“Chuyện hai ngày qua chú nghe nói nhiều rồi. Thật ra, chú và mẹ cháu không ngờ cháu ở nhà họ Vũ lại khổ sở như vậy, bây giờ hối hận cũng không kịp rồi, chú muốn làm chút chuyện để bù đắp cho cháu.”

Nói xong, Trần Tuyết Nhung ở một bên cũng gật đầu đồng

tình.

Vũ Linh Đan đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Khi còn nhỏ, Bùi Văn Cường không bài xích cô như những người bố dượng khác, hoặc nếu cô có yêu cầu gì, Bùi Văn Cường nhất định sẽ không từ chối cô.

Sau khi Bùi Văn Cường và Trần Tuyết Nhung nhìn nhau, ông ấy hít một hơi thật sâu rồi thận trọng nói: “Sau khi chúng ta có nhà mới, hy vọng cháu có thể đến ở cùng chúng ta. Nếu cháu không ngại, từ nay về sau, chú và mẹ của cháu sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”

Khóe miệng Vũ Linh Đan khẽ giật giật.

Tuy rằng cô đã đoán được Bùi Văn Cường sẽ nói như vậy, ngoài mặt có thể tỏ ra bình tĩnh, nhưng những gợn sóng trong

lòng vẫn không thể khống chế được.

“Linh Đan, sau này chúng ta có thể sống bên nhau mãi mãi”

Trần Tuyết Nhung ở bên cạnh cũng xúc động lên tiếng.

Nhưng Vũ Linh Đan trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích.

Bùi Văn Cường và Trần Tuyết Nhung đưa mắt nhìn nhau, Trần Tuyết Nhung hơi lo lắng hỏi: “Linh Đan, con không muốn sao?”

Vũ Linh Đan lắc đầu.

Không phải không muốn mà là rất sẵn lòng.

Nhưng lúc này vẫn chưa đúng thời điểm, cô lại càng không muốn quấy rối chuyện tình cảm của Bùi Văn Cường và Trần Tuyết Nhung, sau khi cân nhắc một lát, Vũ Linh Đan vẫn từ chối: “Chú Cường, cháu hiểu tâm ý của chú, nhưng cháu không thể đồng ý được.”

“Tại sao, Linh Đan?”

Trần Tuyết Nhung đã vui mừng quá sớm nên trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được.

Bùi Văn Cường vẫn bình tĩnh hơn, tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng không thể hiện rõ, ông ấy vỗ vai Trần Tuyết Nhung để bà ấy bình tĩnh lại trước.

“Chỉ cần chú Cường đối xử tử tế với mẹ là cháu cũng cảm thấy vui lòng rồi, nhưng ngày thường công việc của cháu rất bận, cũng không góp vui với mọi người được nhiều, chờ cháu có thời gian thì sẽ qua thăm mọi người thôi.”

Vũ Linh Đan khéo léo giải thích lý do.

Nói như vậy thì Trần Tuyết Nhung có thể dễ dàng chấp nhận hơn.

Mặc dù kết quả không được trọn vẹn, nhưng ít ra sau này cũng có thể tiếp xúc với con gái nhiều hơn, điều này cũng khiến Trần Tuyết Nhung đủ thỏa mãn rồi.

Hai mẹ con hàn huyên một lúc, Vũ Linh Đan đột nhiên nghĩ đến đồ trang sức trong túi, liền nhìn quanh, mím môi khô khốc nói: “Tại sao không có nước nhỉ?”

“Để mẹ đi lấy nước.”

Trần Tuyết Nhung nhận ra mình đã làm mẹ sơ suất như thế nào, bà ấy đứng dậy không do dự và vội vã ra ngoài.

Bùi Văn Cường liếc nhìn Vũ Linh Đan và dường như biết rằng Vũ Linh Đan có điều gì đó muốn nói, ông ấy bình tĩnh nhìn Vũ Linh Đan.

“Chú Cường.”

Vũ Linh Đan gọi.