể tuyệt vọng mà oán hận nhìn anh chằm chằm đầy đau thương.

muốn làm gì, đang trầm mặc thì Trương Thiên Thành đã vọt tới trước mặt, một tay bóp lấy cổ cổ, ánh mắt lạnh như băng.

“Vũ Linh Đan, cô có biết cô làm như vậy thì sẽ hậu quả gì hay không?”
Trương Thiên Thành cắn răng, giống như là từ trong kẻ răng nặn ra một câu nói, gằn từng chữ một.

“Buông tôi ra!”
Vũ Linh Đan dùng sức gạt tay anh ra, hơi thở dần dồn dập rồi trở nên nghẹt thở.

“Cô đừng tưởng rằng tôi không dám làm khó có, Vũ Linh Đan, tôi đã cảnh cáo cô rồi!”
“Nhà họ Trương chúng tôi sẽ không bao giờ cho loại phụ nữ như cô bước vào cửa, tốt nhất là cô nên dẹp ý định này đi”
“Không có sự cho phép của tôi, để xem ai dám dính dáng đến cô!”
Trương Thiên Thành nên cơn giận đã sớm không thể khống chế được nữa, giọng ngày càng gần xuống, lực tay cũng mạnh thêm mấy phần.

Dần dần, Vũ Linh Đan đã không còn sức lực để phản kháng, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói được, chỉ có thể tuyệt vọng mà oán hận nhìn anh chằm chằm đầy đau thương.

“Buông cô ấy ra!”
Cửa phòng nghỉ lại mở ra một lần nữa, tiếng kêu kinh sợ vừa phát ra đã thấy Trương Đức Phú đột ngột xông vào.


Lần này Trương Đức Phúc không lùi bước nữa mà ngay trước mặt rất nhiều người ngoài đã dùng tay đè bả vai Trương Thiên Thành xuống.

Đôi mày kiếm nhíu thật chặt, mắt Trương Đức Phú hiện lên ý muốn giết người: "Anh, em lặp lại một lần nữa, buông cô ấy ra!”
“Cút!”
Trương Thiên Thành hoàn toàn mất kiên nhẫn.

“Quyến rũ chị dâu của mình, mặt mũi của nhà họ Trương biết để đi đâu?”
Trương Thiên Thành lại tiến lên một bước.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt của Vũ Linh Đan, thất vọng nhằm hai mắt lại.

Người đàn ông này chính là ác quỷ, ảo tưởng rằng có thể nằm trong tay cuộc sống của mỗi một người, cô không biết, rốt cuộc cả đời này mình còn có thể thoát khỏi tên ác quỷ này hay
không.

Trương Đức Phú không lên tiếng, chẳng qua là một tay dùng sức nắm lấy cổ tay anh, nhưng Trương Thiên Thành
không mảy may lay động gì cả.

Dần dần, trán Trương Đức Phú bắt đầu nối gân xanh, cắn răng, gần như là sử dụng toàn bộ sức lực, tay của Trương Thiên Thanh mới lay động được một chút.

Vũ Linh Đan mở to miệng thở dốc, hít thở khó khăn.


Trương Thiên Thành vẫn không buông tay.

Hai người đang giằng co thì bỗng Vũ Linh Đan đợi đúng thời cơ, dùng sức đạp vào chân Trương Thiên Thành, lần này rốt cuộc Trương Thiên Thành cũng buông lỏng tay.

Trương Đức Phú đánh một quyền xoẹt qua bên tai Trương Thiên Thành, phát ra tiếng gió.

Trương Thiên Thành liên tục lùi về phía sau ba bước, cuối cùng cũng đứng vững được, lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt mang vẻ xơ xác buồn bã.

Vũ Linh Đan ho đến cúi người xuống, trong phút chốc giọt nước mắt lớn như hạt đậu nành rơi xuống, Trương Đức Phú vội vàng đỡ cô dậy, gấp gáp lo lắng hỏi: “Linh Đan, em không sao
chứ”.

Vũ Linh Đan chỉ lắc đầu, cũng không ngẩng đầu lên, đồng thời chỉ về phía cửa phòng, nói với Trương Thiên Thành: “Thật là phiền phức, anh cút ra ngoài đi!”
“Vũ Linh Đan!”
Trương Thiên Thành quát một tiếng đưa ra lời nhắc nhở, đồng thời lại muốn xông lên kéo Vũ Linh Đan đi.

Đương nhiên là Trương Đức Phú chắn trước mặt Vũ Linh Đan, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, không còn nét ôn hoà nho nhã như ngày xưa nữa.

“Linh Đan là người mà em thích, nếu như hôm nay anh muốn đưa cô ấy đi vậy thì phải bước qua các em trước đã”
Gần như là Trương Thiên Thành đã tới bên cạnh, ánh mắt giao nhau chỉ cách nhau mấy xăng-ti-mét, dưới uy lực mạnh mẽ, Trương Thiên Thành chậm rãi mở miệng: “Cậu làm như tôi không dám?”
Trương Đức Phú không lên tiếng.

Chỉ cố gắng ngẩng cao cổ, ngẩng đầu ưỡn ngực, ý muốn nói phải bảo vệ an toàn cho Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan hít thở bình thường trở lại, lý trí cũng dần rõ ràng, nhìn đôi mắt âm u kia Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy không lạnh mà run.


“Trường Thiên Thành, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh nói không sai, quả thật là tôi đang có quan hệ qua lại với Trương Đức Phú..”
Lời còn chưa nói hết, Trương Thiên Thành đã muốn xông lên một lần nữa, Vũ Linh Đan lui về phía sau hai bước, dưới ánh mắt tức giận của Trương Thiên Thành cô lại tiếp tục nói: “Nhưng như vậy thì thế nào, trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi thấy không có gì là không thể cả”
“Vũ Linh Đan, cô có còn mặt mũi nữa hay không?
Trương Thiên Thành trách mắng quyết liệt, mấy hạt mồ hôi lớn trên trán rơi xuống, giống như là lúc nào cũng có thể xông lên giết cô.

Vũ Linh Đan đứng yên một chỗ, cười khổ rồi sau đó như đang tự cười nhạo bản thân mình vậy, lắc đầu: “So ra nếu tôi không biết xấu hổ thì Tổng giám đốc Trương không cảm thấy
mình càng không biết xấu hổ hay sao, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi, anh cũng không thể xen vào cuộc sống của tôi được”
“Cô thử nhắc lại lần nữa xem!”
Trương Thiên Thành gào lên giận dữ.

Đương nhiên là không để ý đến còn có nhiều người bên ngoài nhìn vào, ánh mắt đã đầy vẻ khiếp sợ.

Đây là hai anh em cùng giành một người phụ nữ sao?
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
“Dù có nói bao nhiêu lần thì tôi cũng sẽ nói những lời như
vừa rồi, Trương Thiên Thành, nếu anh không thương tôi, cần gì phải ép buộc chiếm lấy nửa đời sau của tôi"
“Cô nói như vậy Vũ Phong Toàn có biết không, ông ta cho phép sao, cô có tin là tôi sẽ lập tức rút vốn đầu tư vào tập đoàn Bạch Đằng hay không, khiến cho tập đoàn Bạch Đằng của các người bị phá sản, nhà họ Vũ cũng theo đó mà sụp đổ?”.

Trương Thiên Thành đã gần như sụp đổ, lại càng ác độc hơn, thậm chí từ trong miệng đều thốt ra những lời uy hiếp.

Trương Đức Phú đã nghe không nổi nữa, đi thẳng một mạch tới bên cạnh Vũ Linh Đan, ôm cô kéo vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán một cái, dịu dàng an ủi: “Không có chuyện gì cả, có tôi ở đây rồi”
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng đẩy Trương Đức Phú ra, cô không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng nếu làm như vậy mà có thể khiến cho Trương Thiên Thành từ bỏ ý định, vậy thì cô cũng chỉ có thể lợi dụng Trương Đức Phú một lần nữa.

Đột nhiên Vũ Linh Đan ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm Trương Đức Phú, sau đó như đang ra oai mà nhìn Trương Thiên Thành: “Anh cũng thấy rồi, trước giờ tôi đều không yêu anh, sau này xin anh đừng tới quấy rầy tôi nữa.”.